Ốc Sên Chạy Full - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Ốc Sên Chạy Full


Chương 53


Hoàn cảnh thay đổi, con người thay đổi, chỉ có câu trả lời không hề thay đổi.
Tô Mân Mẫn tỏ vẻ e thẹn: “Có thai cái gì mà có thai. Kỳ Quyên cậu đùa gì mà quá đáng thế”.
Sau đó đấm nhẹ vào vai Kỳ Quyên một cái, giống hệt kiểu đang nũng nịu với người yêu “đáng ghét”.
Mặt Kỳ Quyên lúc ấy trông giống hệt Bao Công.
Hứa Chi Hằng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vệ Nam.
Vệ Nam quay đầu lại nhìn anh ta, sau đó vịn vào lan can nôn tiếp.
Bỗng nhiên một bàn tay quen thuộc xuất hiện trước mắt, cùng với một chai nước giải khát vị hương thảo.
Vệ Nam ngây người.
Anh ta không nói gì, chỉ đặt chai nước giải khát ở đúng tầm với của Vệ Nam, bàn tay nắm rất chặt.
Vẫn là bàn tay quen thuộc trong ký ức với ngón tay dài và loại nước uống mà Vệ Nam quen thuộc nhất.
Bàn tay ấy đã từng nhẹ nhàng vuốt tóc Vệ Nam, đã từng nắm tay cô rất chặt, cùng cô đi dạo trong sân trường.
Bàn tay ấy đã bao nhiêu lần che ô cho Vệ Nam trong những ngày hè nắng nóng chói chang.
Bàn tay ấy đã từng cầm chặt chai nước giải khát vị hương thảo, cầm chặt đến nỗi chai nước ấm nóng rồi đưa cho Vệ Nam.
“Đã từng, đã từng, đã từng…” Không biết ai đã nghĩ ra từ ấy mà bây giờ nghe sao xót xa đến thế.
Vệ Nam mỉm cười, cầm lấy chai nước giải khát, vô tình chạm lòng bàn tay vào ngón tay anh ấy. Đầu ngón tay lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi giữa trời nắng nóng oi bức cũng khiến người ta phải rùng mình. Ở gan bàn tay có một vết sẹo, dường như là vết thương mới, vết thương không nhẹ, theo phán đoán bước đầu có lẽ là vết dao chém hay các dụng cụ tương tự, chạm vào có cảm giác giống như mặt đất bằng phẳng bị nước mưa xối xuống tạo thành những rãnh sâu.
“Tay của cậu….”
“Không sao”. Hứa Chi Hằng lạnh lùng nói, đưa chai nước cho Vệ Nam rồi đút tay vào túi.
“Cảm ơn”. Vệ Nam khách sáo nói.
“Không cần”.
Giọng nói lạnh lùng và xa lạ, sau đó quay người bước đi. Vệ Nam chỉ thấy dáng đi của anh ấy dứt khoát, xa với, in bóng dưới ánh trời chiều.
Hứa Chi Hằng đi đến bên cạnh Tô Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô ta rồi khẽ nói: “Em cũng say tàu à?”
Tô Mẫn Mẫn gục đầu vào lòng anh ta và nói: “Vâng, em thấy hơi chóng mặt”.
Hứa Chi Hằng lạnh lùng nói: “Vậy thì nghỉ ngơi chút đi”.
Nói xong Hứa Chi Hằng khoác vai Tô Mẫn Mẫn đi ngang qua người Vệ Nam.
Vệ Nam vịn vào lan can nôn thốc nôn tháo, mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, chai nước giải khát trong tay cũng bị bóp méo vì dùng lực quá mạnh.
Một lúc sau, Kỳ Quyên thở dài bất lực: “Đại tiểu thư của tôi ơi, sáng nay mày ăn gì mà nôn đến nông nỗi này?”
Vệ Nam nói không ra hơi: “Uống sữa, nôn hết rồi….”
Kỳ Quyên lườm một cái rồi nói: “Mày thật là, say xe, say tàu, say tàu điện ngầm. Nói cho tao biết có cái gì là mày không say”.
“Xe đạp tao không say”.
Kỳ Quyên than thở: “Bó tay”. Sau đó bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Nếu biết Hứa Chi Hằng và Tô Mẫn Mẫn cũng đến thì chúng mình đã không đi để tự chuốc lấy xui xẻo rồi. Hai cái đứa đầy toàn thân tỏa ra mùi hôi thối. Thật buồn nôn”.
Kỳ Quyên mắng người khác rất thâm nho, mục đích là dùng câu đơn giản nhất xuyên vào tim can đối phương, một nhát chết tươi.
“Toàn thân từ trên xuống dưới đều nồng nạc mùi cặn bã”, “Loại nước hoa đắt đến đâu cũng không thể át được mùi hôi thối tỏa ra từ miệng mày”, “Mày sống phí cơm phí gạo, chết phí đất chôn”, “Mày sinh ra là để đối đầu với xã hội”, “Mày là loại phản quốc”….
Hồi học cấp ba, cô ấy đã dùng những lời nói này để chửi cô bạn bắt nạt Tiêu Tinh.
Vệ Nam cười, sợ cô ấy tiếp tục chửi Hứa Chi Hằng nên vội vàng chuyển chủ đề nói chuyện: “Không sao, cả đời chỉ có một lần đi du lịch trước khi tốt nghiệp thôi. Nếu để lỡ thì không có lần thứ hai đâu”.
Kỷ Quyên cười nhạt: “Có người cả đời chỉ có một lần, để lỡ thì không có người thứ hai, có phải ý của mày là thế không? Mày là lớp phó văn nghệ, chuyến đi này do cán bộ lớp tổ chức, lẽ nào mày không biết bọn khoa văn cũng đi chuyến này? Lẽ nào mày không biết sẽ gặp Hứa Chi Hằng và Tô Mẫn Mẫn?” Nói xong, Kỳ Quyên vành tai Vệ Nam ra và nói: “Mày – đừng – làm – bộ – với – tao – nữa”.
Vệ Nam lặng lẽ nhìn về hướng Hứa Chi Hằng, mỉm cười.
Im lặng một lúc rất lâu, Vệ Nam nhẹ nhàng nói: “Kỳ Quyên, mày đúng là con giun đũa trong bụng tao, cắn đau đến nỗi ruột tao sắp thủng rồi”.
“Đừng nói kinh khủng như thế mà”.
“Thôi, tao đỡ hơn rồi, vào trong ăn thứ gì đó đi, nôn xong thấy đói thật”.
Kỳ Quyên lườm Vệ Nam một cái rồi vênh mặt đi trước, Vệ Nam mỉm cười theo sau.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN