Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !
Chương 87 : Công việc mới
Đến đây tìm được nhà riêng
rất khó nên cô phải ở trọ.
Mãi đến hơn 7h tối, cô mới
tìm được chỗ trọ thích hợp. Cô phải dùng khả năng nói tiếng Pháp của mình để
thuyết phục chủ nhà mãi mới giảm tiền thuê nhà xuống gần một nửa. Vậy là một
tháng cô phải trả cho người ta tổng cộng là 3 triệu tiền Việt, còn chưa kể tiền
ăn uống sinh hoạt là cô được chi ra.
…
Một tháng trôi qua, cô dần
dần quen với cảnh sinh hoạt bên này, chủ nhà cũng không có mấy phần thân thiết
lắm nên cô cũng hạn chế giao tiếp với người ta hơn. Đi học nên cô cũng có quen
biết với nhiều bạn khác, cuộc sống cũng bớt cô đơn hơn khi họ cũng biết quen
tâm cô như khi cô ở Việt Nam
có những người bạn kia.
Cô đã là sinh viên đại học,
cuộc sống một mình càng trở nên khó khăn hơn. Cô không muốn nói với Thiên Kỳ vì
sợ anh lo lắng, bỏ cả công việc sang đây ở với cô. Vậy nên, cô đã đi kiếm việc
làm để trang trải.
Hôm nay là ngày cuối tuần, cô
sắp xếp hồ sơ xong rồi lên đường đi xin việc.
Đường xá đông đúc, người qua
lại mỗi người một vẻ bận rộn, và cô cũng thế, đi hết quán này đến quán khác, từ
shop quần áo đến shop giầy dép, nhà hàng đến tiệm cắt tóc, cô cũng chẳng xin
được việc.
Vì hồ sơ học tập của cô toàn
là tiếng Việt nên xin việc rất khó.
Cô chán nản ngồi lại ven gốc
cây bên đường, gió thổi hiu hiu lạnh, bàn tay nắm chặt tập hồ sơ, hít thật sâu
chợt nhìn thấy quán bar đối diện. Cô đành ngồi dậy thử vào đó xin việc, mặc dù
hơi run sợ, cô không biết bar ở đây có như bar ở Việt Nam không? Có gặp phải
nhiều trường hợp kinh sợ, nguy hiểm như mọi lần cô vào bar của nhóm anh không?
Nhưng vì kiếm tiền nên cô sẽ thử làm bằng mọi cách, cô sẽ đứng bằng chính đôi
chân của mình kể từ bây giờ, cô không muốn dựa dẫm vào ai nữa, cô nghĩ cô sẽ
trưởng thành và chững chạc hơn, đừng trẻ con nữa…
Bước chân hơi run run tiến
tới, cô không biết phải đối diện ra sao, nên thuyết phục họ như thế nào.
Đến cửa bar, thấy vài người
ra vào, có bảo vệ đứng trước bar canh, cô toan ngoảnh lại, không dám bước chân
vào, nhưng lí trí của cô lại không cho phép, cô hít thở thật sâu rồi từ từ bước
vào.
Ánh đèn sang trọng chói lóa
như làm mờ mắt cô, có vẻ cô quá đơn giản và tầm thường với quần jean và áo sơ
mi nên chả mấy ai ngó ngàng đến cô. Như vậy cô càng đỡ run sợ hơn.
Cô mỉm cười tự tin bước vào
sâu hơn, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhìn những đám thanh niên bên
đây qua lại, mỗi người toát lên một vẻ đáng sợ đến kinh hãi, cô không dám nhìn
thẳng vào họ sợ gây ra rắc rối gì đó, đôi chân cô như nhanh hơn, mải tránh
những tiếng gót giầy kiêu sa của những cô gái sexy đi lại, cô vô tình va vào
một chàng trai cao lớn, ánh mắt lãnh đạm màu xanh.
Cô giật mình bất giác nhìn
lại. Miệng rối rít xin lỗi và cười tươi khi nhận bộ đồ anh ta mặc chính là bộ
đồng phục nhân viên ở đây, cô cười và lên tiếng
–
Chào anh, anh cho
em hỏi ở đây có tuyển thêm nhân viên không ạ?
–
Gì cơ? Em có thể
nói lại? – Anh ta nghe không “thủng”, cô thầm nhăn nhó “chắc mình nói tiếng
Pháp vẫn dở”
–
Ở đây có tuyển
thêm nhân viên làm thêm không ạ? – Lần này cô cố nói rõ hơn. Phát âm chuẩn hơn,
chả biết anh ta nghe có rõ không nữa.
