Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia
Chương 62 : Hạnh phúc ngọt ngào
Do quan hệ với MụcKhả từđồng chí thăng cấp lên quan hệ người yêu, HạHoằng Huân ngoan ngoãn nghiêm túc theocô đi xem phim, hoặc đi dạo phốmột chút. Cho nên lần này ra khỏiđơn vị,anh liền sốtruột xửlý hết mấyviệc trên tay định mấy ngày cuối tuầnsẽ dành hếtcho Mục Khả.
Biết anh dành ra haingày theo cô, Mục Khả vui mừngnhư đứatrẻ, nâng mặt anh hôn rồi lại hôn. Bịsự chân thành của cô cảm hóa, Hạ HoằngHuân cởi áo khoác ngoài và quân trang, cởi cà vạt,xắn tay áo sơmi lên vào phòng bếp, nóimuốn bộclộ tài năng cho cô bạn gái nhỏxem.
Mục Khả nghi ngờnăng lực củaanh, cau mày hỏi: “Nấu cơmlà một kỹthuật, anh làm được không?” Giọng điệu cứnhư mình là một cao thủ.
Bàn tay to giơ lêncao, vỗ nhẹvào gáy cô, Hạ Hoằng Huân trả lời đầytự tin: “Đừng quên anh xuất thân từ lính trinh sát, không biết nấucơm sao sinh tồn dã ngoại được.”
Mục Khả trướcgật đầu,sau đó cướp lấy đồ ăn, không cho anh cự tuyệtcô chỉ huy: “Em quản cái muôi, anh chỉ giúp thôi, đi, nhặt rautrước. . . . . .” Mặc dù tay nghềbình thường, nhưng cô chợt muốn làm bữacơm cho HạHoằng Huân.
Hạ Hoằng Huân rấtbiết thờithế, không tước đoạt quyền lựcgiả vờhiền thụccủa cô bạngái nhỏ. Hôn trộm lên má cô, anh vừa nhặt rau mộtvừa cô: “Rõ, nghe theo sắp xếpcủa lãnh đạo!Bắt đầutừ bây giờtất cảviệc phòng bếp do cô giáo Mục toàn quyền chỉhuy.”
Mục Khả hả hêdương dươngtự đắc,không hề khách khí chỉ huy đồngchí Phó Đoàn Trưởng phải xoay vòng vòng. Hạ Hoằng Huân không oán hận mộtcâu, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh,hai người cười đùa rất vui vẻ.
Khi Mục Khả giơtay “Chém” xuống đống thứcăn thì Hạ Hoằng Huân không bình tĩnh nổinữa. Anh bịcô dọa đếnnỗi hàng lông mày cũng nhăn tịt lại,nghiêm túc nói: “Đấy là đồ ăn không phảilà kẻ địch,làm sao mà nghiến răng nghiến lợichặt chém thế, để anh làm mẫu cho mà xem, chú ý động tác chính đấy!” Vừa nói, đã cắtlưu loát.
Không ngờ anh cắt ngọtnhư thế,Mục Khảnghiêm túc nhìn, khiêm tốn học. Nhưngkhi cô làm lại thì người nào đó chẳngcó thành ý dâng tặng lời khen gì cả.Liếc nhìn thành quả củacô vẫn giốngtrước, HạHoằng Huân nén cười nói: “Tạm được, không ngốclắm!” Thấy Mục Khả kích độnggiơ dao tớigiết, anh lập tức đổi chữalại: “Tiến bộ rất nhanh, không tệ, rất có tiềm lực,tiếp tụccố gắng.”
Mục Khả bình thườngrất ít khi xuống bếp, tài nấu nướngcách xa cả ngàn dặm so với Hạ Nhã Ngôn. NhưngHạ HoằngHuân lại thấy bữa cơm này cựckỳ ngon. Thấy anh ăn sạch hếtđồ ăn, MụcKhả thấylạ: “Sao dạ dày anh không bị NhãNgôn nuôi đến mức kén chọn, cậu út mớinếm tay nghề của Nhã Ngôn mấy lần,đã không nuốt được đồ ăn em làm rồi, quá là đảkích nhiệt tình của em.”
Hạ Hoằng Huân giươngmắt, thỏamãn uống mộtngụm canh, không để ý nói: “Nếunhư tiêu chuẩn của anh và anh ta giống nhau, thì em là người thừa trong nhà rồi!”
Dám nói không ai thèm lấycô! Mục Khảcầm chiếcđũa ra sức gõ xuống mu bàn tay Hạ Hoằng Huân, đau đếnmức anh nhe răng nhếch miệng.
Sau bữa cơm tối,Mục Khảđeo tạp dềhoa nhỏ rửachén, Hạ Hoằng Huân sửa lại giá sách cho cô, để mấy CD và bộ sách đã đượcphân loại trên thảm, ngồi xổm ở cửa phòng ngủphê bình cô: “Làm sao anh lại có côvợ lôi thôi thế này. Thôi, cũng không thểdùng tiêu chuẩn của quân đội áp lên người em, đành phảimở mộtmắt nhắmmột mắtrồi.” Hạ Hoằng Huân là người có yêu cầurất cao, cái ổ nhỏ xộc xệchcủa MụcKhả dĩ nhiên sẽ không làm anh hài lòng, anh không thể cho qua được nữa rồi.
Nếu không phải tậnmắt nhìn thấy, rất khó tưởng tượngngười đàn ông bên ngoài lạnh lùng này sẽvì cô mà dọn dẹp phòng, trong lòng MụcKhả rấtcảm động,nhưng ngoài miệng cũng không chịu thua,cô đáp lễ nói: “Ai là vợ anh, đừngcó gọi bậy.Phải biết,bây giờ em vẫn là của em đấy, không có quan hệ tình dục thực tế với Phó Đoàn trưởngHạ.”
Hạ Hoằng Huân nghe vậynhíu mày cười, không khỏi đắcý nói: “Em đừng có mạnh miệng,có tin không, không đến ba tháng, em sẽ thuộcvề anh.” Ném ra ánh mắt xấuxa, anh từng chữ từng chữ bổsung thêm: “Từ đầu đếnchân!”
Mục Khả thuậntay nhặt khăn lau lên ném anh, Hạ HoằngHuân cười vang đón lấy, đặtCD xuống đứngdậy đi vào phòng bếp, từđằng sau kéo Mục Khả vào lòng, cằm đặtlên vai cô.
Khuỷu tay Hạ HoằngHuân rất mạnhmẽ, ôm rấtchặt. Cơthể nhỏxinh của MụcKhả rấtkhớp khảmtrước ngựcanh. Hình ảnh ôm thân mật nhưmột đôi vợchồng mớicưới, nhìn qua rất khó chia lìa, ấm áp triền miên.
Lỗ tai Mục Khảđỏ ửng,cô lầm bầmphản đối:”Đừng đùa, làm lỡ việccủa em.”
Hạ Hoằng Huân cườikhẽ, bàn tay ôm eo cô khẽ siếtlại, đểcho cô dán vào thân thể anh chặt hơn,đôi môi tới bên má cô nói nhỏ: “Em làm việc của em, anh làm việc củaanh, không can thiệp vào chuyện củanhau.” Nói xong, môi lướt xuống, nhẹnhàng hôn cái cổ mịn màng củacô.
Làm sao chịu được khiêu khích của anh, chân Mục Khả mềmnhũn, tay cô vẫn để trong nước,cũng bất giác mà nhắm mắtlại. Trong thoáng chốc nghe thấygiọng cườicủa HạHoằng Huân nói: “Thật không có quan hệ tình dục sao? Xem tối nay anh xửlý em thế nào!” Vừa lòng vớiphản ứngcứng ngắclại củacơ thểcô, anh ôm lấy cô, cười cườiha ha đi ra phòng bếp.
Lại trêu cô rồi! MụcKhả tay đấmchân đá bóng lưng anh, tiếp tụcthở phì phò rửa chén, thỉnh thoảng phát ra tiếnglách ca lách cách, tỏ vẻ oán giận.
Quét dọn chiến trườngxong, Hạ Hoằng Huân ngồi trong phòngkhách xem kênh quân đội, Mục Khảôm máy vi tính ngồi ở bên cạnhanh hỏi sốQQ mới, sau đó rất chuyên nghiệp dạy anh đổihình avatar thế nào, tạo chữký, gửi tài liệu, các kiểu nói chuyện, làm ngườinào đó không nói được gì.
Mắt liếc sốQQ rồi nhớlại, HạHoằng Huân tiện tay tắt máy vi tính,nghiêm mặt nhắc nhở: “LittleComrade, any how I am also highly educated, and can’t go so far as have nonotion of such things.” (Đồng chínhỏ, dù gì anh cũng học đạihọc rồi,không đến nỗi ngay cả trình độ này cũng không hiểu đâu.)
Thì ra là loại người giấunghề, đếncả phát âm cũng chuẩn. Sựsùng bái của Mục Khả với HạHoằng Huân lại tăng thêm mấy phần, cô cườikhanh khách ngồi lên đùi anh, vuốt ve vếtchai trên tay anh, giọng trong veo nói:”Sorry, I was wrong! And I’ve forgotten you, People’s Liberation Armycomrades is a decathlon.” ( Rất xinlỗi, em sai rồi, quên mất anh — là đồng chí giảiphóng quân rất toàn năng rồi.)
Càng thấy dễ chịukhi cô làm nũng, Hạ Hoằng Huân cầmtay trắng nõn nà của cô, ánh mắtdịu dàng nhìn cô gái nhỏ mặcáo lông vàng nhạt, ngón tay cái theothói quen nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô,trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụcười mềmmại, ấmáp, hạnh phúc.
Phát hiện bản thân mình không thể chống đỡ đượcnụ cườiquá dịu dàng của anh, Mục Khả tựavào trước ngực anh, yên lặng hưởng thụgiờ phút bên nhau này, giống nhưvợ chồnggià gắn bó dựa vào nhau.
Một lúc lâu sau, cô hỏi anh: “Anh đồng ý để em ra nước ngoài thậtà? Phải đi nửa năm đấy.”
Anh không điên! Hạ Hoằng Huân kiên quyết nói: “Anh giữnguyên cách nghĩ của anh, không đồng ý.”
“Lừa em để em mởcửa cho anh phải không? Tệ lắm rồiđấy!” Mục Khả cắn cổanh, lúc đưa tay xoa lẩm bẩm:”Còn làm bộ làm tịch nữađi, diễn thật quá đi mất.”
“Không phải làmbộ làm tịch,là thật đấy!”Hạ HoằngHuân sửa lờicô.
Mục Khả vươnngười lấysổ tiếtkiệm trên bàn trà, vừa mởra nhìn, ngạc nhiên: “Không nhận ra anh lạilà người có tiền đấy nhé.” Lần trướckhi từ đơnvị vềlặng lẽđưa cho cô năm ngàn, bây giờ lạinhững năm vạn.
Mí mắt Hạ HoằngHuân cũng không thèm nâng lên: “Anh là mộtngười đàn ông, không nuôi lấy mộtcon chuột, không tự mình nuôi vợchẳng lẽcòn phải trông cậy vào bố mẹ đưatiền cướivợ cho?”
Mục Khả nghĩ, còn rấtnghiêm túc cơ đây. Với chuyệnra nước ngoài, cô giải thích: “Em không muốn đi, chắclà lúc Hướng Vi đi thăm cậu út đã vềchuyện này, nên Nhã Ngôn nói lại với anh đúng không?” Thấy HạHoằng Huân gật đầu, Mục Khảbuồn cười:”Biết ngay là cô ấy mà.” Bỏsổ tiếtkiệm vào túi áo sơ mi của anh, cô nói:”Lần trước không phải đã nói rồi sao, em không đi, tiền này anh cất đi.”
Hạ Hoằng Huân hài lòng với quyết định củacô, cũng không bất ngờ, lạiđể sổtiết kiệmlên bàn lần nữa, anh ôm cô nói: “Giữđi, không phải là để làm đồcưới cho em sao.”
Đồ cưới? Cho thậtà? Mục Khảăn vạ: “Ít thế à? Không chịu!”
Hạ Hoằng Huân cười:”Vậy trước tiên làm sính lễ, đồ cướithì lần khác vậy.”
