Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia - Chương 55 : Hạnh phúc ấm áp.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia


Chương 55 : Hạnh phúc ấm áp.


Kèm theo một tiếng thét chói tai, Hách Nghĩa Thành gần phòng bếpnhất liềnbước tớiđầu tiên. Nghĩ là phát sinh sự cố gìđó, anh theo bản năng liền kéo HạNhã Ngôn ra xa cái bếp ga, vội hỏi:“Có chuyện gì mà gào như quỷhiện vậy?Sao thế?”

“Không phải, cái đó…”Hạ Nhã Ngôn lúng túng nhìn anh, ánh mắt lạihướng tớichảo dầutrên bếp, có chút uất ứcnói: “Điện thoại di động của anh bịtôi đưa cảvào trong chảo rồi, không phải tôi cố ý, tạigấp gáp quá nên quên…..”

Bất ngờ nhìn cái điệnthoại di độngcủa mình nằmtrong chảo dầu, sắc mặt Hách Nghĩa Thành đột nhiên thay đổi, Hạ Nhã Ngôn đang lo lắng anh tức giận đếnmức muốnbóp chết cô thì Hách Nghĩa Thành dùng sức kéo cô ra xa một chút, sau đó bước một bướcdài, đưa tay vươn đến chảo dầu,nhanh chóng vớt chiếc điệnthoại di độngra ngoài.

Vạn lần không nghĩ tớianh sẽ hành động như vậy, HạNhã Ngôn kinh ngạc cao giọng can ngăn: “Đừng,rất nóng,”

Chảo dầu nhiệtđộ cao, điệnthoại di độngchìm nghỉm bên trong đó, Hách NghĩaThành bị bỏngnhíu mày một cái, da thịt không chịunổi nhiệtđộ cao nhưthế, điệnthoại di độngvừa mớiđược vớtra khỏi chảoliền rơingay xuống mặt đất, các linh kiện cùng thân máy cứ thế vỡ ra.

“Cậu?” Mục Khảcùng Hạ HoằngHuân bước nhanh tới, vừa vào đến phòng bếpMục Khảđã bị dọacho phát sợ, cô cầm tay Hách Nghĩa Thành đưavề phía vòi nước, đau lòng trách cứ: “Cậu điên rồisao, đó là chảo dầu đó.”

Hách Nghĩa Thành cau mày, “Không biết trên dưới,dám nói cậu của cháu điên.”

Nhìn điện thoại di độngtrên mặt đất,Hạ HoằngHuân rất nhanh hiểu ra chuyện gì, liền giơtay vỗ lên đầu em gái: “Còn ngẩn người đứngđấy, mau mau sơ cứu cho người bịthương đi.”

Hạ Nhã Ngôn nhanhchóng chuẩn bị hòm thuốc, trong lòng côáy náy không thôi, xoa thuốc vào ngóntay bị bỏngcho Hách Nghĩa Thành, vẫn không quên nóixin lỗi: “Thật ngại quá, đều tạitôi cả, tay chân vụng về,điện thoạidi động chắclà hỏng không sửa được, buổi chiềutôi sẽ đi mua đền lại cho anh cái khác.”

“Không cần!”Hách Nghĩa Thành ngay lập tức từchối, nghiêng đầu nhìn Hạ Hoằng Huân, gươngmặt đen lạibất mãn nói: “Quả nhiên là em gái của cậu, sức chiếnđấu so vớingười bình thường cũng hơn hẳn mộtbậc. Ai, không phải nhà các người có thù với tôi đấychứ? ĐưaKhả Khảđi khiến tôi hoàn toàn độc thân không nói làm gì, còn định chiên cảđiện thoạidi động củatôi nữa, thân thể cũng bị bỏng, chuyệnnày rốt cuộclà sao? Dù sao thì tôi cũng là bậc trưởng bối!”

Độc thân? Chẳng lẽanh ta muốn loạn luân hay sao! Chân mày HạHoằng Huân hơi căng ra, mỉa mai nói:”Thì ra anh cũng biết anh là trưởng bối!Anh phải cảmơn vì tôi đã bắt cóc cô ấy chứ, đểcho rốt cuộcanh cũng có thể thoát khỏi cuộcsống độcthân này.” Nếu không phải nhưvậy thì đếnđời nào anh ta mới có thể lấy vợ được.

“Nói ngược nóixuôi linh tinh gì đó!”Mục Khả tiếntới ngồixuống bên cạnh Hách Nghĩa Thành, đau lòng cho cậu, cô nhướng mày nói với HạHoằng Huân: “Anh cứ đợi đấy! Hạtiểu thưcũng hãy đợi đấy!” Phản ứng kịpkhông chỉ có Hạ thiếu gia mà còn có Hạ tiểuthư, cô nghịch ngợm lè lưỡi vớiNhã Ngôn một cái.

Hách Nghĩa Thành hảhê nhíu mày: “Thật đúng là cháu gáitôi, thật không phí công chăm sóc yêu thương. Không giốngnhững ngườinào đó, nhân cơ hội trả đũa.” Nói xongnghiêng đầu nhìn về phía chiếcđiện thoạidi động đã tan tành của anh.

Không ngờ rằng đồngchí Tham Mưu trưởng sẽ bị “trọngthương” đếnnhư vậy,Hạ Nhã Ngôn từ trước đến nay luôn đốiđầu vớianh giờ cũng có chút đuối lý, cốgắng nuốttrôi câu nói châm chọc của anh, cô không nói năng gì chỉ lặnglặng cúi đầutiếp tụcbăng bó cho anh, chỉ là, dường nhưcô “không cẩn thận” dùng sức hơi quá tay.

Bị chạm vào vếtthương Hách Nghĩa Thành kêu lên một tiếng,mặt mũi nhăn nhó nói: “Bác sĩ Hạ, cô không thểdịu dàng mộtchút được sao? Tôi cũng có dây thần kinh biếtđau của con người đó.”

Tự nhiên đem chuyện thù hằnngày hôm qua ra nói, Hạ Nhã Ngôn ngửa mặtxin lỗi cườicười, tuy nói vậy nhưng nghe qua không hề có chút thành ý xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi quên mất,anh cũng biết là tôi không biết dịudàng.”

Đây đúng thật là phụ nữ điển hình mà, lòng dạ hẹp hòi tiểu nhân. Hách Nghĩa Thành âm thầm cắnrăng, lần nữa đả kích nói: “Côkhông biết dịu dàng khiến tôi hoàinghi giới tính của cô có vấn đề gì đó.”

Anh còn dám nói! HạNhã Ngôn quyết định tuyên chiến với anh, cô hít mộthơi thậtsâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tham mưu trưởngHách, hôm nay tôi sẽ để cho anh lãnh giáo thế nào mới gọi là không dịudàng!” Lời còn chưa dứt, cô cố ý dùng sứcnắm thậtchặt ngón tay bị thương của ngườinào đó………….

Ai cũng biết vì chuyện củaHạ HoằngHuân và Mục Khả nên giữa Tham mưu trưởngHách với bác sỹ Hạ luôn có mùi thuốc súng gay gắt.Ngay cả tốihôm qua, lúc Hạ Nhã Ngôn đưa cơmcho chị dâu tương lai, không khí cũng không đượctốt lắm.Chỉ là sau đó lại xảy ra một chuyệnnhỏ ngoài ý muốn, khiến cho người ngoài không biết giữa hai người bọnhọ vẫnmâu thuẫn hay đã hòa giải.

Chuyện là như vầy:Hạ Nhã Ngôn vừa mới nói chuyện vớiMục Khảđược mấycâu thì đã có một y tá tới tìm cô, nói là bệnh nhân mắc bệnh nặngđang lâm vào tình trạng nguy kịch. Thân là thầythuốc, HạNhã Ngôn liền đứng vọt dậy, chân đi giày cao gót nhanh chóng bước ra ngoài.

