Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em ! - Chương 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !


Chương 43


Tối.

Tất cả như chìm trong màn đêm giá lạnh, gió rít qua từng kẽ lá mang lại 1 ko gian u ám lạ thường, bầu trời hằn lên vệt sáng của mây mù

Trong bóng đêm lạnh lẽo, giấc ngủ chưa được sâu thì cơn mê bắt đầu ập đến.

Tất cả như 1 đoạn phim quay chậm khiến T.Anh đau thắt lòng, người cô run lên từng hồi, mồ hôi chảy ra nhễ nhại

– Không…

T.Anh giật mình tỉnh dậy, cô nhớ lại tất cả, thật ghê tởm làm sao?, T.Anh khóc nhẹ, nước mắt dần chảy xuống, ướt đẫm

Ko thể nào ngủ được, cô chọn cách tỉnh dậy và đi ra ngoài, cô muốn vơi bớt phần nào sự sợ hãi, cô ghê tởm căn phòng này

Phía cuối dãy nhà, chỉ có 1 lan can nhỏ nhưng trải dài như vô tận. T.Anh đứng đó, gió lùa vào khe tóc, tấm áo mỏng lạnh buốt, cô muốn xoá tan cái chuyện đó đi ko muốn nhớ đến, cô đứng đây, nhờ gió cuốn trôi đi, nhờ cái lạnh đóng băng đi…

Ko thể chịu đựng được khi mỗi lần nhớ về chuyện đó, cô lại sợ, cô ko làm gì sai nhưng sao cô luôn phải chịu hình phạt nặng nề như vậy

Ánh trăng cũng đã dần tàn thay vào đó là 1 màu đen bao phủ, cái âm u cứ quấn quýt lấy cô, tâm hồn lạnh lẽo,.trống trải…

– T.Anh

Một giọng trầm trầm từ phía sau gọi cô, giọng nói sao mà ấm áp vậy?, trong cái màu đen ấy, cô ko nhận ra đó là ai, cô nghĩ chỉ có Hoàng mới nói giọng ấm áp như vậy.

– Anh Hoàng hả? – Giọng cô run run, cô hơi quay đầu lại, cái bóng đen ấy như lạc lõng và dần dần đến cạnh cô

– Ko. là Khánh Anh – Anh nhẹ nói

– Anh…

Cô hơi ngạc nhiên, cô ko bao giờ thấy anh nói giọng nhẹ nhàng và ấm áp như vậy. Thế nên cô mới tưởng là Hoàng, cô lại vô tình làm anh nhói trong tim, có tiếng gọi cô chỉ nghĩ luôn là Hoàng, tại sao ko phải là anh chứ?, anh nghĩ mà khó chịu

– Sao anh ra đây tầm này – sau 1 lúc im lặng, cô lên tiếng hỏi

– Ko ngủ được

Giọng nói của anh bắt đầu về là nguyên bản, lạnh lùng và vô cảm, đó mới chính là anh

– Vâng…

Hai người lại im lặng, cảm giác ngột ngạt đến khó chịu

– Thôi, em vào đây – T.Anh muốn trốn tránh cảm giác khó chịu này, cô gượng cười rồi định bước đi nhưng có thứ cản cô lại.

Bàn tay cô như bị siết chặt, có cảm giác đau hoà quện với cảm giác bình yên

Là anh!

Anh đã kéo tay cô lại, tuy bóng tối bao phủ, ánh sáng ko đủ để cô nhìn thấy gương mặt anh lúc này nhưng cô có cảm nhận được rằng anh có gì đó lúng túng lắm

– Ở lại…với anh

Cô cảm thấy ấm lòng thật, những lời nói ấm áp lạ thường ấy, anh biết diễn tả ra từ khi nào. Thật quá lạ, ko giống với tính cách của anh tẹo nào

– Anh…

T.Anh chưa nói dứt câu, thì anh đưa tay lên miệng cô ra hiệu im lặng. Cô cũng im lặng theo anh

Hai con người đứng cạnh nhau, cái giá lạnh của mùa đông như vụt tắt. Họ ko còn cô đơn, cả hai đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình mặc kệ cho màn đêm nuốt chửng hai cái bóng nhỏ bé ấy

..