“Thế càng khôngđủ.” Bướng bỉnh bóp cằm anh, MụcKhả ra sứcchất vấn:”Không nghiêm túc đấy chứ? Năm vạnđã đuổi em đi rồi?”
“Cho anh mượn lágan anh cũng không dám.” Chợt nghĩđến hai ngày trước nói chuyện phiếm vớichính ủy, Ninh An Lỗi nói lầnđầu tiên đếnnhà nhạc phụ đã làm trò cười, Hạ HoằngHuân nghiêm túc hỏi: “Lấy giá thịtrường bây giờ, anh đưa bao nhiêu sínhlễ mớiđủ?”
Suy nghĩ rất nhanh! Mục Khảbóp cổ anh, lay lay: “Anh mua em à?Một trăm vạnmột cân, không cò kè mặc cả!”
Hạ Hoằng Huân cũng không phản kháng, kệ cho cô quấy rối,chỉ kinh ngạc nói: “Đắt thế? Thếnày thì xong rồi, sợ không lấyđược vợrồi, mộtcân anh cũng không mua nổi. . . . ..”
Cố làm vẻ mặtkhổ sởvới giọngnói có vẻ tức cười rất khoa trương,Mục Khảbuồn cườikhông đứng dậy nổi.
Hạ Hoằng Huân vỗlưng cô, khẽ trách nói: “Em đấy,sớm muộngì cũng làm anh tức chết.” Dứtlời, hung hăng hôn một cái lên mặtcô.
Làm loạn mệt, MụcKhả ngồixuống đàng hoàng, vùi mình trong ngực anh, kềmặt lên xươngquai xanh của anh. Tayphải HạHoằng Huân ôm bả vai gầy mảnh khảnhcủa cô, tay trái nhẹ nhàng nắmlấy bàn chân lạnh nhỏ. Thấy cô giốngnhư con mèo nhỏ thoải mái nhẹ nhàng cọcọ trong lòng anh, Hạ HoằngHuân cong môi cười, đắn đo, dịudàng hỏi: “Sang năm đăng ký, được không?”
Mục Khả ngẩngđầu nhìn anh, ánh mắt HạHoằng Huân rất dịu dàng, nhưng đáy mắttràn đầy kiên định xuyên vào lòng cô. Mặcdù không theo kịp tiến độ của anh, nhưngMục Khảbị hạnhphúc làm cho mông lung. Lòng của cô như có con thỏnhỏ nhảynhót khắp nơi, gương mặt thoáng chốccũng nóng như bị đốt.
Cắn cắn môi, cô cốgiữ bình tĩnh, nhẹ giọng phản đối:”Không được!”
Hai đầu lông mày Hạ HoằngHuân nhíu chặt lại, anh hỏi: “Tại sao? Không tin anh sẽ đối xử tốt với em sao?”
Mục Khả cúi đầu,không nói lời nào.
Không cho cô có cơ hội chui ra khỏingực anh, Hạ Hoằng Huân vô cùng chânthành nói: “Anh hiểu phụ nữ bọn em thích cảmgiác lãng mạn khi yêu, nhưng cái này có ăn thay cơm đượcđâu, hai người ở chung một chỗ là vì muốnsống qua ngày. Kết hôn rồi anh có thể chăm sóc tốtcho em hơn, để cả ngày không phải lo lắngem ở mộtmình bên ngoài. Chỗ ở tuy không thểbằng đượcthành phố A, vả lại em có công việc rấttốt, không muốn theo quân cũng không sao, chờchúng ta chọn được một phòng nhỏ, đếnlúc đó em đi làm tiện hơn, hằngngày chúng ta có thể ở chung mộtchỗ, nhưthế còn không được sao?”
Dĩ nhiên. . . . . . Đượcrồi! Lúc HạHoằng Huân căng thẳng chờcâu trả lời,Mục Khảchợt cườikhanh khách, cô lại còn nói: “Khôngđợi đượcđến sang năm đâu, ngày mai luônđi!”
Tiểu quỷ này, lạihọc trêu anh! Hạ Hoằng Huân thở phào nhẹnhõm, nhéo mặt cô một cái, cảmđộng nói: “Năm nay không kịp rồi,còn hơn mộttháng nữa là sang năm mới rồi,qua mùa xuân thì đăng ký đi!”
