Bá Đạo Tiểu Thiên Vương
Chương 3 - Chương 3
Sau khi kết thúc ca làm của mình ,Phương Thanh lấy áo của Đình Phong bỏ vào cặp ,phấn khởi muốn về nhà để giặt áo cho anh.Anh ấy thật nhẹ nhàng đúng như mình nghĩ ,ánh mắt cô tràn ngập ý cười khi nhớ lại khuôn mặt anh.
Vừa về đến nhà Phương Thanh dự định cất balo để đi giặt áo cho anh.Nhưng Thanh Vân thấy cô liên kéo cô vào phòng mình.”Sao hôm nay chị về muộn vậy ?”Một căn phòng màu hồng đầy dủ thiết bị hiện đại ,công nghệ,không khí ưu nhã, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên.”Người ta có chuyện muốn bàn bạc với chị đây”. Một cô gái trong trẻo ,xinh xắn nắm tay cô đi đến bàn học , nét đẹp tinh xảo đầy vẻ kiều mị, mái tóc đen dài xõa tung, phía trên là hàng mi thon dài, mềm mại, môi nàng hơi nhếch lên, tiết lộ một tia lo lắng và không phục.”Mẹ em thế nhưng lại bắt em đi gặp mặt để kết hôn,chị nói với mẹ em dùm em một tiếng”.
“Gặp mặt? ai vậy?Mà vì sao lại sớm vậy?” Cô gái nhẹ nhàng đặt áo khoác của anh xuống rồi lập tức quay sang nhìn Thanh Vân.
“Tiểu Thiên Vương của nước Anh,bố em trước đây khi tham gia hội nghị hoàng tộc đã vô tình cứu mạng con cún của mẹ anh ta nên mẹ anh ta mới nhất quyết cho anh ta đến đất nước nhỏ để xem mặt em.Mẹ em nói đây là cơ hội tốt không thể bỏ qua ,em biết phải làm sao đây.Em mới không muốn đi xem mặt”.
“Chị biết nói sao với gì chứ,vậy lúc nào thì tên tiểu vương gì đấy đến đây? ,với cả em nhìn thấy mặt hắn chưa?hắn tên gì?” Phương Thanh chậm rãi mở miệng, hai mắt nhìn về chiếc áo khoác bị mình bỏ trên bàn,trời sắp bị rơi xuống hay sao ấy.
“Là Lý Vệ Đình hiện đang là chủ của tập đoàn SDV-công nghệ thế giới,nghe nói là vô tình soái ca nhưng tính tình lãnh khốc ,vô tình” Thanh Vân lo lắng nói.
Nghe Thanh Vân nói xong, cô không nhịn được tò mò hỏi “chẳng phải em nói hắn là thiên vương sao?sao giờ lại là chủ tập đoàn nổi tiếng trên thế giới SDV chứ?”
“Hắn là vương tử cơ mà tự bản thân đứng ra thành lập công ty riêng.Mà chị đừng hỏi nhiều nữa hãy nghĩ cách giúp em đi”. Thanh Vân nghe mẹ nói là hắn sẽ đến đây trong tối hôm nay mà càng khẩn trương,thời gian trôi qua giờ đã là buổi chiều rồi.
“Chị thật sự chẳng biết làm sao nữa,thôi thì hắn soái ca thế còn gì .Em cứ gặp mặt đi biết đâu lại gặp được chồng tương lai như ý” Phương Thanh vừa mỉm cười an ủi vừa muốn nói gì thì điện thoại trong túi reo lên. Là Hàn Phong cô vui vẻ nắm tay Thanh Vân: “ Trước em cứ bình tĩnh ,mọi chuyện đâu sẽ có đó mà?” Phương Thanh cầm lấy áo cùng điện thoại ra khỏi phòng.
“Em đã về nhà chưa ,cô bé mít ướt.” Phương Thanh lặng nắm chặt điện thoại, rồi mắt trở nên sáng ngời: ‘Em về rồi,anh là đang muốn hỏi thăm cái áo của mình đi ”Cô ôm chiếc áo của anh đi giặt .
“Anh chỉ là muốn hỏi thăm em,anh là đang quan tâm em đấy ngốc” Phương Thanh tinh nghịch chớp mắt vài cái: “Em, Phương Thanh cảm ơn sự quan tâm của học trưởng”.Sau một lúc nhắn tin ,cô nhớ ra là còn phải giặt áo rồi xuống để phụ chị Hương nấu ăn ,nên vội tạm biệt anh.”Vậy anh sẽ nhắn tin cho em sau nhé”.Cô thật sự là hạnh phúc,chẳng lúc nào cô nghĩ sẽ được nhăn tin vui vẻ cùng anh như thế này.