Sáng hôm sau…

Cái lạnh của tối hôm qua vẫn chưa dứt, vẫn còn se se lạnh, trên hàng cây vẫn đọng lại sương mai mù mịt

Cuối dãy nhà, bên cạnh lan can….

– Hai…hai người…sao…sao…???? – Yun ấp úng….- Sao hai người lại ngủ ở đây – Yun hét lên bức xúc

Cảnh tượng trước mắt Yun thật khiến cô phải ghen tỵ đến căm thù, một chàng trai và 1 cô gái ngồi bệt dưới đất bên cạnh nhau, cô gái dựa đầu vào vai chàng trai, họ nắm tay nhau 1 cách thân thiết nhất

Máu ghen của Yun nổi lên tràn cả ra ngoài

– dậy mau – Yun tách T.Anh ra khỏi K.Anh

Hai người bị tiếng hét của Yun làm tỉnh giấc

– Bạn…có chuyện gì sao? – T.Anh vẫn chưa tỉnh lắm, cô ko để ý người bên cạnh

– Chuyện này là sao? Vĩnh Thiên Anh – Yun nghiến răng đầy cay nghiệt, từng chữ từng chữ Yun nhả ra đều mang 1 mối hoạ lớn

– Sao cơ….??

T.Anh vẫn chưa hiểu chuyện, khi cô chợt nhìn sang người con trai bên cạnh mình thì cô mới chợt nhận ra…

– Sao…anh K.Anh, anh giải thích đi, hôm qua, chắc ngủ quên thôi mà…hơ

hơ…chẳng có chuyện j đâu – T.Anh nhìn K.Anh rồi nhìn sang Yun

– Ko có gì ! – K.Anh lạnh lùng đỡ T.Anh dậy làm Yun tức càng thêm tức

K.Anh và T.Anh lướt qua mặt Yun khiến cô nàng tức đến tím mặt, Yun đưa ánh mắt toé lửa nhìn T.Anh 1 cách ” trìu mến”

” Tao đã bảo đừng thân thiết với anh K.Anh cơ mà, mày đừng thử thách lòng kiên nhẫn của Vương Thiên Anh này” – T.Anh nghiến răng cay đắng với dòng suy nghĩ hiểm ác.

………

Tại Việt Nam

Cũng cái se lạnh đến thắt lòng ấy, tất cả trở lên dềnh dàng hơn.

Thế giới bóng đêm. Một thế giới huyền bí đầy nguy hiểm và cạm bẫy nhưng đã rây vào nó là ko dứt ra được.

Tổ chức Hắc Long

Khu biệt thự được thiết kế theo hình chữ M kiểu cách với hai gam màu chủ đạo là màu đen trắng, trước cổng vào là một bảng lớn in hình con bọ cạp cũng màu đen trắng nốt. Những bức tranh nổi gắn đá và ngọc trai đen trên tường tạo ra 1 khung cảnh ảo lạ thường, những cành cây bị tước lá như những bộ xương người, đi đến đâu cũng có mùi lạnh lùng và bí ẩn toát lên, nơi này ko lãng mạn, ko rực rỡ màu mè như cung điện nhưng nó lại rất thu hút bởi kiểu dáng thiết kế có 1 ko 2.