Chưa từng thấyqua vẻ mặtHạ Nhã Ngôn nặng nề như vậy,Hách Nghĩa Thành có chút hiếu kỳ, tronglúc Mục Khảđi tìm Hạ Hoằng Huân, anh đuổi theocô. Đứng bên ngoài phòng bệnh, mộtsinh mệnh nhỏ bé nào đó bị băng bó,bên trên đắp một mảnh vải trắng,bác sĩ cùng với y tá bận rộnkhẩn trương,anh linh cảm có điều không hay. Quảnhiên, sau khi dốc hết sứccấp cứukết quảvẫn là không qua khỏi. Không bao lâu sau anh liền nghe thấytiếng khóc nức nở của HạNhã Ngôn, cô nói: “Mặc quần áo đi!”

Bốn chữ đơngiản, lậptức truyềnđạt thông báo một sinh mạng đã kết thúc.

Dựa vào vách tường trên hành lang, nghe thấy tiếngkhóc của người nhà bệnh nhân xấu số,mắt Hách Nghĩa Thành cảm thấycó chút ươn ướt. Đúng lúc anh chuẩn bị xoay ngườirời đi, lạinghe thấy tiếng bước chân của HạNhã Ngôn lảo đảo đi tới. Thân là thầy thuốc,thường xuyên chứng kiến cảnh sinh tử,nhưng chính vào lúc này đây cô cũng vìkhông thể cứu vãn được sinh mạng nhỏbé mà rơi lệ.

Trong ấn tượng củaHách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn là một ngườiphụ nữmạnh mẽ.Mấy năm trướclúc chẩn đoán bệnh cho anh vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp, trong khoảngthời gian chung đụng này, cô theo thói quen mâu thuẫngay gắt vớianh, cười chê không cần phảinói, cũng bởi vì anh hút thuốc lá trong bệnhviện mà bịphạt 500 nhân dân tệ. Tóm lại,trong mắt Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn sao có thể cũng có lúc khóc nhè nhưMục Khảđược?

Trong lúc lơ đãng, vẻ mặt Hạ Nhã Ngôn có phầnyếu đuốikhiến Hách Nghĩa Thành lúc này mới nhậnra. Không nghĩ ngợi suy tính gì, anh đitới, nhẹnhàng nắm lấy bả vai cô.

Nghĩ đến cũng gần mộtnăm gần gũi, cuối cùng cũng không cứu vãnnổi sinh mệnhmười hai tuổi đó, kiên cường mạnh mẽcủa HạNhã Ngôn tan rã, cô xoay đầu úp mặt vào bờvai rộng lớnấm áp củaHách Nghĩa Thành, khóc đến thảm thương.

Tính tình nguội lạnh củaHách Nghĩa Thành cũng bị lây sự thươngcảm củaHạ Nhã Ngôn, anh không tự chủtháo xuống mặt nạ lạnh lùng đốivới ngườingoài, cực kỳ nhẹ nhàng vỗ nhẹ sốnglưng, lầnđầu tiên ôm một cô gái khác ngoài MụcKhả khóc thút thít trong lồng ngực.

Tâm tình Hạ Nhã Ngôndần dầnbình tĩnh lại, khi nhận ra rằngmình đang ở trong ngực mộtngười nào đó, gương mặt còn đang áp sát cổ ngườinào đó, cô chưa hề tiếp xúc thân mật vớiai khác ngoại trừ anh trai, cô kinh hãi lùi vềphía sau một bước, lau qua quýt nước mắt trên mặt,lúng túng nói: “Thật ngại quá, làm bẩnquần áo củaanh, tôi không sao rồi.”

Đưa tay sờ chỗ cổ áo bịnước mắtthấm ướt,Hách Nghĩa Thành có hơi giật mình: “Không nghĩ rằng cô sẽ khóc, khiến tôi không còn cách nào khác.”

Hạ Nhã Ngôn nghe thấy bấtmãn mấy phần,liền thay đổi sự dịu dàng mấyphút trước, cô cao giọng nói: “Anh thậtlà cứng đầu,anh không đả kích tôi cũng đâu có ai nóianh bị câm.” Kiên cường quen rồi,thật sựcô không muốn người khác chứng kiến sựnhu nhược của mình.

“Cứng đầu? Dùng từnày để miêu tả về tôi thật sự rất mớimẻ.” Hách Nghĩa Thành nở nụ cười , cốý chọc tứcnói: “Hạ Nhã Ngôn, dù gì vừa rồitôi cùng đã cho cô mượn bả vai, cô không thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện sao?” Quan sát ánh mắt cô nhìn anh, anh nói: “Cô đó, mộtngười phụnữ đứngở đây, nói chuyện với một ngườiđàn ông, hoàn toàn không thấy dịu dàng. Cô là em gái của Hạ Hoằng Huân thậtsao? Tại sao tôi lại có cảmgiác cô giống như em trai cậu ta nhỉ?”

Vậy mà mới vừarồi trong lòng cô còn cảm kích anh ta! Hạ Nhã Ngôn tức giận cố ýđạp lên chân anh một cái thậtmạnh: “Muốndịu dàng cũng phải xem đối với ngườinào! Anh thì miễn đi! Gặp lạisau!”

Hạ Nhã Ngôn mang giàycao gót, Hách Nghĩa Thành bị giẫm mộtcái thật đau. Nhìn chằm chằmbóng lưng của cô, thầm nghĩ người phụnữ này cũng lớn mật thật, dám công khai sử dụng vũ lực vớianh. Bị “coi thường”, đồng chí Tham mưu trưởngtức giậntrở vềđơn vị,mặt khác, bác sĩ Hạ vì tâm trạngkhông kiềm chế được mà thất lễtrước mặt“kẻ địch”nên chán nản trốn trong phòng làm việc một mình hờndỗi.

Nghĩ lại, đây chẳng qua chỉlà một chuyện nhỏ, đơn giảnchỉ là Hách Nghĩa thành thấy hiếmkhi Hạ Nhã Ngôn yếu đuối, mà thói quen cãivã của nam nữ vì muốn che giấu sự xấu hổmà lại ầmĩ một trận.Về phầnđiện thoạidi động có phải người ta cố ý hay không, ngoại trừ bác sĩ Hạ là ngườitrong cuộc ra thì không ai biết.

Không muốn chấp nhặtvới cô, Hách Nghĩa Thành cùng người nào đó trừngmắt nhìn nhau một lúc lâu, kìm nén sự tức giậncùng trái tim đang đập loạn nhịp,anh nói với Mục Khả: “Cháu xem điện thoạidi động đã nguội chưa, đi lấy lạiđây.”

Đưa mắt ý bảoMục Khảngồi, trong lòng Hạ HoằngHuân cảm thấy buồn cười không dứt,anh đứng dậy,đi lấy lạichiếc điệnthoại đặtxuống bàn trà, phê bình qua loa Hạ Nhã Ngôn: “Còn mặt nặng mày nhẹ, đi nấucơm đi, mấyngười chúng tôi đều đói bụng cả rồi.”Nói xong quay sang hỏi Hách Nghĩa Thành:“Kiểu này cũng đã cũ, anh dùng bao lâu rồi?”

“Hơn hai năm rồi. Lúc sinh nhậtKhả Khảtặng, nói cái gì đàn ông ba mươi rồicòn.” Hách Nghĩa Thành đưa tay vuốt vuốtmái tóc của Mục Khả, nhẹ giọngnói: “Cho cậu xoa một chút, sắpsửa không được dùng nữa rồi.”

Sinh nhật Hách NghĩaThành năm ba mươi tuổi thì MụcKhả chưatốt nghiệpđại học,cô lấy toàn bộ tiền dạy thêm đểmua tặng anh chiếc điện thoại di độngnày, lúc đó đây là kiểu mới nhất,đắt muốnchết được.Bình thường anh rất yêu quý, đủ thấy anh quý trọngquà tặng củacháu gái đến mức nào.

Không ngờ điện thoạidi động lạicó ý nghĩa với anh đến vậy,trong lòng Hạ Nhã Ngôn có chút tự trách bảnthân, cô nói: “Cơm nước xong tôi cùng anh đi mua lại cái giốngnhư vậy.”

Thấy Hách Nghĩa Thànhcó vẻ không muốn trả lời, MụcKhả mau mồmmau miệng nói: “Cháu thấy nên đổicái mới mà dùng, cậu lãi quá rồiđó!”

Liếc nhìn Hách NghĩaThành, Hạ Hoằng Huân cười cười, bàn tay dườngnhư vô tình chạm vào bên tai Mục Khả, nhẹnhàng vuốt ve, động tác thân mật như vậylúc này được anh làm một cách rấttự nhiên, tản ra một mùi vị mập mờ không rõ.

Lau xong điện thoại di động,Mục Khảchạy vào phòng bếp làm trợ thủ cho HạNhã Ngôn, tiện thể nói với cô để cô không còn đểý đến thái độ của Hách Nghĩa Thành,nói cái người kia ngoại trừviệc đếngiờ vẫnchưa yêu ai ra thì vô cùng tốt. Thấycô cực kỳ tán dương người nào đó, Hạ Nhã Ngôn vừacười vừanói: “Được rồi, chị còn nói thêm nữa sẽkhiến em nghĩ rằng chị đang giới thiệubạn trai cho em đấy.”

“Nhã Ngôn, em có bạntrai chưa?”

“Chị xem bộ dạngcủa em giốngnhư có sao? Em là gái ế.”

Mục Khả cườikhanh khách: “Có ế cũng là gái ế ưu túnhất.”

Hạ Nhã Ngôn gật đầu,vô cùng tự tin nói: “Cái này thì chắc chắnrồi.”

Tiếp theo, trongphòng bếp truyền đến tiếng cườicủa hai cô gái.

Bữa trưa rấtphong phú, bầu không khí nhìn chung cóthể nói là hòa hợp vui vẻ.

Chỉ là, có thù mới hậncũ khiến Hách Nghĩa Thành ít nhiều có chút khó chịu, lúc ăn cơm ngón tay bị thươnggắp không xong đồ ăn, tướng ăn có chút vất vả.Thân là anh trai Hạ Hoằng Huân tựnhiên phê bình em gái không chiêu đãi khách, luôn nhắc nhở Hạ Nhã Ngôn gắpthức ăn cho anh, khiến đồngchí Tham mưu trưởng không nhịn được đắcý.

Sau khi ăn xong, MụcKhả cùng HạNhã Ngôn rửa chén, hai người đàn ông HạHoằng Huân cùng Hách Nghĩa Thành ngồi trong phòng khách tán gẫu, không khí hòa hợp như người mộtnhà. Sau đó, Hạ Nhã Ngôn cùng Hách NghĩaThành đi mua điện thoại di độngmới, tạocơ hộicho Hạ HoằngHuân danh chính ngôn thuận đưa MụcKhả trởvề kí túc xá.

Lần đầu tiên tớihang ổ củaMục Khả,Hạ HoằngHuân rất có hứng thú đi thăm thú mọi nơi mộtlượt, sau đó anh tự nhiên ngồixuống giườngnhỏ củacô, vẻ mặtbất đắcdĩ nói: “Nội vụ quảnhiên rối loạn. Quên đi, cũng không thểtheo tiêu chuẩn để yêu cầu em, anh sẽ mắtnhắm mắtmở bỏqua.” Thấy Mục Khả trừng mắtmuốn phảnbác, anh ôm lấy cái eo nhỏ củacô cười cười:“Lúc này không cần lo lắng có ngườixông vào, tranh thủ thời gian thân mật,một lúc là phải đi rồi…..” Nói xong anhcúi người hôn Mục Khả thật sâu.

Tình cảm kìm néntrong nháy mắt bộc phát ra, hai người ý loạn tình mê đáp lạinhau, Hạ Hoằng Huân rốt cuộc không nhịnđược, xoay người một cái, đặt cô bạngái nhỏ dướithân, vừa hôn tha thiết vừaxâm nhập…………..

[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN