Tình Yêu Ư? Tôi Không Đủ Tiền Mua Nó - Chương 4 Nhập Học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Tình Yêu Ư? Tôi Không Đủ Tiền Mua Nó


Chương 4 Nhập Học


Chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự lộng lẫy trang hoàng mang phong cách Pháp .Tiny bước xuống bấm chuông, một lúc sau người đàn ông trung niên chạy ra mở cửa, lễ phép :- Tiểu thư cô về rồi à ?

– Dạ vâng cháu chào bác.Bác giúp cháu mang đồ vào nhà nhé- Cô dịu dàng nói với người quản gia

Nói rồi tụi nó đi vào khuôn viên rộng đến hàng ngàn hét ta, đi dọc theo các phiến đá dẫn tới phòng khách , hai bên là những thảm cỏ xanh mượt tươi mát cùng những khóm hoa hồng xanh tuyệt đẹp,những khóm hoa bồ công anh trắng muốt được trồng xung quanh ngôi biệt thự , phía bên trái là một bể bơi khá rộng , xung quanh được lát gạch mosaic thủy tinh sang trọng.

Tụi nó đi thẳng vào phòng khách và thả mình xuống chiếc ghế sopha cổ điển sang trọng , toàn bộ ngôi nhà được trang trí theo phong cách hoàng gia với tông màu kem vàng làm điểm nhấn cho ngôi nhà, những mảng giấy dán tường màu vàng nhạt in chìm hoa văn lấp lánh , bộ đèn chùm cầu kì với những viên pha lê màu trắng hòa cùng ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn làm sáng rực cả ngôi nhà tạo nên vẻ đẹp quý phái đúng chất hoàng gia,cửa sổ được làm bằng thủy tinh sáng bóng. Căn biệt thự được chia ra nhiều tầng và nhiều phòng.Tầng dưới là phòng khách và phòng ăn . Tầng trên là phòng ngủ của tụi nó. Phòng nó thì màu kem sang trọng, phòng San San thì màu xanh lá tràn đầy sức sống , phòng Tiny thì màu tím quý phái.Tầng 3 là phòng đọc sách cùng phòng thiết kế có treo đồ của Tiny thiết kế. Tầng cuối cùng là căn phòng bí mật,Nhìn tổng thể cả ngôi biệt thự , người khác khó có thể phủ nhận được sự giàu có và tài giỏi của chủ nhân nó . Tiny dặn rằng không ai được phép bén mảng tới căn phòng ấy trừ ông quản gia – bởi cô xem ông như cha của mình vậy , ông nuôi Tiny từ nhỏ tới lớn , ông là người mà cô yêu thương và kính trọng nhất . Chỉ khi ở bên ông và hai con bạn cô mới phá bỏ vỏ bọc lạnh lùng ấy mà trở nên ấm áp và trẻ con.

Tụi nó ngồi dưới phòng khách nghỉ ngơi, ăn bánh uống nước và xem phim.Nó cầm cái remote lên và mở phim….Tom and Jerry coi ( bó tay chị này lun,lớn già đầu rồi mà còn…) . San San giựt ngay cái remote lại rồi mở phim Hàn Quốc coi ( bà này bị nghiện phim Hàn) .Nó khó chịu :

– Con kia mày mở ngay phim Tom and Jerry cho tao

– Không.Mà mày bao nhiêu tuổi rồi còn coi cái đó – San San mỉa mai

– Còn đỡ hơn mày tối ngày coi mấy cái phim sến súa – Nó đáp trả

– Tao sến súa còn đỡ hơn đồ con nít – San San không vừa

– Mày nói ai con nít hả CON ĐIÊN ? – nó cố tình nhấn mạnh chữ con điên

– Vậy thì bây giờ con điên này sẽ cho mày biết tay- San San

Nó và San San đấu võ mồm một cách bá đạo không ai chịu ai. Cứ người này nói người kia đáp , kẻ nói một người nói mười , kẻ khinh người mỉa . Và rồi một cuộc chiến tranh giành tivi nổ ra

– Tom and Jerry

– Phim Hàn Quốc

– Tom and Jerry

-……….

-………

Nó bấm cái này thì San San bấm cái kia. Hai người dựt qua dựt lại cái remote đến nỗi cái remote muốn gãy đôi ra luôn.Tiny thấy vậy lên tiếng

– Tụi bay dựt xong cái remote thì chuẩn bị mua cái mới cho tao đi là vừa.