Ai nói chỉ có Hạ HoằngHuân mới biết cách phá không gian lãng mạn?Mục Khảchắc chắncũng được sinh ra từ cái giỏ,nhận ra ngườinào đó đang cầm chân cô cầu hôn, cô làm nũng gây sự: “Không được,ngày mai luôn, không thì thôi luôn, anh muốnlàm thế nào thì làm!”
Đã nói làm thì chắcchắn sẽlàm! Dám phá hoại màn cầu hôn “đắmđuối đưatình” của Hạ Hoằng Huân này, anh bổ nhào vào cô gái nhỏ, hôn cảnh cáo!
Một đêm bên nhau nàyrất vui vẻ,Hạ HoằngHuân ở lạicái ổ nhỏcủa MụcKhả. Cô lấylý do anh quá cao không để ý đến sựphản đốicủa anh ôm chăn chạy ra ghếsa lon phòng khách ngủ, kết quảkhi tỉnh lạinằm trên giường thoải mái dễ chịu,mà người nào đó đã đi mua bữa sáng cho cô rồi.Anh đứng ởbên giường hôn lên khuôn mặt nhỏnhắn củacô, giọng trầm thấp nói: “Rời giường,bảo bối,ăn xong dẫn em đi chơi.”
Mục Khả cườihíp mắt, mặcđồ ngủbò vào trong ngực anh, ôm anh như gấuôm cây, để anh ôm cô đi rửa mặt.Dọn dẹp,thay quần áo xong Hạ HoằngHuân liền dẫn cô bạn gái nhỏ bé đi ra ngoài. Anh sắp xếp thời gian rấtđược, đầutiên theo cô đi dạo phố, bắtcô mua thêm mấy bộ quần áo và phụ kiện,sau đó mua bắp rang bơ và sữanóng dắt bàn tay nhỏ bé củacô đi xem phim, sau đấy lại im lặngmặc cho cô chọn một quán KFC để ăn tối,cuối cùng, mua trái cây với đồ bổ dưỡngđi bệnh việnthăm Hách Nghĩa Thành.
Không ngờ trong phòngbệnh sẽcó tình huống đặc biệt xảy ra, HạHoằng Huân và Mục Khả không gõ cửa, nghênh ngang đẩy cửa vào, sau đó hai người cũng ngẩncả người.
Lúc này Hách Nghĩa Thành đang dựa vào đầu giường nắmtay Hạ Nhã Ngôn đứng bên giường hai mắt ửngđỏ, đang nói: “Sao thế? Vừarồi tốtlắm mà, nói trở mặt là trở mặtluôn đấy. . . . . .” Thấy hai ngườixông vào, anh nghẹn luôn.
Bị chị dâu anh trai bắtđược cảnhmập mờnhư thế,Hạ Nhã Ngôn hơi cáu, cô dùng sức hất tay Hách Nghĩa Thành ra, nói rõ ràng:”Vẫn luôn rất tốt, nước giếngkhông phạm nước sông, anh đừng có viphạm!” Nói xong liền cúi đầuvội vàng ra khỏi phòng bệnh, thậm chí không chào hỏi Hạ Hoằng Huân và MụcKhả.
Hạ Hoằng Huân hồiphục lạitinh thần, anh hỏi Hách Nghĩa Thành: “Chuyệngì đây?” Sau đó lấy ánh mắt ý bảoMục Khảra ngoài xem một chút. Chờ cửađóng lại, sắc mặt anh ủ dột đặt đồtrong tay lên bàn, rảnh rỗi ngồilên ghế dựa,lấy giọngchất vấnnói: “Rất bản lĩnh đấy, nói chút xem,trêu em tôi thế nào?” Rốt cuộcanh cũng được cơ hội rồi, Hạ HoằngHuân có cảm giác như nông nô nổidậy.
Hách Nghĩa Thành có cảmgiác khó chịu khi bị nhìn thấutâm tư, anh tức giận trợn mắtnhìn Hạ HoằngHuân, chua xót nói: “Cô ấy bị ngườikhác trêu, không liên quan đến tôi!”
[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!