Năm sau, Tiêu Tinh và Kỳ Quyên sẽ ra trường, bước chân vào đời. Vệ Nam cũng không có kỳ nghỉ đông như trước nữa.
Tiêu Tinh là thiên kim tiểu thư, công ty bất động sản của nhà họ Tiêu nổi tiếng khắp vùng. Tuy Tiêu Tinh không có tính tiểu thư, chơi thân với Vệ Nam và Kỳ Quyên, nhưng cô ấy là người có nhiều tâm sự nhất. Cô ấy giấu kín mọi điều trong lòng, thỉnh thoảng kêu ca với bạn bè thân thiết rồi lại cười thản nhiên như không có chuyện gì. Bố mẹ cô ấy muốn cô ấy thừa kế gia tài nhà họ Tiêu, hy vọng cô ấy lấy được bằng MBA. Tuy Tiêu Tinh không phản đối ra mặt, ngoan ngoãn học ngoại thương nhưng Vệ Nam hiểu rất rõ cô ấy không thích thừa kế gia tài. Niềm đam mê của cô ấy dồn hết vào mỹ thuật. Từ nhỏ cô ấy đã thích mỹ thuật, có thể nói là yêu mỹ thuật.
Lần đầu tiên gặp Tiêu Tinh là ở phòng mỹ thuật hồi học cấp hai. Hình ảnh cô bé mặc bộ váy trắng, say sưa cầm bút vẽ từng nét trên giá vẽ, nụ cười ngây thơ khi quay đầu nhìn người bạn mới đến nay vẫn in đậm trong tâm trí của Vệ Nam.
Tiếc rằng lên cấp ba, vì việc học hành bận rộn, Tiêu Tinh bị bố mẹ bắp ép phải từ bỏ lớp mỹ thuật. Cô chỉ có thể lén trốn trong cái xó tối tăm, say sưa miêu tả thế giới tươi đẹp trong lòng mình.
Trong ba người Kỳ Quyên là người lạnh lùng, cao ngạo nhất, là đàn chị, là người phụ nữ mạnh mẽ, từng là thí sinh chủ chốt trong đội biện hộ của trường Luật, đại diện cho trường đại học T tham dự cuộc thi biện hộ toàn quốc và giành giải. Rất nhiều người theo đuổi nhưng Kỳ Quyên không yêu ai. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy dự định thi tuyển làm luật sư. Tuy cô ấy hung hăng nói: “Học thạc sĩ làm quái gì. Mấy năm nay thạc sĩ chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm việc. Năng lực của mỗi người chẳng liên quan gì đến bằng cấp cả”. Nghe thì có vẻ hoành tráng, lợi hại nhưng Vệ Nam biết rằng cô ấy đi tìm việc sớm như vậy là vì muốn kiếm tiền chăm sóc gia đình. Bố mẹ cô ấy li dị đã lâu, cô ấy sống cùng mẹ. Năm ngoái mẹ cô ấy bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú, sau khi cắt khối u tuy đã hồi phục nhưng sức khỏe ngày một yếu đi.
Kỳ Quyên là con gái duy nhất, phải sớm gánh vác trách nhiệm gia đình, dù rằng rất nặng nề.
Học kỳ một năm thứ tư, sau khi kết thúc kỳ thi hết học phần đáng sợ nhất của trường Y, Vệ Nam sẽ bước vào kỳ thực tập dài hơn một năm.
Trong thời gian thực tập không có kỳ nghỉ, hướng đi của mọi người là tìm việc, được các bác sĩ trong bệnh viện huấn luyện, sau đó trở thành bác sĩ thực sự.
Mỗi người đều có nỗi khổ của mình, những người hạnh phúc thường rất giống nhau. Những người bất hạnh mỗi người có nỗi đau riêng.
Xét về gia đình, Vệ Nam thấy mình may mắn hơn Tiêu Tinh và Kỳ Quyên, bố mẹ bình thường, anh trai hạnh phúc, cả nhà vui vẻ, hòa thuận.
Tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống, nếu không có, có lẽ có thể lấy thứ khác bù đắp.
Có những chuyện, có những người chỉ thích hợp được nhắc đến, được nhớ mong vào lúc nửa đêm mà thôi.
Thời tiết tháng tám, nóng nực khó chịu.
Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Tinh là buổi sáng, Vệ Nam vừa ngủ dậy, mặc quần áo, đứng trước gương chải đầu.
“Nam Nam, bố mẹ tao bắt tao ra nước ngoài du học, tao đang ở sân bay. Tao đi đây. Mày nhớ giữ gìn sức khỏe”.
Vệ Nam có cảm giác như mưa đá dội vào đầu, nghẹn ngào không nói nên lời: “Tiêu Tinh….”
“Tao cũng gọi điện cho Tiểu Quyên rồi. Chúng mày đừng đến tiễn tao. Đến nơi tao sẽ liên lạc với chúng mày
Tiêu Tinh cúp máy, Vệ Nam không thèm để ý đến mái tóc bù rù mà chạy thẳng ra khỏi cửa, chặn chiếc taxi, tức tốc đến sân bay.
Ở cửa sân bay, Vệ Nam gặp Kỳ Quyên đang hớt hải chạy tới, hai người nhìn nhau, không nói câu nào, chạy thẳng vào trong.
Tiêu Tinh đang đứng ở chỗ kiểm tra vé, cúi đầu, ngoan ngoãn lắng nghe bố mẹ dặn dò.
Bố mẹ Tiêu Tinh là những người quyền quý, là cặp vợ chồng nổi tiếng trong giới doanh nghiệp, phong thái hơn người. Chiếc dây chuyền gắn kim cương trên cổ mẹ Tiêu Tinh phát ra ánh sáng chói mắt. Bộ complet của bố cô ấy chắc cũng của một hãng nổi tiếng nào đó chưa nghe tên bao giờ. Còn Tiêu Tinh, vẫn là cái áo trắng ngắn tay và quần jean màu xanh nhạt, trên cổ là chiếc điện thoại nokia dễ thương đã được thay vỏ trắng.
Cách ăn mặc giản dị đến nỗi khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Bàn tay gầy gò nhỏ bé kéo chiếc vali khổng lồ, trên lưng đeo chiếc ba lô nhỏ đơn giản, dây treo màu vàng nhạt đung đưa trong gió. Đó là chiếc ba lô Vệ Nam và Kỳ Quyên tặng cô ấy vào dịp sinh nhật lần thứ 20, hai người góp tiền mua. Trong mắt người nhà họ Tiêu, cái ba lô ấy có lẽ chẳng đáng giá một xu. Nhưng Tiêu Tinh rất thích, lúc nào cũng mang bên mình.
Tiêu Tinh đột ngột ra nước ngoài khiến Vệ Nam và Kỳ Quyên chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Đến phút chót Tiêu Tinh mới thông báo cho họ biết. Có lẽ cô ấy không muốn họ lo lắng. Thời gian làm thủ tục không phải là ngắn, cô ấy cố nén nỗi buồn, một mình chịu đựng.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!