Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia
Chương 18 : Chuyện có ý nghĩa
Hạ Hoằng Huân tốcchiến tốcthắng, trong khoảng thời gian ngắn thành công bắtnụ hôn đầucủa MụcKhả làm tù binh, mà cô giáo Mục cũng khiếncho Doanh trưởng Hạ trảgiá đắt vì anh nhất thời không kìm chế đượcmà lỡ miệnglưu lạichứng cứ,anh cõng 90 cân* đi vòng quanh sân huấnluyện mộtgiờ.
*90 cân Trung Quốc tương đươngvới 45kg
Nằm trên tấm lưngdày rộng rắnchắc củaHạ HoằngHuân, Mục Khả nghiêng đầu qua kề mặttrên bả vai anh, ôm cổ anh hỏinhiều vấnđề giốngnhư thẩmtra chính trị: “Nhà anh ở đâu? Ởnhà xếp thứmấy? Còn có anh chị em không? Tạisao lại thi vào trường quân đội?Làm sao lại tới đây huấn luyện quân sự?Thích màu gì? Thích ăn cái gì? Trừ huấn luyệncòn có sở thích nào khác. . . . ..”
Hạ Hoằng Huân rấthưởng thụphương thứcở chung nhưvậy, cô bé thỉnh thoảng nghịch ngợmthỉnh thoảngnhu thuận khiến cho anh sinh ra một loại khát vọngcực kỳ mãnh liệt, anh cũng rất vui lòngdùng loại phương thức trực tiếpnày khiến Mục Khả hiểu rõ anh, cho nên vui vẻ mà hỏigì đáp nấy, không hề giấugiếm.
Mục Khả cũng biếtnhà Hạ HoằngHuân cũng ở quê cô, ở nhà anh là anh cả, có một em gái hai mươi bảytuổi chưalập gia đình, bởi vì cha trước đây là một quân nhân, từnhỏ bịhun đúc dự thi trường quân đội, thực sựnhiệt tình yêu thương sự nghiệp từsau khi xem một cuộc diễntập củabộ đội,từ đó nhậnra trách nhiệm cùng nghĩa vụ mình phảigánh vác, hai năm trước từ Liên trưởngthăng lên Doanh trưởng trinh sát bọc thép, vềphần tạisao tới huấnluyện quân sự, anh chỉ hời hợtnói: “Mệnh lệnh.”
Mục Khả trừngmắt, lẩmbẩm nói: “Xem ra chỉ có lãnh đạocủa anh mớicó thể cảnđược anh.”
Hạ Hoằng Huân cườimà không nói. Bọn họ quảthật có quan niệm cấp trên cấp dướisâu sắc, không đơn thuần bởi vì đó là lãnh đạo của mình, mà là từ đòi hỏicủa chiếntranh, là quân nhân, đây là tư cách cần phảicó.
Không nghe được câutrả lờicủa anh, MụcKhả dùng ngón tay chọc chọclồng ngựccủa anh, ra lệnh: “Tiếp tục.”
Tay Hạ Hoằng Huân dùng sứcđem người trên lưng nhấc cao lên một chút, ôm vữnghơn rồi bắtđầu tiếnthêm một bướctự giớithiệu mình, anh nói: “Trừ việctương đốinhạy cảmvới màu xanh lá cây, màu khác cũng khôngcó cảm giác gì đặc biệt, chỉ là em mặcquần áo màu gì tôi đều thích. . . . . . Tôi không kén ăn, chỉ cầncó thể lấpđầy bụngđều chấpnhận, cho nên em không phải lo lắng,yêu cầu củatôi đối vớichuyện ăn cơm không cao. . . . . . Dạybảo ngườikhác có thể coi là sở thích không?” Anh cười, nói tiếp:”Ban ngày phần lớn thờigian tôi dâng hiến cho quần chúng nhân dân rồi, còn buổi tối,thật đúng là không có sở thích gì đặcbiệt, nếukhông em bồi dưỡng một cái nhé?”
Nghe lời nói chân thực lạikhông mất sự hài hước của HạHoằng Huân, Mục Khả mím môi cái miệng nhỏnhắn nằmtrên lưng anh len lén cười, cánh tay nhỏgẩy không tự chủ ôm anh chặt hơn.Cảm thấycô đến gần,khóe môi Hạ Hoằng Huân hơi nâng lên, ánhmắt dịudàng, giống như nước hồ không có sóng.
Ban đêm yên tĩnh, bóng dáng củabọn họhợp thành một, tắm trong ánh trăngsáng tỏ. Hơilạnh gió đêm, êm ái bao bọc lấybọn họ.
Thời gian giống nhưngừng trôi, ngay cả trăng sáng cũng không nhẫn tâm đánh vỡdịu dàng trong chốc lát khó có được này, lặng lẽ ẩn vào tầngmây.
Cuối cùng cũng khôngchịu thuậntheo quá lâu, qua một lúc, Mục Khảđã có thể có chủ tính mới, cô rất có tinh thầntiến tớibên tai Hạ Hoằng Huân lặng lẽ nói ra mộtđề nghị.
Hạ Hoằng Huân nghe xong, chau mày: “Đừng làm bừa,bị các binh lính thấy đượcsẽ ảnhhưởng không tốt.”
Cảm xúc của MụcKhả dâng cao, cô cười hì hì nói: “Anh nói bị muỗichích, dù sao bọn nó cũng sẽ không chỉđốt mỗianh.”
Hạ Hoằng Huân điềuchỉnh sắcmặc, rấtnghiêm túc nói: “Bị học sinh củaem biết, sẽcảm thấycô giáo là lưu manh.”
Mục Khả cườigiống nhưhồ li nhỏ:”Anh không nói, ai biết.” Vừa dứtlời, không chờ đồng ý cô thừa dịpanh không ngăn cản nhanh chóng ra tay.
Hạ Hoằng Huân sợcô ngã, không kịp tránh, mặc dù theo bảnnăng nghiêng đầu, nhưng cũng không thể tránh thoát, trên cổ bị MụcKhả dùng lựccắn mộtcái.
Không nghĩ tới tốc độ của cô nhanh nhưvậy, anh dởkhóc dở cười:”Vết hôn của người khác là do hôn màthành, tôi đây là bị cắn mà thành.”
“Quà em tặng đó,không được nói em vô lại.” Nhìn thấy vết một hàng răng nhỏrõ ràng, Mục Khả hả hê lắc lư cẳng chân, vẫnkhông quên đưa bàn tay nhỏ bé xoa xoa cho anh.
Vì vậy, thời gian cuốicùng trong đêm sinh nhật Hạ HoằngHuân, đồng chí nhỏ Mục Khả cho anh trồngmột quả—— dâu tây thật sự.
Ai có thể nói, đâykhông phải là một chuyện vô cùng có ýnghĩa? Ít nhất, Hạ Hoằng Huân trọn đờikhông quên.
Qua mười hai giờ, HạHoằng Huân đưa cô trở về, lúc đếndưới lầudoanh trại, Mục Khả trả lạicho anh áo khoác trên người, rất săn sóc nói: “Anh đừng lên, bịngười ta nhìn thấy không tốt.” Dù saovẫn còn trong thời gian huấn luyện quân sự,nghiêm chỉnh mà nói cô cũng coi như là họcviên, Mục Khả không hy vọng tạo thành ảnhhưởng xấucho anh.
“Không sao, không đưaem an toàn trở về, tôi không yên lòng.”
Hạ Hoằng Huân lạikhoác áo lên người cô, lấy ánh mắtý bảo cô đi trước, sau đó duy trì khoảngcách hai mươi cm vớicô đưa cô đến cửa kí túc xá, mới nói: “Sáng sớm ngày mai tôi còn phảitrở vềdoanh trại, em tập luyện cho tốt.”
“Lại đi à?”Trong con ngươi trong trẻo củaMục Khảlóe qua một tia thất vọng,những lờido dự nhưngluôn muốn nói với anh cũngtheo đó nuốt trở về.
“Qua mấy ngày sẽ trở lại, phê chuẩnem lúc nào cũng có thể gọi điệnthoại cho tôi, được không? Được rồi, nắmchặt thờigian đi ngủ.” Anh dặn dò , giơtay lên sờ sờ gương mặt mịnmàng như trẻ con của cô, cúi thấp đầuxuống muốnhôn trán cô, lại nghe Mục Khảnhỏ giọngcảnh giác nói: “Viên Soái!”
Dường như là phảnxạ có điềukiện, HạHoằng Huân nhanh chóng đứng thẳnglên, thu lại dịu dàng trên mặt xoay người, đang chuẩnbị nghiêm nghị khiển trách người khác tạisao tắt đèn rồi mà không ngủ được đi dạolung tung khắp nơi, còn dám quấy rầy chuyệntốt củaanh, lại phát hiện sau lưng chẳng có ma nào, mộtđống lờiđịnh nói không thể làm gì khác hơn là tự độngtiêu hóa, suýt nữa là nội thương.
Mục Khả nhân cơhội chui vào phòng, đỡ khung cửalộ ra cá đầunhỏ cười,rất nhỏgiọng nói: “Ngủ ngon, Doanh trưởngHạ.” Sau đó nhẹ nhàng đóng cửalại.
Hạ Hoằng Huân quay đầuđi cười không ra tiếng, tựnói: “Quỷ linh tinh.”
Mấy ngày sau đó haingười không gặp mặt, Hạ HoằngHuân vội vàng kiểm tra đánh giá toàn Doanh quý này, Mục Khả thì tiếp tụctập huấn.Cô không phải loại bạn gái dính người, sợquấy rầycông việc của anh, không chủ động gọiđiện thoạitới, chỉthỉnh thoảngnhắn tin cho anh.
“Không nên tậpquá mạnh, cẩn thận đau eo.”
“Hôm nay em bắnbia thành tích là 96 vòng, thế nào,không tệ chứ? Mau mau khen ngợi.”
“Nhìn binh lính tài năng của anh đi, chỉ muộn mộtphút mà phạt em đứng tư thế quân độicả mộtgiờ, còn nói đứng tượng trưng thôi. Cái gì gọi là tượng trưng? Chẳnglẽ có thểngồi tưthế quân độisao? Lúc đó mặt trong mặt ngoài cũng mấthết á…, anh phải báo thù thay em.”
Lần lượt đọctừng tin nhắn của cô, có thể nhậnra trong lời nói ẩn chứa quan tâm cùng ỷ lại,mệt nhọccả ngày tan thành mây khói. Vốn HạHoằng Huân không thích gửi tin nhắn,cũng không nhẫn tâm phá hỏng tình thú nhỏgiữa người yêu này, khôngnhững thếcòn bắt đầuham thích, rất kiên nhẫn trảlời: “Cậu ta dám phạt em, để đấyanh trừng trị.” Phạt cô là quyền lợiđộc quyềncủa anh, sao có thể bị người khác đoạtđi.
Rất nhanh nhận đượctin nhắn trả lời của cô, MụcKhả nói: “Anh ta mà không tha choem, em sẽ tính sổ với anh!”
Tưởng tượng biểutình ngây thơ của cô khi nói những lời này, HạHoằng Huân đứng trước cửa sổ cười.
Cứ như vậykéo dài năm ngày, đêm nay trước khi ngủ Hạ Hoằng Huân phát hiệncô bạn gái nhỏ mai danh ẩn tích một ngày, anh cau mày, không chút do dự cầmđiện thoạilên gọi. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi,anh đã thành thói quen liên lạc vớicô mỗi ngày.
Điện thoại gọiđược, nhưngluôn không có ai nghe. Khi anh gọi tới lầnthứ ba, cuốicùng Mục Khả cũng nhấc máy, giọng nói giốngnhư vừatỉnh ngủ,anh hỏi: “Ngủ sao? Sao hôm nay ngoan ngoãn vậy?Tập huấnquá mệt mỏià?”
Mục Khả ừ một tiếng,thật lâu mớinhỏ giọngnói: “Hơi mệt, cơm nước xong liềnnằm xuống,kết quảngủ thiếpđi.”
Hạ Hoằng Huân không am hiểu lời ngon tiếng ngọt,biết cô không có việc gì cũng yên lòng, không muốn làm mấtquá nhiều thời gian nghỉ ngơi củacô, nói: “Vậy em ngủ tiếpđi, nếu ngày mai mệt quá thì nghỉđi.” Anh có chút hối hận đã lên kếhoạch huấnluyện với cườngđộ quá lớn,lo lắng với thểlực củacô có lẽ thật sự không chịu nổi.
Đang chuẩn bị cúp điệnthoại trong nháy mắt, MụcKhả gọianh: “Hạ Hoằng Huân?”
Anh hỏi: “Cònchuyện gì sao?”
Mục Khả yên lặngmấy giây, dường như đang lựa lời,sau nhỏ giọnghỏi anh: “Chuyện ở đơn vịđã xong chưa? Chừng nào anh mới về?”
Nghe vậy, anh cười trêu chọccô: “Sao rồi, nhớ tôi à? Còn hai ngày nữa, chờ đến lúc bọnem đi dã ngoại sinh tồn mớicó thể trởvề.”
Có lẽ đã có chuẩn bị,cho nên cũng chưa tới nỗithất vọng,ngược lạicảm thấyyên tâm, Mục Khả rúc vào trong chăn nằmxuống, từtừ nhắmhai mắt nói: “Vậy em ngủđây, anh cũng đi nghỉ sớm mộtchút.”
Đợi cô cúp trước, HạHoằng Huân mới phát giác được có chỗ không đúng lắm,Mục Khảan tĩnh khác hẳn với bình thườngchợt khiếncho anh có chút lo lắng. Vò vò tóc, anhcầm điệnthoại gọilại, nhưngcô đã tắt máy.
Mục Khả không tham gia ngày huấn luyệnhôm sau, giống như ngày này bốn năm trước, cô xin nghỉ.
Dưới tình huống gọiđiện thoạicho cô cô lại không nghe, nhớ nhung mộtbuổi tối,Hạ HoằngHuân rút thời gian trở vềcăn cứ, không thấy bóng dáng quen thuộc ở trong sân huấnluyện, thừadịp nghỉgiữa giờ,gọi Viên Soái vào phòng làm việc, thếmới biếtchiều hôm qua Mục Khả xin nghỉ.
“Xin nghỉ? Cónói nguyên nhân không?” Hạ Hoằng Huân rấtbất ngờ.
“Chưa nói. Khôngphải trựctiếp xin với tôi, là giáo vụ đại học C gọiđiện thoạitới, cho phép cô ấy không cần tham gia haingày huấn luyện tới.”
“Ngày mai cũng xin nghỉrồi?”
“Vâng”
Hiển nhiên, tối hôm qua MụcKhả có lờimuốn nói với anh, nhưng anh lại không kịp thờiphát hiện sự khác thường của cô, nghĩ kĩ mộtchút có thể phát hiện, tâm tình củacô rất sa sút. Vuốt vuốt mi tâm, Hạ HoằngHuân có dự cảm xấu.
Viên Soái thấy kỳquái: “Doanh trưởng, xảy ra chuyệngì?”
Hạ Hoằng Huân hỏi:”Mấy ngày huấn luyện vừa rồicô ấy có biểu hiện gì khác thường không?”
Vẻ mặt Viên Soái mơhồ, không hiểu hỏi: “Anh nói Mục Khả?”
“Nói nhảm.”Hạ HoằngHuân liếc xéo anh một cái.
Thấy Doanh trưởng nóng nảy,Viên Soái vội nói: “Không có gìkhác thường, nhưng, hai ngày nay dường như không thích nói chuyện, cũng không cười.”
Hạ Hoằng Huân bậtthốt lên: “Sao không báo cáo?”
Viên Soái sửng sốt mộtchút, không xác định hỏi: “Cái này cũng cần báo cáo sao?”
Tình báo từ miệng Viên Soái chẳngcó chút giá trị sử dụng nào cả, HạHoằng Huân sau khi chờ anh rờiđi lại gọicho Mục Khả,lúc này mở máy, nhưng ngườinghe điện thoại cũng không phải là cô.
Giọng nói của Hách nghĩa thành rất trầm, trong giọng nói tràn đầynghi ngờ, anh hỏi: “Sao lại làanh?” Thấy trên màn hình hiện lên tên HạHoằng Huân thì anh xoay người ngắmnhìn bóng dáng đơn bạc đứngở phía xa, lông mày nhíu chặt.
Không giải thích gì,Hạ HoằngHuân trực tiếp hỏi: “Cô ấy đâu?”
Hách nghĩa thành mặcđồ thườngđứng dướibóng cây, ánh mặt trời loang lổxuyên thấu qua khe hở giữatán lá cây chiếu xuống nét mặtphức tạptrên mặt anh, anh trầm giọngnói: “Bây giờ con bé không tiện nghe điệnthoại, hoặclà anh đợi cô ấy trở về gặpanh, hoặc là có chuyện trướchết nói với tôi.”
Bằng trực giác HạHoằng Huân biết nhất định là đã xảyra chuyện gì, anh đứng dậybước đi thong thả tới phía trước cửasổ, hỏi:”Bây giờ cô ấy thế nào?”
“Cảm ơn đã quan tâm. Tối mai tôi sẽ đưa con bé trởvề trụsở huấnluyện, đếnlúc đó anh có thể tự mình hỏi.”Nói xong, cúp điện thoại.
Hạ Hoằng Huân không gọilại, anh đoán hai ngày nay Mục Khảsẽ không nhận điện thoại củaanh. Một mình tỉnh táo một lát, anh quyết địnhgọi điệnthoại cho Mục Nham hỏi một chút, không ngờ cuộc gọi củaDịch Lý Minh lại đến trước, bảoanh lập tứctrở vềđơn vị.
[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!