–
À, vậy thì em nên
gặp quản lý của bar, việc này anh không biết – Anh ta cười thân thiện
–
Dạ vâng, anh có
thể đưa em đến chỗ quản lý được không? Em không biết quản lý là ai? – Cô gãi
đầu cười
–
Được.
Anh
ta cười rồi dẫn cô đi, vào bên trong, cô
đi theo anh, nhìn dáng vẻ cao to ấy, cô thầm nhớ…mà thôi cô quên rồi.
Cảnh
cửa phòng màu nâu bật ra, cô ngó vào trong, anh kia gật đầu rồi nháy mắt tỏ ý
mời cô vào trong.
Cô
cười cảm ơn anh rồi bước vào.
Một
cô gái có mái tóc xanh rêu xõa dài ngồi quay lưng về phía cô.
Đó
là một cô gái, cô ấy là quản lý hẳn một quán bar sang trọng và nổi tiếng như
này ư?
Không
biết vì gì nhưng cô cảm thấy run sợ cô gái đó khi cô ta cất tiếng lạnh lùng
–
Ai?
–
Em chào chị, em
có thể xin làm việc ở đây được không ạ? – Thiên Anh lên tiếng, đứng trước cô
gái này cô không biết thuyết phục ra sao nếu cô ta khó tính đây. Cô thầm mong
cô ta dễ tính một chút, tạo cơ hội cho cô làm việc, chứ bây giờ cô không biết
xin việc ở đâu
Cô
gái đó từ từ quay người lại. Ánh mắt quan sát khắp người cô, hơi lắc đầu.
–
Cô có thể làm gì?
– Cô quản lý lên tiếng, cười nửa miệng
–
Phục vụ hay lau
dọn cũng được – Cô nhún người trước vẻ lạnh lùng ấy. Cô run sợ thật sự nhưng
không tỏ ra bên ngoài.
–
Cô có biết nhảy
không? – Cô quản lý nhếch mép, tay xoay xoay cái bút máy trên tay, điệu bộ
khinh thường
–
Dạ? – Cô giật
mình hỏi
Cô
quản lý nhíu mày, bỏ cái bút máy xuống, đan hai tay vào nhau rồi đặt tay lên
bàn theo kiểu giám đốc
–
Phát âm không
được chuẩn lắm! Nếu không nhầm cô là người Việt Nam
–
Dạ vâng, em là
người Việt Nam
Nghe
Thiên Anh nói vậy, cô quản lý hơi nghiêng người, cười với cô, ánh mắt nhìn cô
có vẻ khác đi, không lạnh lùng hay khinh thường nữa, làm cho nhịp tim của cô ổn
định hơn, vẻ mặt điềm tĩnh hơn và có hi vọng hơn.
–
Chủ nhân của quán
bar này cũng là người Việt Nam,
vậy nên tôi có thể châm chước vì cô cùng nước với ông chủ. Từ mai cô bắt đầu đi
làm được chứ.! Cô sẽ lau dọn bar, tiền lương sẽ không tệ nếu cô làm tốt và đều
đặn – Cô quản lý cười, viết viết tờ giấy gì đó. Cô đứng chờ, thầm cười vì đã
thành công.
Chưa
đầy 2 phút, cô quản lý đẩy tờ giấy về phía Thiên Anh nói
–
Đây là hợp đồng
nhé.! Cô không được bỏ việc nếu không được sự cho phép của tôi, nếu cô đồng ý
thì kí vào. Tiện thể cho tôi biết luôn cái tên, tôi tên Endy
Thấy
ở đây không tiện dùng tên thật nên cô đã bịa ra một cái tên khác. Vả lại làm
việc ở bar cũng không cần dùng đến hồ sơ hay học bạ gì nên tên thật cũng không
phải là vấn đề quan trọng. Dù sao Endy cũng biết cô là người Việt nên cô sẽ
dùng tên Việt
–
Em tên Châu Lệ
Băng. Em sẽ kí
Endy
gật đầu và cười. Thiên Anh kí xong, đưa tờ giấy cho Endy, cô ta cầm lên và mỉm
cười hài lòng
–
À này, ba khuy áo
trên cô không nên đóng thì phải. Ok – Endy nói nghiêm nghị, Thiên Anh hơi cúi mặt xuống nhìn khuy
áo của mình, cô hơi giật mình. Không đóng ba khuy trên sẽ rất hở hang sao?
–
Nhưng…
Thấy
sắc mặt co lại của Thiên Anh, Endy tự phán “chắc hẳn cô gái này là cô gái
ngoan”
–
Sao? Không dám
hả? Vậy thì thôi vậy?
Thiên
Anh cau mày không biết nên nói gì? Nói cô phải hở hang chốn đông người, sao cô
có thể làm được. Đó không nằm trong sở trường hay sở thích của cô.
Thấy
Thiên Anh không nói gì, Endy lên tiếng, cười nghênh ngang
–
Nói vậy thôi, ở
đây có đồng phục cho nhân viên lau dọn, tất nhiên sẽ không hở hang gì đâu?
–
Dạ vâng – Cô cười
sung sướng, ánh mắt chứa đầy hạt lấp lánh. Cuối cùng cô có thể yên tâm rồi
…
Về
đến nhà trọ, người mệt nhừ, cô khó nhọc bước lên tầng 3 phòng của mình. Đóng
chặt lại và tự nấu nướng rồi hoàn thành bữa tối của mình.
Vscn
buổi tối xong, cô ngồi vào bàn học. Chiếc bàn học cũ kĩ, nhỏ hẹp rất nhiều so
với chiếc bàn học ở nhà cô, ánh đèn cũng yếu hơn. Không có tivi, máy tính, điện
thoại thì cũng không dùng được đành phải vứt lăn lóc một só đợi làm sim mới mới
phù hợp được với sóng bên này. Cứ thể mỗi ngày trôi qua, cô chỉ học và làm
việc, rất ít khi để ý đến việc chơi.
…
Hàng
cây xanh rì rào, ghế đá khắc tên Song Anh đã phủ một lớp bụi mỏng. Gió thổi nhẹ
qua, những hạt bụi khẽ lướt trong không khí.
Một
nơi nào đó, có một người nhớ cô da diết. À đâu, không phải một người mà là rất
nhiều nhớ cô da diết. Nhưng người đó nhớ cô đến đau khổ.
Anh
vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn…nhưng giờ còn hơn trước kia. Ánh mắt anh luôn đơn độc
dù bao nhiêu người xung quanh anh. Đôi môi anh như khô rát khi lâu rồi chưa
được cảm nhận vị ngọt từ đôi môi xinh xắn kia.
Rất
hiếm khi anh gọi cho Thiên Kỳ, nhưng hôm nay, anh không thể chịu được, anh đã
phải gọi cho Thiên Kỳ.
Tiếng
chuông đổ, Thiên Kỳ nhíu mày bắt máy.
–
Anh Kỳ. Tôi có
thể biết chỗ và trường Thiên Anh học ở đó không?
Thiên
Kỳ không giấu làm gì nên anh đã nói hết chỗ ở của Thiên Anh ra nhưng anh không
biết chỗ ở cụ thể của cô ở đâu, anh chỉ biết ở thành phố này…
…
–
Tao đi có việc,
đến bao giờ xong thì tao sẽ về – Khánh Anh nói với mọi người. Anh không muốn
nói ra là anh đi tìm Thiên Anh, vì anh chính là nguyên nhân lớn nhất để cô
quyết định ra đi một cách lạnh lẽo như vậy. Cô đi mà không ngoảnh mặt lại…dù
chỉ một lần.
–
Anh đi đâu, em đi
với được không? – Yun nói đầu tiên trong
khi nhóm Tuyết chưa cả kịp phản ứng gì.
–
Không.! – Anh lắc
đầu nói lạnh tanh
–
Sao vậy? Anh nỡ
để em ở lại đây một mình? – Yun buồn buồn
–
Cô đừng nói nữa,
tôi mệt lắm rồi. – Anh gắt.
Ở
bên cạnh nhỏ anh chả tìm đâu một kẽ hở để anh chui ra, anh mệt mỏi và khó chịu
biết nhường nào. Ở bên cạnh nhỏ anh không biết yêu thương là gì, cảm xúc đã ít
giờ còn ít hơn. Anh không biết tìm đâu ra hạnh phúc khi ở bên cạnh nhỏ nữa. Đứa
bé chăng? Anh lắc đầu nhiều lần rồi, đó không phải là hạnh phúc của anh. Nhưng
dù sao đó cũng là cốt nhục của anh, anh nên đón nhận nó…bằng nụ cười.
–
Cô có thể im được một ngày được không? À không.! Một giờ thôi cũng được, tôi
hết chịu nổi rồi, ngày nào cũng lẽo đẽo theo Khánh Anh cô không thấy mệt ư? Tôi
thấy mệt cho cô đấy, hừ. – Tuyết bức xúc lên tiếng. Tuyết nhìn Yun bằng nửa con
mắt nhưng toát lên toàn khí lạnh. Càng ngày cái tên Vương Thiên Anh càng là hình
ảnh xấu trong mắt nhóm Tuyết, đặc biệt là Hoàng.
Nhắc
đến Hoàng, Hoàng đã rời khỏi biệt thự được hơn 2 tuần rồi, anh không nói là anh
đi đâu, anh chỉ nói đi đến một nơi anh tìm được người ấy, anh muốn yên bình một
tẹo.
Mọi
người chỉ hiểu anh sẽ đi kiếm hạnh phúc
cho riêng mình chứ anh cô đơn lâu quá rồi mà không nghĩ đến anh sẽ đi tìm người
con gái ấy. Người mà anh yêu đơn phương bấy lâu nay.
Nhưng
anh không biết nên tìm cô ở đâu. Cô nhỏ bé mà nước Pháp lại to lớn thế. Tìm cô,
anh biết tìm đến bao giờ.
–
Chị thôi thành
kiến với em bớt đi được không? – Yun cáu
–
Thế thì cô nên
xem lại thái độ của mình trước đã, dữ dằn và đáng sợ, mưu mô và sảo quyệt vừa
phải thôi nhường cho tôi với chứ – Tuyết lườm
–
Chị không nghe
câu nói “Dữ như gái đẻ” à ? – Yun cười nhếch mép, xoa xoa cái bụng đang to dần
–
Làm như tự hào
lắm ấy? – Tuyết khinh khỉnh – À mà cô đã đẻ đâu mờ nhận mình là gái đẻ, ơ hơ –
Tuyết châm chọc, mỉa mai
–
Chị…chị cũng vừa
phải thôi nhớ! – Yun điên đến run người nhưng vẫn cố kìm chế.
–
Các người thôi
hết đi – Khánh Anh cáu, nghiễn răng ken két nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng của
bản tính. Anh quay người vào trong, đi thằng lên phòng, đóng sập cửa lại. Tiếng
cửa đập mạnh như ai oán. Chiếc nhẫn bọ cạp phát ra thứ ánh sáng đáng sợ.
Không
gian trở lên ngột ngạt. Ai đi đường nấy, nhóm Tuyết, Nam,
Minh đến bar giải sầu. Đau đầu quá rồi.
…
–
Chị Tuyết, anh Nam,
anh Minh, ba người dùng gì ạ? – Phục vụ quán bar của Khánh Anh thận trọng hỏi
–
Như cũ – Ba người đồng thanh
–
Vâng, à mà cho em hỏi, dạo này anh Kevin đâu mà ít đến bar thế ạ? – Tên phục vụ
lễ phép
–
Nhiều chuyện là không tốt đâu – Tuyết lạnh lùng đến thấu xương, ánh mắt đáng sợ
nhìn tên phục vụ, cậu ta run sợ không biết mình đắc tội gì.
–
Dạ vâng…- Lễ phép cúi đầu chào rồi cậu ta lặng lẽ lui vào trong trước khi đầu
rơi xuống đất.
…
Minh
đi tìm thứ chơi cho mình đó là sàn nhảy còn Tuyết và Nam ngồi tại chỗ bàn bạc một số thứ
về bang Thiên Long của họ.
Tình
cờ những lời nói đáng quan tâm lọt đến tai họ
–
Cái con lần trước
tao chơi bây giờ bụng to thế? Có thai mà tao không biết? Chuẩn bị nhận con là
vừa. Haha
–
Chắc gì đã là con
của mày. – Tên khác nói
–
Trăm phần nghìn
là con của tao đấy, tại tao chơi tháng trước mà tháng này đã thấy bụng nó to
rồi.
–
Nhỡ may nó quan
hệ với thằng khác sau mày thì sao?
–
Mày vớ vẩn thế,
nếu là thằng khác thì chắc bây giờ con đó bị thằng ý đến tính sổ hoặc đe dọa
rồi.
–
Đe dọa gì.?
–
Mày không biết
con đó qua lại với Ke..vin sao? Đe dọa tống tiền nếu không sẽ khai mọi việc cho
Kevin đó – hắn ta nói nhỏ tên Kevin sợ ai nghe thấy thì khốn khổ khốn nạn,
Tuyết và Nam
không ai bảo ai cứ thể rỏng tai nên nghe nhưng cũng không nghe rõ cái tên mà
hắn ta nhắc đến. Nhưng trong cả hai đã rấy lên một nghi ngờ mới. IQ họ rất cao nên
có thể lường trước được việc này.
–
Thế mày đe dọa
chứ? – tên kia cười đểu
–
Tất nhiên rồi,
nhưng thôi cứ để em nó sống thêm vài ngày nữa rồi dọa sau, lúc đó bụng to hơn.
Ha ha
–
Thằng này thế mà
khá.!
–
Ok, có gì tao sẽ
không quên người anh em tốt của tao đâu – hắn vỗ vai tên ngồi bên cạnh. Cười
khả ố.
–
Nhưng làm sao mày
có thể gặp con đó được?
–
Đơn giản mà, hôm
nào tao chẳng thấy nó đi qua đường…xyz – Hắn nhắc đến đường nhà Khánh Anh. Nam và Tuyết
cau mày nhìn nhau. Trùng hợp vậy thì nghi ngờ là cái chắc rồi.
Cả
hai cười nhẹ rồi uống tiếp rượu…
…
…
–
Thiên Anh, em ở
đâu?
Trong
quán bar mang tên SAL ở Pháp, một góc
nhỏ của quán, nơi Hoàng đang ngồi suy tư, ly rượu đầy rồi lại cạn, cứ thể lặp
đi lặp lại như một vòng tuần hoàn đã được định sẵn.
Đã
hơn 1 tuần kiếm tìm mà Hoàng chưa biết một thông tin gì về Thiên Anh, anh biết
trường cô học mà sao tìm khó vậy. Cái tên Vĩnh Thiên Anh phải chăng không tồn
tại ở đất nước này, lẽ nào cô lại dùng tên khác.
Anh
nghĩ vậy rồi lại lắc đầu nguầy nguậy, trường học mà dùng tên khác là không được.
Quán
bar đã vắng vì đã hơn nửa đêm.
Vầng
mắt Thiên Anh đã thâm quầng vì mỏi mệt, không ngờ làm việc ở bar phải thức
khuya về muộn như vậy. Cô cảm thấy ổm yếu dần đều
…
Chuẩn
bị ra về, cô thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc chệnh choạng bước qua người mình
rồi đổ gục xuống. Theo quán tính và tấm lòng cao cả của cô, cô chạy đến đỡ.
–
Sao lại là anh?
Anh Hoàng…- Thiên Anh giật mình khi thấy Hoàng xuất hiện ngay trước mặt mình,
môi anh tím tái và mím chặt, mặt anh đỏ bừng, mắt ngắm nghiền. Anh đã quá say
không biết người trước mặt mình là ai.
Cô
sợ anh nhận ra mình mặc dù anh đã quá say, cô vẫn cảnh giác và gọi người đến
giúp. Cô đi vào trong thay lại bộ quần áo khác vì bị anh tặng cô vài đống trên
người. Cả người cô sộc nên mùi rượu thật khó ngửi
–
Tại sao em không
gắt mà lo lắng vậy? Em quen cậu ta à? –
Anh chàng nhân viên làm cùng cô khẽ hỏi khi thấy cô thành ra nông nỗi ấy mà còn
lo lắng cho người đang say kia
–
Dạ…em không biết
đó phải là trách nhiệm của em đối với khách không nhưng em không dám to tiếng
hay gắt gỏng gì khách – Cô cười, không dám thừa nhận Hoàng là người quen.
–
Vậy à? Em tốt
thật đấy? Mà em có về không? Muộn rồi,
cùng về nhé!
–
Dạ vâng…- Cô mỉm
cười – Sao quán bar này có tên kiểu gì vậy ạ? Em thấy kì kì sao ý? – Cô lên
tiếng bắt chuyện
–
Anh cũng không
rõ, thấy mọi người kể thoang thoáng đó là tên viết tắt của ông chủ với người
yêu…song song…cái gì đó…anh cũng chẳng nhớ – Anh ta cười cười
–
Thế ạ? Khó hiểu?
Mà ông chủ là người như nào? Làm việc ở đây mấy ngày rồi mà em chưa được gặp
ông chủ lần nào.
–
Anh còn chưa được
nhìn mặt ông chủ ra sao? Làm ở đây hơn 2 năm rồi đấy, anh chỉ biết ông chủ rất
trẻ với lạnh lùng lắm.
–
Thế ạ? Đáng sợ
không ạ?
–
Trên cả đáng sợ
luôn. Ghét phụ nữ lắm, em cứ cẩn thận nếu đụng phải đấy, ha ha – Anh cười chêu
chọc cô
–
Vậy à? Uôi sợ
thật đấy….
–
–
–
–
–
–
–
–
—–
Mọi người ơi để lại nhận xét bên dưới nào? Hóng.~! Càng nhiều nhận xét t.g sẽ
càng nhanh chóng sáng tác hơn. Chê và khen để t.g sửa lỗi và phát huy nhé—
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!