“Chị nhất định là phải đi cùng với em” Thanh Vân năn nỉ Phương Thanh.Mẹ Thanh Vân bắt cô cùng bà ấy đi đón vị vương tử ,cô thật sự là sợ đi một mình nên nhất quyết phải rủ cả Phương Thanh.
“Được rồi,chị đi là được chứ gì” Phương Thanh nhìn ánh mắt của gì thấy gì không có ý không được đi thì thở nhẹ rồi nắm tay Thanh Vân lên xe.Cô biết gì thật sự mong muốn cuộc hôn nhân này thành công,không muốn có ai gây ra cản trở.”Phương Thanh đi cũng được thôi ,nhưng đừng gây ra phiền phức gì đấy” gì cô –Đô Thanh Ngọc nói.
“Vâng ,cháu biết rồi ạ sẽ không có chuyện gì đâu” Cô mỉm cười, hy vọng xóa bỏ sự khó chịu của gì đối với cô.Cô biết Đô Thanh Ngọc không ưa gì cô và danh tiếng của tập đoàn SDV cô sớm đã nghe thấy, đây là tập đoàn đa quốc gia, kinh doanh trên nhiều lĩnh vực, từ lúc ban đầu là chuyên về công nghệ đến giờ đã vươn rộng ra may mặc, điền sản, vật dụng hàng ngày, thậm chí cả lĩnh vực giải trí truyền thông. Danh tiếng vang dội, độc bá một phương, lũng loạn thương trường.Với cả người này lại còn là vương tử cũng không trách Đô Thanh Ngọc không mong ước có một chàng rể như vậy.”Me,sao lại nói chị ấy như vậy chứ”Thanh Vân nũng nĩu .”con im đi,chuẩn bị cho tốt để gặp vương tử đi”
“Thật xin lỗi chị,mẹ em…” Thanh Vân một mặt quay đầu lại, không ngừng xem chừng mẹ phía sau.
“Không sao đâu”cô cũng đã quá quen với việc này rôi.Sau một thời gian sống cùng chuyện bị gì coi thường đã như công việc hằng ngày của cô.Cô vừa dứt lời, chỉ bác lái xe nói đã đến nơi rồi,mọi người cùng đứng trước cổng để chào đón vị vương gia ấy.
Thân ảnh từ trong bước ra nam nhân mái tóc màu hạt dẻ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.Cà vạt hơi buông lỏng, bộ âu phục sang trọng ôm sát thân hình to lớn vĩ ngạn.
Đúng lúc đó Phương Thanh nhận được tin nhắn của Hàn Phong, anh đối với cô thật là quan tâm đi ,Phương Thanh nở nụ cười,cô bước ra ngoài để trả lời tin nhắn,thì đâm rầm vào một người,ngã xuống.”Cô không có mắt à” người đàn ông khinh bỉ nói.”Người mới không có mắt ấy,đầu rầm vào người ta còn không xin lỗi”Cô ngước lên ,ôi thật là đẹp nha nhưng sao lại xấu tính thế chứ.”Ngươi tuy đẹp trai nhưng tính cách thật là tầm thường”cô nói.
“Phương Thanh đừng vô lễ,xin lỗi vương tử đi ,chào vương tử,cậu đã đi đường mệt mỏi rôi” Đô Thanh Ngọc lên bắt chuyện với hắn.”Xin lôi” Phương Thanh nói.“ Thanh Vân lại đây nói chuyện với vương tử đi,đừng đứng đơ ở đấy nữa..”Thanh Ngọc hối thúc.
Bạc môi nam tử khẽ nhếch, tùy ý nhìn bóng dáng phía sau Đô Thanh Ngọc ,có cô gái nhìn hắn đến say mê hừ thì ra đây là người mẹ hắn cứ bắt hắn đi gặp.Cũng chẳng có gì đặc biệt,nhưng người làm hắn chú ý hơn chính là cô gái đứng bên cạnh.Cô không thèm để hắn vào mắt,giám nói hắn tầm thường hơn nữa sau khi bị Đô Thanh Vân chửi chỉ xin lỗi cho có lệ rồi chỉ toàn nhìn vào điện thoại mỉm cười cơ đấy.
Hắn, Lý Vệ Đình, tổng giám đốc tập đoàn SDV, đích xác là một người đàn ông độc thân hoàng kim lại là vương tử , tính cách lạnh lùng cao ngạo, hơn nữa lại có khối tài sản ngang bằng ngang ngửa một quốc gia, bên người lúc nào cũng có một đám oanh oanh yến yến vây quanh, thay nữ nhân như thay quần áo, cảm giác mới mẻ với một nữ nhân nhiều nhất cũng chỉ đến ba tháng.Ai ai thấy hắn cũng không khỏi ngước nhìn và ngưỡng mô say đắm vậy mà cô gái nhỏ này lại giám làm ngơ hắn.Hắn đến đây xem mắt cũng chỉ là vì bà me cứ khóc sướt mướt nói hắn không thương bà,dọa sẽ tuyệt thực,chứ không hắn sẽ chẳng bao giờ đến đây làm mấy cái trò này.Cơ mà cô gái nhỏ này làm hắn thực thú vị ,xem ra ở đây một thời gian cũng sẽ không bi nhàm chán rồi.
“Chào mọi người ,cháu là Lý Vệ Đình.Đây hẳn là Thanh Vân tiểu thư ,rất vui được gặp cô”Vệ Đình lịch sự chào hỏi.”Vậy còn vị tiêu thư bên cạnh xinh được hỏi quý danh,xin lỗi lúc nãy đã mạo phạm rồi”Ánh mắt thích thú ,gian xảo nhìn về Phương Thanh làm cô chợt run nhẹ.Thật là đáng sợ nha.
“Không quan trọng ,nó là Phương Thanh cháu gái ta,luxc này là do nó sai không liên quan gì đến cháu mà phải xin lỗi . hôm nay cháu đã mệt rôi chúng ta cùng trở về nhà”.
Sau khi về nhà cô chợt nhớ là chưa làm bài tập,với cả không muốn ăn chung làm gì khó chịu nên đã lên phòng trước.Làm xong mọi việc lúc nửa đêm,chờ mọi người đi cô mới rón rén xuống uống nước để đi ngủ .Chuẩn bị lấy ly nước thì bị đoạt mất“Sao cô không xuống ăn cơm ,không phải là ghét tôi chứ? ”bước tới lấy lại ly nước cô nói “Xin yên tâm, không có chuyện đó đâu dù sao cũng có một phần lỗi của tôi”.
Vệ Đình tiến đến ôm chặt thân thể gợi cảm của của cô.Cô mới chợt nhớ ra mình thế nhưng bây giờ lại không mặc áo lót nha.Cảm nhận được bầu ngực no đủ của cô ở dưới lồng ngực mình nam tử trong giây lát ngẩng mặt lên, mỉm cười đầy tà mị,cô cũng được đi làm hắn có phản ứng.Phương Thanh nhanh chóng đẩy hắn ra.”Anh làm gì vậy?” cô trừng mắt .”Chỉ là vô tình thôi mà”hắn tiến tên lấy nước rồi đưa cho nàng một ly.
“Cảm ơn đã tha lỗi cho tôi,đây xem như là thành ý của tôi!”Cô muốn từ chối nhưng lời còn chưa thốt ra đã phải nuốt vào trong bụng. Cứ uống cho xong đi rồi lên vậy không quan hệ tới hắn.”Số điện thoại của cô xấu thật đấy” Ơ hắn lấy điện thoại trong tay cô từ khi nào.
“Sao bỗng dung nóng quá”Phương Thanh nói.Xem ra, đã đến lúc hắn hưởng thụ,trừng phạt cô.
Lý Vệ Đình cười lạnh, cầm ly nước trên tay cô, vừa lòng nhìn bóng dáng nàng trong đêm, mị hoặc như hồ ly vậy , nhẹ nhàng tới gần nàng.
“Phương Thanh,cô thế nhưng giám nói tôi tầm thường,bây giờ để tôi cho cô biết thế nào là tầm thường” “Ngươi muốn làm gì?” Nàng thét lên kinh hãi, theo phản xạ muốn xoay người đứng lên, lập tức bị một thân thể nặng nề đè lên.
“Đêm nay em là của tôi, chỗ nào cũng không được đi,tôi sẽ cho em cảm nhận được sự sung sướng mà em chưa bao giờ có!”.Hắn lúc ăn tối đã cô ý hỏi về cô,cô vẫn là xử nữ đi.Cô dùng tay đánh mạnh vào đầu mong tỉnh táo một chút, bên tai đã vang lên một thanh âm lạnh lẽo cô cố gắng đá vào hắn.
”A…khốn khiếp” Cô ta cự nhiên giám đá vào cậu em của hắn,nhìn cô vội vã chạy vào phòng đóng cửa,hắn mỉm cười.Cô ta nhanh thật ,hôm nay anh không ăn được cô thì cũng sẽ khiến cô thống khổ,dù gì hắn cũng sẽ chiếm được cô cứ từ từ chơi không phải vội.
Phương Thanh đóng cửa phong thật chắc rồi mới giám lên giường ,cô thật là khó chịu nha.Hắn giám hạ dược trong ly nước của cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!