Vừa lúc đó bác quản gia lên tiếng giải vây cho ba người

– Mời các tiểu thư ăn trái cây

– Mai mốt bác gọi tụi cháu bằng tên đi.Đừng gọi tiểu thư này nọ – Tiny vừa nói vừa cầm miếng táo

– Việc này….tôi không dám – Bác quản gia

– Có gì mà không dám bác nuôi cháu từ nhỏ nên cháu coi bác là cha của mình,hai đứa này là bạn cháu nên cũng coi bác là cha luôn – Tiny phân tích

– Đúng đó bác. Bác mà kêu tiểu thư tụi cháu tổn thọ mất – Nó mỉm cười

– Thôi được rồi tiểu… à không các cháu nói vậy thì thôi – Bác quản gia cười hiền

– Bác ngồi xuống đây ăn chung với tụi cháu luôn – San San lễ phép

Đang ăn bỗng Tiny lên tiếng :

– Ngày mai chúng ta sẽ đi học

– Sao phải đi học tụi mình đã có bằng đại học hết rồi mà – Nó hỏi

– Đi học để điều tra. Tao nghe nói kẻ đó đang học ở trường Blue Star – Tiny điềm tĩnh

– Đi học hả ? OK luôn – San San hồ hởi

– Giờ thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi đi – Tiny

Tụi nó mỗi đứa về phòng để nghỉ ngơi , San San thì vô cùng háo hức mong tới ngày mai . Nó thì ủ rũ , nó rất ghét tới trường. Lí do là năm nào tới trường cũng có lũ hám gái bao vây xung quanh.Đúng là phiền phức

Tiny thì đi lên tầng 4 , cô dừng lại trước căn phòng nằm ở cuối hành lang . Cô đứng đó một lúc lâu , khuôn mặt buồn bã , đôi mắt rưng rưng . Bỗng một bàn tay gân guốc đặt lên vai cô , cô giật mình quay ra sau. Thì ra là bác Trần ( tên của người quản gia) , ông ân cần hỏi han :

– Tiny , con lại nhớ đến chuyện đó à

– Vâng. Cái quá khứ đó cứ ám ảnh con suốt – Tiny buồn bã

– Chúng ta đi lên sân thượng hóng mát đi – Bác Trần

– Dạ

Rồi ông và Tiny đi lên sân thượng nói chuyện . Hà Nội về đêm tráng lệ và lộng lẫy không khác gì London . Con người đã chìm vào màn đêm , dưới đường chỉ lác đác vài người , những ánh đèn bên đường in bóng xuống mặt đất tạo nên một khoảng không sáng ngời . Cô say sưa ngắm nhìn Hà Nội về đêm và tận hưởng những cơn gió mát rượi thổi tung làn tóc vàng óng của cô , khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc . Bác Trần nhìn cô buồn bã . Lúc cô còn nhỏ , được sống trong vòng tay ấm áp và chở che của cả ba và mẹ , lúc đó cô là một đứa trẻ ngây thơ trong sáng , hồn nhiên và đặc biệt cô rất hay cười . Nhưng từ khi mẹ cô mất , cô trở nên lạnh lùng và vô cảm , trong lòng tràn đầy thù hận, ngọn lửa thù hận ấy ngày càng lớn lao trong cô. Một đứa trẻ chỉ mới 11 tuổi thì đó thực sự là một cú sock lớn khi cô tận mắt nhìn thấy cha giết mẹ mình . Cô bất chợt quay sang bác Trần hỏi :

– Bác Trần dạo này ông ta có đến kiếm cháu không

– Có . Lúc cháu đang ở Anh thì ông chủ có đến hỏi cháu đâu ? – Bác Trần

– Bác nói sao ?

– Ta nói cháu đi với bạn qua Anh rồi. Ông chủ có vẻ tức giận lắm, còn đòi kêu cháu về nữa . À mà ông chủ có dẫn theo bà chủ với tiểu thư Hồng Trân nữa – Bác Trần trả lời

– Ông ta có quyền gì mà bắt cháu về chứ . Kể từ khi bi kịch năm đó xảy ra thì ông ta đã không còn là cha cháu rồi.Lần sau nếu ba người đó đến thì bác đuổi họ đi nha,Cháu không muốn gặp họ – Tiny giận dữ

– Ta biết bà chủ mất cháu buồn lắm , nhưng hãy vứt bỏ hận thù mà sống thanh thản đi cháu à . Trả thù cũng không phải cách hay đâu . Thứ tha là cách trả thù cao cả nhất đấy cháu . – Bác Trần an ủi

– Cháu không thể tha thứ cho ông ta được bác ạ . CHO DÙ ÔNG TA LÀ CHA CHÁU – Tiny nhấn mạnh . Phải chăng cú sock đó đã làm cho Tiny nhẫn tâm như vậy,cô không ngần ngại mà trừ khử cả ba mình.Hận thù luôn làm cho con người mất kiểm soát như vậy.

– Tùy cháu vậy nhưng đừng đi quá xa trước khi quá muộn – Bác Trần nhỏ giọng

– Thôi bác đi ngủ sớm đi . Chúc bác ngủ ngon – Tiny

– Ừ cháu ngủ ngon – Bác Trần cười

Tiny bước về phòng và đặt lưng xuống ngủ luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN