Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !
Chương 70 : Một kết thúc buồn liệu có một khởi đầu mới cho người ở lại
–
Khổ quá mẹ ơi! Hét
nhỏ thôi – Thiên Anh nghe tiếng hét kinh thiên động địa của Vy mà suýt lăn
xuống giường, cô dụi dụi tay mắt rồi nhảy phóc xuống giường, vừa chạy vào vscn
vừa tranh thủ nhìn đồng hồ. Cả hai chạy vào làm vscn rồi mau chóng chạy xuống
dưới
–
À quên, đợi tao
tẹo – Nói xong Vy chưa kịp hỏi gì thì Thiên Anh đã chạy lên phòng rồi
10’
sau…
–
Xong rồi, đi thôi….-
Thiên Anh bước ra với bộ đồng phục nhà trường
–
Mày chết trong đấy
à mà lâu thế? – Vy nhăn mặt
–
Con điên ! Chết mà
tao ra đây được
–
À ừ nhỉ? Thôi bắt
taxi đi – Vy nói rồi gọi taxi
………
Chưa đầy 5 phút xong, cả hai đều có mặt ở
trường. Sân trường vắng tanh ko có một bóng học sinh, cổng trường bị khoá nhưng
vì bác bảo vệ đã bị nhóm Khánh Anh mua chuộc lên bọn này được ra vào thoải mái,
đi học muộn chưa đến nỗi bị đuổi ngay từ cổng trường
–
May thế, hôm nay
lớp 12a1 ko phải đi học, ko tý nữa ông Minh kia hỏi làm sao mà đi muộn ko xót
chỗ nào mất – Vy vừa chạy vừa nói
–
Quan tâm mày quá
mà – Thiên Anh cười
Hai đứa chạy lăng
xăng trong cái sân trường rộng lớn, mãi mới lên được lớp
–
Thưa…em…à…em thưa
cô…cho em vào lớp – Vy thở hồng hộc, vừa vuốt ngực vừa nói làm cả lớp bật cười,
nhìn bộ dạng của cả hai hài ko chịu nổi
–
Em là Vy, còn em
kia là Thiên Anh sao? Đứng ngoài đó cho
tôi, tý nữa tôi xử sau – Cô giáo lườm hai đứa rồi quay lại hớn hở với lớp mình
–
Ủa? Sao giáo viên
mới mà biết tên tụi mình? – Thiên Anh ngây ngô hỏi
–
Chắc điểm danh, mà
mồm lũ lớp này như loa phát thanh ấy? Sao cô ko biết được – Vy nói
……….
–
Mỏi quá ! – Vy vươn
tay dài và ngoáp
–
Mày xin bố mẹ mày
cho sang nhà tao ở đi, ở vài bữa thôi cũng được, ở một mình nhiều rồi, tự nhiên
thấy chán – Thiên Anh lên tiếng
–
Tao cũng định ra ở
riêng, bố mẹ tao cho phép rồi, giờ ở nhà mày luôn, đỡ tốn tiền mua nhà, haha –
Vy cười
–
Thế là đồng ý rồi
hả? Chiều dọn sang luôn đi
–
Ok luôn !
–
Hello…
–
Oái, ai đấy? Giật
mình – Thiên Anh giãy nảy lên
–
Ai đây? – Vy ngó
nghiêng vào trong ô tô
–
Phong? – Thiên Anh
nhíu mày khi Phong từ trong ô tô bước xuống, cậu như ánh hào quang toả ra giữa
mùa đông giá lạnh, độ đẹp trai của cậu có thể so sánh với Khánh Anh…nhưng non
hơn Khánh Anh 1 ít…khiến toàn bộ nữ sinh nhìn thấy đều ngớ người ra vì say nắng
–
Tên điên này, mày
quen à? – Vy bực mình nói với Thiên Anh vì cô nhận ra tên này là tên đã tát
mình hôm bữa
–
Ừ, chỉ vừa biết
thôi – Thiên Anh trả lời
–
Hừ…đi về, hạng
người này đừng nên quen – Vy nói rồi kéo theo Thiên Anh đi
–
Này, nhỏ kia, nói
ai là hạng này hạng nọ đấy – Phong lên tiếng
–
Gì chứ? Hôm đó tôi
chưa tính sổ cái tát của cậu đâu nhớ – Vy quay lại lườm
–
Tát á? Chuyện này
là sao vậy? – Thiên Anh ngớ người ko hiểu gì đang xảy ra
–
Nhìn tên này sao
ngứa mắt thế nhỉ? Thôi về đi, ko nói nhiều – Vy nói rồi về thật, Thiên Anh cũng
lon ton chạy theo
“ Ko
ngờ con nhỏ này lại là bạn của Thiên Anh, phiền phức thật” – Phong cau mày nghĩ
rồi gọi với
–
Này, cô kia…-
Phong chạy lên chắn mặt Vy và Thiên Anh – Cô tên gì nhỉ? Cho tôi xin lỗi đi,
hôm đó tôi hơi lỗ mãn, là tôi sai? Ok, nếu cô muốn phạt gì tôi chịu – Phong xuống
giọng
–
Ơ hay…quen hay ko
mà phạt này phạt nọ, tôi là Vy – Vy nói lạnh
–
Thiên Anh ! –
Phong đưa ánh mắt qua Thiên Anh đề cầu cứu
–
Ưm…Thôi Vy ơi, có
chuyện gì bỏ qua xem nào, cậu ấy xin lỗi rồi đấy – Thiên Anh cười cười giải hoà
–
Chuyện này đâu dễ
dàng, mà sao mày quen được cậu ta vậy? – Vy nhìn Phong rồi hỏi Thiên Anh
–
Ờ…thì…- Thiên Anh
ko biết nói sao đành chuyển vấn đề – Bỏ qua nhanh đi rồi còn về, đau đầu quá
Thấy Thiên Anh cáu
lên, Vy hơi giật mình rồi cười gượng, thôi thì bỏ qua vậy, may mắn cho cậu ta vì
cũng lọt vào hạng….trai đẹp…( oái oái, có chủ rồi mà còn dại trai khác nữa
à..???? )
–
Bỏ qua – Vy gật
đầu lưỡng lự rồi kéo tay Thiên Anh đi nhưng chợt nghĩ ra gì đó lại quay lại
nhìn Phong cười gian
–
Ê, cậu !
–
Hả? – Phong ngơ
ngác
–
Vừa này cậu nói
chịu mọi hình phạt gì đó à? – Vy cười nửa miệng, đáy mắt long lanh kì lạ…hình
như nhìn thấy đồ ăn
–
Sao…sao vậy? – Thấy
Vy kì kì, Phong hơi lạnh người, sợ cô bắt bẻ gì đây
–
Ko sao? Tôi có yêu
cầu nhẹ nhàng thôi, cũng đến giờ ăn trưa rồi, tôi muốn cậu đưa tôi với Thiên
Anh đi ăn nè, chiều đến chở đồ của tôi sang nhà Thiên Anh hộ nè…với cả…- Vy ko
nói nữa để gây căng thằng
–
Với cả gì? – Phong
vội hỏi
–
Đá cô ta đi – Vy khoanh
tay nhìn Phong đầy thách thức
Tưởng
chuyện gì chứ? Chuyện này quá dễ dàng, dù sao Phong cũng có yêu con nhỏ đó đâu,
con nhỏ chảnh choẹ hay ăn vạ đó, cậu chỉ chơi cho vui thôi, cậu đá từ hôm qua
rồi, vì cậu biết, từ bây giờ cậu sẽ ko cần những thú vui qua đường ấy nữa, cậu
đã tìm được 1 nửa thực sự của mình rồi. Cô gái ấy….ngay trước mặt cậu đây
–
Đá rồi – Phong cười
–
Thật đấy, ko nói
đùa chứ? – Vy hơi bất ngờ, cô chỉ thách thức cậu ta xem thế nào thôi chứ có
thật đâu
–
Thật. giờ đi ăn
được chưa? – Phong cười tươi như đã quen từ lâu
–
Hừ…- Vy hừ lạnh
–
Hai người đúng là…-
Thiên Anh bất đắc dĩ lắc đầu cười
Bất
ngờ Phong nắm tay Thiên Anh khiến cô giật mình rút lẹ tay ra
–
Ẹ hèm, hoa đã có
chủ vả lại đang ở cổng trường đấy – Vy lườm dài đến đáng yêuuuuu
–
Phong? – Thiên Anh
nhăn mặt
–
Hừ…sao hai con nhỏ
đó hay đi chung với mấy anh đẹp trai vậy nhỉ? Ghen tị thật…- dòng suy nghĩ
chung của nữ sinh bây giờ…
–
Em được lắm ! – Từ
trên xe, 1 người con trai khẽ nói, giọng nói lạnh lùng, gương mặt vô cảm như
đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh.
–
Alo…
–
Khánh Anh, về bang
đi, có chuyện rồi…- Từ đầu dây bên kia, tiếng Nam ko giấu nổi sự lo lắng
–
Hắc Long?
–
Ko, Thiên Long !
–
Rồi…đang về – Nói
xong, Khánh Anh mau chóng gác máy, những tiếng tút tút vọng lại, Nam
đang lo lắng bồn chồn đứng ngồi ko yên
Chưa đầy 10
phút sau, Khánh Anh có mặt ở bang, và cái tên Kevin 1 lần nữa được hô to khi
đàn em của Thiên Long thấy chiếc xe “thương hiệu” của anh thắng lại trước
lối đi vào bang
–
Có chuyện gì vậy? – Khánh Anh nhìn thấy Minh và Hoàng
ngồi đó liền hỏi vội
–
Tuyết bị bắt. Thằng Nam lo quá đi tìm trước rồi – Hoàng
trả lời và đưa cho Khánh Anh tờ giấy ghi vài dòng chữ nguệch
ngoạc
–
Chết tiệt, ngoài tờ giấy, còn gì nữa ko– Khánh Anh
đọc xong, vừa vo viên tờ giấy vừa nói
–
Còn đây ! – Hoàng ném cho Khánh Anh chiếc ip của Nam để lại
Khánh Anh biết chắc có tin nhắn lên anh
bỏ ra đọc
– Khánh Anh về rồi, mau đi tìm thôi,
giết chết bọn chúng đi – Hoàng kích động
–
Lần này rất nguy hiểm, tao biết đó là bọn người của
Mãnh Long với Bạch Long, Tuyết còn đang trong tay chúng, ko được manh động – Minh
lên tiếng
–
Có lẽ thời cơ đã đến, chúng muốn quyết đấu với ta một
trận nhưng lại
dùng cách bỉ ổi như này, lần này ko thể bỏ qua được – Hoàng đứng lên nói, đôi mắt ánh lên sự tức
giận. Mặc dù những chuyện liên quan đến bang này bang nọ anh ko bao giờ động
vào vì anh ko liên quan gì đến bang nào…nhưng lần này…máu ác quỷ của anh bỗng
nổi lên…
–
Gọi thằng Nam về trước, tối nay sẽ đi đến chỗ đó –
Khánh Anh hùng hồ phán một câu rồi thả người xuống ghế – Giờ đi ngủ – Anh buông
1 câu rất ư là thảnh thơi khiến hai thằng kia nhìn mà muốn đấm phát vào mặt
–
Giờ làm gì thảnh thơi ngủ được nữa chứ? Giờ đi luôn
đi ko phải tốt hơn sao? Để càng lâu Tuyết càng gặp nguy hiểm, mà chưa biết đó ở
đâu, giờ đi tìm trước chứ? – Hoàng quát lên
–
Cũng phải đợi 1 cuộc điện thoại thách đấu chứ nhỉ? –
Khánh Anh nhắm hờ mắt và nói, giọng nói ung dung rất có thể. Nếu Tuyết đang
nguy hiểm thì anh ko dễ dàng ngồi đây đâu. Thật ra anh đã tính cả rồi…
–
Giờ gọi thằng Nam về đi – Khánh Anh nói rồi đi
lên phòng dành cho mình ở bang Thiên Long. Anh mang ip của Nam vào trong phòng,
đóng sập cửa rồi bắt đầu làm 1 vài động tác dò tìm. Anh đang tự mình tìm ra chỗ
bọn chúng nhốt Tuyết nhưng ko thể tìm được chỉ với 1 dòng tin nhắn, trong lúc
đang căng thẳng, có 1 cuộc gọi đến…
–
Alo – Khánh Anh bắt máy
Đầu dây bên kia là giọng con gái vô
cùng quen thuộc nhưng anh cũng chẳng thèm để tâm đó là ai, người con gái đó nói
nhanh chóng rồi gác máy luôn
Khánh Anh chạy xuống nhà, gọi Minh và
Hoàng ra và nói
–
Đây ko đơn giản là muốn thách đầu, lần này chúng muốn
giết Tuyết thật sự để bang Thiên Long đi xuống, đến đó thôi, nhanh ko muộn –
Khánh Anh nói rồi mau chạy ra nhà xe, anh hơi vội nhưng cũng rất bình tĩnh
–
Thằng Nam
chưa về – Minh cũng chạy ra nhà xe lấy xe của mình
–
Nó đang ở đó – Khánh Anh nói chắc nịch, tay lướt trên
màn hình đi
ện thoại và gọi cho ai đó….
……..
–
Ha…cuối cùng cũng dọn đồ xong, mệt thật – Vy ngả
người lên ghế sofa nhà Thiên Anh mà than
–
Mệt quá đi – Thiên Anh cũng than
–
Hai cô có làm gì đâu, độc tôi làm – Phong càu nhàu
–
Ai bảo cậu ngu…- Vy bĩu môi
–
Yeahhhh… – Thiên Anh đập tay với Vy khiến Phong tức
ói máu
–
Giờ thì về đi, con trai ở nhà con gái ko tiện…- Thiên
Anh nói đểu
–
Đuổi à? Ko về đấy – Phong vênh mặt thách thức
–
Mặt dày nhỉ? – Thiên Anh
–
Ngứa mắt – Vy thành kiến
–
À mày, hôm nay ko thấy tên điên kia tặng hoa cho mày
nhỉ? – Vy sực nhớ ra gì đó và nói lớn. Như nói trúng tim đen, Phong hơi giật
mình
–
Gì đấy? – Thiên Anh nhìn thái độ của Phong mà cau mày
–
Ko phải cậu là….- Vy nghi ngờ hỏi
–
Đâu…đâu…ai biết gì mà tặng, ko phải tôi – Phong xua
xua tay
–
Có tật mới giật linh tinh thế kia chứ? Khai mau…là
cậu à??? – Vy trừng mắt, giơ tay lên doạ đánh
–
Ko phải… điên mới tặng hoa nhỏ đó – Phong chối, chỉ
chỉ tay vào Thiên Anh
–
Thế thì tốt…tôi chỉ sợ thằng điên đó là cậu thì nên
bỏ cuộc sớm đi – Vy nói
–
Sao phải bỏ ? – Phong buột miệng nói
–
Quan tâm điều đó làm gì? – Vy nói
–
Mà sao cậu cứ ở nhà con gái nhỉ? Về đi ko khéo lại bị
hiểu lầm – Thiên Anh lên tiếng giải quây, cô cũng mệt rồi, muốn đi ngủ
–
Hứ…tôi thèm ở lại nhà cô chắc, về đây – Phong đứng
dậy rồi đi ra cửa
–
Hơ hơ, tên này bị thần kinh rồi, vừa nãy mãi ko về
giờ mới nói phát về luôn – Vy cười cười
–
Ở, sáng nắng chiều mưa..là thế – Thiên Anh cũng cười
–
Đồ điên – Phong từ ngoài chui qua khe cửa mà hét lên
khiến cả 2 người kia đều giật nảy mình
–
Khùng rồi à? Tưởng về rồi chứ? – Vy xoa xoa ngực mà
nói, giật mình thật nên suýt lăn ngửa ra đó
Màn đêm buông xuống lạnh lẽo, màu đen
trải dài khắp bầu trời, ánh trăng vàng dần nhô lên…cô đơn…bầu trời hôm nay ko
có sao
–
Tên Minh làm gì mà cả ngày nay ko liên lạc được vậy
nhỉ? Cả chị Tuyết cũng vậy? Dám bơ ta hả- Vy xoay xoay điện thoại và nói, nhắn
tin cả chục lần, gọi điện cả chục cuộc mà ko có tín hiệu từ đầu giây bên kia.
Dt của Tuyết thì ko cả gọi được, mỗi lần thử gọi thì chỉ nghe được hồi tút tút kéo
dài nặng nề
–
Chắc họ bận gì thôi, ai dám bơ mày – Thiên Anh chêu
–
Bận gì giờ này, hay là….- Vy lắc đầu để đánh tan suy
nghĩ ko hay trong đầu mình, cô mong là ko có chuyện gì như cô đang nghĩ
Thấy Vy ko nói nữa mà rơi vào trầm tư,
Thiên Anh leo lên giường cùng Vy rồi hỏi
–
Mày nghĩ gì?
–
Tao có linh cảm ko tốt mày ạ, nhưng chắc ko phải đâu,
tao hay lo xa quá ! – Vy hơi nhăn mặt, ngả người xuống nệm và ôm gấu…
–
Mày thử gọi cho anh Khánh đi, tao gọi ko thấy bắt máy
– Vy nói tiếp
–
Tao…- Thiên Anh ngập ngừng
–
Sao nữa?
–
Ừ…đợi – Thiên Anh lôi đt ra gọi. Đáp lại mong mỏi của
cô chỉ bằng vài tiếng tút tút rồi tắt hẳn
–
Ko được – Thiên Anh lắc đầu nói
……….
–
Đây rồi ! – Khánh Anh cùng nhóm người của mình nhảy
xuống xe, Hoàng và Minh đi ngay sau Khánh Anh vài bước
–
Vào đi – Minh lên tiếng
–
Như kia có đông ko? – Hoàng đi lên hỏi Khánh Anh
–
Cũng khá đông – Khánh Anh trả lời
–
Hơn 500 người là ít – Minh chen vào
Ở bên trong…
– Hữu Tuệ, cút ra ngoài đi, nếu ko muốn
tao giết – Vương Khang mạnh mồm nói
– Anh hai…dừng lại đi, bên ngoài người của nhóm Kevin
quá đông, anh ko làm gì nổi bọn họ đâu, anh Bảo…anh dừng lại đi…- Hữu Tuệ đưa
ánh mắt đau thương nhìn Thiên Kỳ
– Con em chết tiệt này? Mày thông báo cho bọn hắn
đúng ko?- Vương Khang gần như gầm lên
– Em…”bốp”-
Hữu Tuệ chưa kịp nói hết thì Vương Khang đã ra tay với nhỏ, cái tát quá mạnh
khiến khoé môi nhỏ rơm rớm máu
– Tránh sang 1 bên – Khang ra lệnh cho Hữu Tuệ tránh
ra rồi hé mắt ra cửa nhìn ra bên ngoài. Một trận hỗn chiến đang xảy ra…
Những thanh kiếm sắc nhọn được loé sáng trong đêm
tối, mùi máu tanh xộc lên tận mũi khiến ai nấy đều khó chịu…nhóm Khánh Anh đang
có ưu thế hơn lên dần đi đến cửa chính của căn nhà hoang. Tiếng suối vẫn róc
rách chảy, thiên nhiên nhuốm 1 màu đỏ tươi của máu…màu của tang thương, chết
chóc
Bây giờ, Hoàng với Minh còn máu mặt, thậm chí còn ra tay ác hơn cả Khánh Anh, những tia lửa giận cứ hiện lên mắt hai người…những thanh kiếm lao xuống là 1 sinh mạng ra đi…
–
Thiên Bảo ! – Khang hất mặt về phía Nam và Tuyết, hai
con người đang quằn quại vì vết thương trên người mình, Tuyết có vẻ ổn hơn Nam
một chút, Nam bị hành hạ nặng hơn đến gãy sống lưng và gãy tay, mặt mũi đỏ tươi
1 màu máu.
Thiên Bảo rút ra một khẩu súng…
–
Kết thúc đi ! – Khang cũng rút ra 1 khẩu súng rồi bắt
đầu bóp cò…
–
Anh Bảo…- Hữu Tuệ hét lên khi 1 viên đạn đang bay với
tốc độ thần chết về phía mi tâm Thiên Bảo…đó là phát súng của Khánh Anh…ko nhẹ
nhàng và rất dứt khoát…viên đạn vô tình và đã cướp đi nụ cười của một người…
–
Chết tiệt – Khang bị bắn trúng vào vai, hắn mau chóng
nhảy ra phía cửa sổ, nhảy xuống suối và trốn thoát. Phát đạn của Minh bị trượt
vì bị Hữu Tuệ va vào trong khi chạy đến đỡ viên đạn cho Thiên Bảo
–
Hữu Tuệ…- Thiên Bảo dần ngồi xuống và đỡ Hữu Tuệ
trong tay…mắt anh hơi rưng rưng nhưng anh ko khóc, Hữu Tuệ nở nụ cười cuối cùng
và cố nói khó nhọc…những dòng máu đỏ tràn nơi khoé mi…
–
Anh Bảo…mấy người….thật ra thì…hự…kẻ thù của anh ko
phải là nhóm Kevin đâu…mà chính là anh hai em….chính anh ấy đã hãm hại anh năm
xưa chứ ko phải Kevin…anh hiểu chứ?? Em…hự…em…- Hữu Tuệ ko kìm nổi nữa, máu từ
trong khoang miệng cứ trào ra ko ngăn lại được, bàn tay run run lạnh lẽo khẽ
nắm lấy bàn tay Thiên Kỳ.. viên đạn bay trúng đầu nên ko thể cứu sống được nữa…và
nhỏ đã ra đi ngay lúc đó…Một nụ cười nơi khoé môi, nhỏ cười vì cuối cùng cũng
đã làm được việc tốt cho đời, nhỏ muốn người nhỏ yêu được sống hạnh phúc và yên
ổn. Nhỏ biết, thế lực của anh ko đủ để trả thù được thế lực của Khánh Anh nên
nhỏ đã nói…xin lỗi anh hai….xin lỗi anh nhiều…..
–
Cứu người – Khánh Anh nghe xong rồi bỏ súng xuống và
quay sang phía Nam và Tuyết, hai người họ đang bất tỉnh…
Trước khi rời khỏi đó…Khánh Anh có để
lại lời nói rồi lạnh lùng quay đi
– Anh với tôi, giờ ko thù oán
Một mình Thiên Kỳ với thân xác Hữu Tuệ ở đó…Thiên Kỳ
ko khóc nhưng trong lòng anh đau lắm…tự nhiên nhói lên 1 cảm xúc khó tả…Hữu Tuệ
cảm ơn em…cảm ơn em nhiều lắm…anh sẽ ko quên em đâu…
Thiên Kỳ nói rồi đặt lên trán Hữu Tuệ 1 nụ hôn…muộn
rồi bế nhỏ ra khỏi đó…
Ánh trăng bàng bạc soi đường anh đi…nỗi lòng nặng
trĩu, cô gái trên tay anh đã nín thở lâu rồi nhưng giọng nói của cô còn vang
vọng lại…
Một lần nữa. Cảm ơn em…
“ Em đã ko hi sinh một cách vô nghĩa…trọn đời..trọn
kiếp…em mãi yêu anh…Vĩnh Thiên Anh, tôi xin lỗi cậu…trước kia luôn gây khó dễ
với cậu…mong cậu được hạnh phúc…” – Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi Hữu Tuệ
nhắm mắt
Một ngày trước
–
AAAA….buông tôi ra….anh làm cái gì vậy???????? – Tiếng
1 cô gái hét lên yếu ớt
–
Em xinh đẹp, em là hotgirl trường Light mà, cho anh 1
đêm đi – Tên đàn ông cười khả ổ, hàm răng đã vàng, còn vươn lại mùi thuốc lá
khiến cô gái kinh tởm suýt phát khóc….
–
Bỏ ra…đi mà…- cô gái khóc, 1 giọt nước mắt khẽ rơi,
bộ đồng phục bị xé toạc nhìn thấy cả nội y bên trong
–
Tên điên kia……
Đó ko phải giọng cô gái đó mà là giọng
của cô gái khác, cô gái có khuôn mặt băng giá và đẹp mê hồn. Đó chính là Tuyết
Tuyết ra những cú đòn rất mạnh khiến
tên yêu râu xanh kia ngã ngửa, quằn quại ko đứng lên được…
–
Hữu Tuệ, có sao ko? – Tuyết hỏi
–
Cảm…cảm ơn…- Hữu Tuệ gật đầu lý nhí nói. Tuyết hơi
lắc đầu vì bộ đồ đã bị xé tan nát, cô cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên
người Hữu Tuệ
–
Hôm nay tôi làm người tốt 1 lần , giờ về đi – Tuyết
lạnh lùng nói rồi miễn phí cho tên nằm dưới đất và phát đạp nữa
Từ đó…Hữu Tuệ cảm kích Tuyết vô cùng.
Và vì thế, nhỏ mới bí mật báo cho Khánh Anh biết chỗ nhốt Tuyết ở đâu…nhưng nhỏ đâu có ngờ…mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nhưng cũng đáng thôi !
Một kết thúc buồn liệu nó có cho những người còn lại một khởi đầu mới….đẹp hơn ko?
…………………..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!