Mấy ngày nay, tổ chức HL thường gặp phải rắc rối khi K.Anh ko có mặt tại nước, cũng có thể nói là như rắn mất đều nếu HL ko có K.Anh dẫn dắt

– Đại ca chúng mày chắc chết rồi mới lâu về thế, hôm nay tao cho HL tan tành luôn, xông lên – 1 tên đeo mặt nạ lớn tiếng

Tất cả cùng xông lên như tránh bão, ai cũng sắm cho mình 1 chiếc mặt nạ mang phần bí ẩn nhưng mục đích là để người của HL ko nhận ra

– Lại là bọn này, ko có đại ca ở đây chúng tao cũng có thể chấp tất cả bọn mày được – 1 người thuộc tổ chức HL lên tiếng, tất cả người của K.Anh có 1 quyết tâm đồng lòng lớn, họ nhất định ko chịu khuất phục, họ phải bảo vệ tổ chức, bảo vệ cả ghế ngồi cho chủ nhân của họ

Cuộc ẩu đả liên tiếp xảy ra, ko bên nào chịu khuất phục

Người của tổ chức HL rất đông nhưng cũng phân bố khắp mọi nơi trong nước và quốc tế, hiện tại chỉ có hơn 200 người sống ở biệt thự chính của HL – biệt thự Silver – đây cũng là nơi họp bang của HL, thế nên người của bọn đeo mặt nạ kia mang đến đông hơn người của K.Anh đang chiến đấu bây giờ

Những chiếc mặt nạ dần bị tước ra khỏi từng khuôn mặt với những vũng máu loang nổ, ghê sợ kèm theo cả mùi tanh nồng, ko gian như náo loạn bởi tiếng rên rỉ trong đau đớn và tiếng gió thổi vi vu phả vào trong cái se lạnh của mùa đông

Đau ! Rát ! Lạnh !

3 cảm giác nói lên trận chiến bây giờ, tất cả những con người đeo mặt nạ kia có vẻ như đắc ý khi đang chiếm lợi thế hơn.

Người của K.Anh cũng ko phải dễ đánh, họ toàn là những người được huấn luyện đặc biệt và có võ công giỏi nên mới được ở tại biệt thự chính của HL thế này nhưng hôm nay có vẻ họ chưa phát huy được những j tiềm ẩn trong họ…Giống như 1 bàn cờ nếu ko có quân tướng thì sẽ phải chịu thua thôi

– Gọi cho anh K.Anh đi, gọi cho cả những bang nhỏ của HL nữa – 1 tên thấy tình hình ko ổn liền lên tiếng

– Ko liên lạc được với đại ca, tạm thời gọi cứu viện trước thôi – tên khác vừa cầm điện thoại vừa vội vã nói trong khi cuộc chiến giữa người với người đang xảy ra ngày càng quyết liệt

– Các người đừng gọi cho đại ca, có biệt thự chính ko bảo vệ được thì ko đáng ở đây, chúng ta cố lên đi – tên khác chen vào, có vẻ lời tên này nói rất có lý nên mấy chục người còn chưa ngã khuỵ đã gật đầu ủng hộ.

– Chuẩn bị vũ khí, chúng ta tiếp tục

……..

Tại phòng ăn riêng của nhóm K.Anh

Những món ăn được bày lên bàn trông thật bắt mắt, cái bàn tròn xoay rộng thênh thang, thức ăn dành của họ đến hơn trăm người ăn ko hết

Trong bữa ăn chỉ có tiếng nói cười của Hải Minh và Nhất Nam là nhiều nhất, hai người tám chuyện với nhau đến nỗi K.Anh lạnh lùng thờ ơ cũng thỉnh thoảng phải nhếch môi cười

– Ăn xong đến nhà Tử Tuyết đi – Sau cuộc trò chuyện dài với Hải Minh,Nhất Nam cũng đổi chủ đề

– Mới sáng ko gặp đã nhớ đến vậy sao? – Hoàng chêu

– Phải nhớ – Nam cười, cười đến nhiệt tình

– Rồi đi chơi luôn, được đấy, cũng sắp phải về rồi – Minh góp ý

– 5 ngày nữa lấy đâu mà sắp – Vy lên tiếng

– Em thì 5 ngày nhưng anh ko, ngày kia anh với K.Anh về nước trước, em ko nhớ sao?

– Mai anh về luôn đi cũng được, đến Francisco làm sao chứ mà anh ko đi, em thật ko hiểu anh với anh K.Anh nghĩ gì nữa – Vy có chút khó chịu trong lòng, cô hơi lớn giọng bủa trách anh. Chẳng lẽ họ đi lại để mấy thành viên khác về trước, thế thì mất vui vả lại Vy cũng muốn đi khắp nơi bên cạnh Minh thôi

Điều Vy nói làm T.Anh bỗng thấy áy náy. Vy với Minh lớn tiếng với nhau khiến cô cảm thấy có lỗi, cô làm phiền mọi người chăng?

– Anh đã bảo ko thích đến đó rồi còn ko hiểu cái j nữa – Minh cũng lớn tiếng ko kém

– Thôi, hai người đừng như vậy nữa, ngày kia chúng ta về chung luôn, em ko cần đến Fransisco đâu mà – T.Anh lên tiếng giảng hoà cho hai người kia

– Sao lại ko đến nữa, đó là nguyện vọng của mày mà – Vy cau mày

– Thôi…- T.Anh nhẹ giọng

– Mọi người ko đi thì tao với mày đi, tao cũng muốn gặp bác – Vy nói

– Em cứ đi đi – Hoàng trầm giọng, anh im lặng mãi cuối cùng mới lên tiếng

– Cả anh cũng đi chứ sao lại có mỗi ” tao với mày” được – Nam chen vào, mọi người ai cũng có thể phủ nhận được rằng nơi nào đông vui náo nhiệt, nơi nào có trò hay và nơi nào mà bạn bè anh muốn đến cũng đều có mặt anh…!!!

– Thôi ko cần đâu, em ko muốn Vy với anh Minh khó chịu nhau – T.Anh buồn bã

– Muốn đi quá thì nói ra – Yun lẩm bẩm

– Bạn nói to lên – Vy nghe tiếng liền quắc mắt về phía Yun nói với giọng mỉa mai khiến cô nàng giật bắn mình

– Vy, hôm nay em có quá đáng lắm ko? – Minh bực bội

– Em làm gì mà quá đáng?

– Thái độ này là sao?

– Em làm gì thái độ gì?

– Em đi Fransisco thì tự trả vé máy bay với lại những thứ linh tinh đi

– Anh nghĩ em ko có tiền trả chứ gì , coi thường nhau là ko hay đâu – Vy nói như khắp bật khóc nếu cô ko cố mím chặt môi

– Vy…anh Minh…hai người đừng thế nữa – T.Anh áy náy vô cùng

Hải Minh thấy Vy có gì đó ích kỉ lắm, muốn gì cũng phải làm bằng được nhưng anh đâu nghĩ rằng cô chỉ muốn đi khắp mọi nơi cùng anh…

– Mọi người ăn tiếp đi – Vy kéo ghế và chạy đi, T.Anh cũng cúi chào mọi người 1 cái nhẹ rồi chạy theo Vy

Vy ko khóc, nước mắt cô kìm nén mãi, rất lâu rồi cô với Minh mới cãi nhau, thậm chí còn mỉa mai nhau.,chưa bao giờ cô thấy cay đắng tủi nhục thế này…

– Minh, sao cậu lại vô lý vậy? – Hoàng

– Vô lý gì chứ? Cái tính đó…tôi ko thích – Minh đập tay xuống bàn, mắt nhìn ra xa xăm

– Ko khí ở đây có vẻ ngột ngạt, anh K.Anh đi dạo cùng em lúc đi, em mong anh ko từ chối – Yun nở nụ cười tươi thành khẩn nhìn K.Anh

K.Anh cũng đang khó chịu nên anh cũng gật đầu đại. Cái gật đầu đó làm Yun sướng như mở cờ trong bụng

Hoàng ko thích cãi nhau nên anh đứng dậy bỏ đi, Nam cũng đứng dậy và lượn…

Bàn ăn sang trọng hầu như chưa ai đụng đến giờ trống người, đến người duy nhất là Minh cũng đạp ghế mà đứng dậy

Dưới 1 gốc cây, tán lá như đông cứng bởi cái lạnh giá, vì lạnh quá có lẽ đường xá cũng vắng vẻ người qua lại hơn…

Có 2 cô gái…1 người đội mũ len lồi, áo da màu bạc và quấn khăn len, quần jean hồng đi giầy đen cao đến mắt cá chân. 1 cô gái mặc áo len , váy ngắn có kèm theo tất da chân và vđi giày nâu đến mắt cá chân nốt

– Về mặc áo vào đi, trời lạnh quá rồi – T.Anh nhìn Vy nhưng Vy ko nhìn lại, Vy cúi mặt xuống hai đầu gối mặc cho cái lạnh như muốn xé nát người cô

– Vy, mày giận tao sao? Sao mày ko nói chuyện với tao

– Ko, tao muốn yên tĩnh – Vy ko ngẩng mặt lên, có vẻ cô đang rất buồn phiền

– Mày như vậy tao cảm thấy có lỗi kinh khủng đấy, việc j mày phải cãi nhau với anh Minh vì cái chuyện cỏn con ấy

– Kệ tao đi, anh ấy đâu hiểu cho cảm giác của tao, tao chỉ muốn đi Mexico cũng có mặt anh ấy thôi chứ nhưng anh ấy lại ko thích, ko bằng lòng – Vy nói như khóc…

– Nhưng…

– Tao biết anh Minh ko thích nhưng tao cũng có ép buộc j đâu, nơi nào anh ấy cũng đi được sao lại ngoại trừ Francisco chứ?, tao biết anh ấy đang nghĩ gì…anh ấy nghĩ tao ích kỉ…anh ấy cói hiểu được tao đâu, anh ấy còn khinh thường tao như tao ko có tiền trả vé ấy, tao đi như này anh ấy coi tao là ăn bám sao? hay là có ý gì… – Vy bật khóc thật rồi, giọt nước mắt mặn chát chảy xuống da mặt…rát…

Cuộc đối thoại ngắn của hai người đã được 1 người nghe thấy hết.

Minh đứng sau 1 gốc cây khác gần chỗ T.Anh và Vy ngồi, anh cảm thấy mình thật có lỗi, anh muốn chạy đến bên Vy để xin lỗi nhưng….

– Về đã – T.Anh đứng dậy lôi Vy đứng lên bằng được, bằng mọi giá ko thể để Vy ngoài trời lạnh như này mà khóc được

– Mày nên xin lỗi Vy đi – Nam đứng từ đằng sau Minh tự bao giờ, Nam vỗ nhẹ lên vai Minh nhưng cũng đủ để anh phải giật mình

– Ừ – Minh nửa cười nửa ko…

……….

– Anh K.Anh, em lạnh quá, anh có thể đi gần được ko? – Yun

– Lạnh thì về – K.Anh lạnh lùng rồi định quay đầu lại nhưng bị Yun kéo lại

– Thôi mà, em hết lạnh rồi, em nhớ ngày xưa anh luôn đứng gần em, bên cạnh em

để em ấm lòng mà….- Yun nhắc lại chuyện cũ nhưng bị anh chặn họng

– Xưa khác nay

– Nhưng tình cảm của em chưa khác, em vẫn vậy, vẫn yêu anh, sao anh lại thay đổi chứ?

– Cô tham vọng mới đánh mất tình yêu này – Anh điềm tĩnh nói

– Em….

– Về – anh quay về thật, Yun đứng lại nhìn anh lúc nhanh rồi cũng lẽo đẽo chạy theo anh…

P.s…

——♥—— T/g viết tạm đến đây thôi khi nào có thời gian nhiều thì t/g viết thêm nhiều, mọi người thông cảm nha!! Dạo này t/g bận ôn thi quá ——♥——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN