Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!! - Ngoại truyện 3: Lưu Đức Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Bạn Thân Thì Sao? Vẫn Cứ Yêu!!!


Ngoại truyện 3: Lưu Đức Nhân


Thế giới này trong mắt cậu là một màu xám, một màu xám tẻ nhạt. Chẳng xinh đẹp cũng chẳng xấu xí, tồn tại như một định luật bắt buộc phải tuân theo.

Mọi thứ đều thật nhàm chán.

Tại sao con người lại có cảm xúc? Tại sao lại biết đau khổ, biết hạnh phúc, biết yêu thương?

Đức Nhân không trả lời được, bởi chính cậu cũng không biết.

Lưu Đức Nhân từ khi sinh ra đã là một người bất cần đời, cậu chẳng chán ghét gì thế giới này, chỉ là đối với nó không có hứng thú.

So với con người Đức Nhân thích thiên nhiên cây cỏ hơn, vì chúng vô tri vô giác, chúng đẹp một cách bình lặng. Còn con người là một loại sinh vật ồn ào và phiền phức, bởi họ có thất tình lục dục.

Đức Nhân hoàn toàn không hiểu vì lí do gì mà anh trai cậu, Kỳ Khôi lại cãi lại ba mẹ chỉ vì một cô gái chẳng có quan hệ ruột thịt, từ bỏ cả tiền đồ rộng mở để làm thêm ở một tiệm sách bình thường. Hành động ngu ngốc và vô vị này cậu thật sự không hiểu.

Sau cùng ông anh trai quý hóa của cậu đã thành công chọc ba mẹ tức giận đến độ không muốn nhìn mặt thằng con trai ngỗ nghịch của mình, chỉ có thể xách va li bỏ đi. Mà Lưu Đức Nhân cậu cũng suýt nữa bị túm cổ đi theo.

Tuyệt đối không làm chuyện mình không thích. Đây là châm ngôn sống của Đức Nhân, không ai có thể thay đổi được. Vì vậy cậu ở lại với Kỳ khôi và dì Khương.

Dù cảm thấy hành động của anh trai là ngu ngốc nhưng cậu lại cảm thấy tò mò, giống như đi tìm đáp án của một bài toán bí ẩn, không biết được sẽ bứt dứt khó chịu.

– Vì sao phải làm đến như vậy?
– Vì sao à? Em từng yêu ai chưa?
– Lãng phí thời gian
– Ha, thế thì em không hiểu nổi đâu.

Khi ấy ánh mắt của Kỳ Khôi mê man đượm buồn, ánh mắt vốn ôn nhu nhã nhặn lại có sự cương ngạnh bất kham, khuôn mặt thoạt nhìn rất thư sinh trắng trẻo lại bị men rượu làm đỏ ửng, nghiêng nghiêng đầu cười ngờ nghệch dường như đang nghĩ gì đó. Đức Nhân nhìn chằm chằm Kì Khôi, vươn tay chạm lên đỉnh đầu anh trai mình, giây tiếp theo giơ chân đạp cho Kỳ Khôi lăn từ trên bậc thềm xuống dưới đất, ánh mắt khinh bỉ cao ngạo.

Có bệnh.

Bảo anh trả lời không bảo anh hỏi ngược lại, cút xuống đất nằm cho tỉnh rượu đi.

Rồi cũng không quan tâm thêm nữa Đức Nhân quay người trở về phòng.

***

Những bài toán, những con số luôn có đáp án cụ thể rõ ràng, chỉ cần có công thức là sẽ tìm ra được kết quả.

Quan trọng hơn là nó không phiền phức như văn, Lưu Đức Nhân rõ ràng là người tôn thờ chủ nghĩa tiết kiệm năng lượng, đừng nói thân thể đến đầu óc cậu còn lười vận động, con đường nào quá chông gai thì trực tiếp bỏ qua luôn.

Và rồi chuỗi ngày không yên bình của Đức Nhân bắt đầu khi ông anh trai quý hóa của cậu giúp cậu đăng kí vào một lớp chuyên văn.



Mịa, rõ ràng là cố tình trả thù vụ bị cậu đạp xuống đất.

Không làm chuyện mình không muốn, nếu đã không thích thì cứ nghỉ.

Vậy là tháng ngày trốn học không xin phép của bạn nhỏ Đức Nhân bắt đầu.

Đức Nhân thường rất hay ngủ, đơn giản vì thích. Ngủ thì không cần suy nghĩ, không cần nhìn, không cần hiểu có thể tránh phải tham gia đủ trò phiền phức, nên đừng hỏi vì sao cậu suốt ngày ngủ. Trong lớp quá ồn ào, nơi nghỉ ngơi lí tưởng nhất chính là cây cổ thụ sau trường, cảm giác được nắng ấm và màu xanh bao phủ khiến cậu ngủ ngon hơn.

***

Lần đầu tiên Lưu Đức Nhân nhìn thấy Diệp Khả Vy là khi cậu trèo lên ngọn cây cao nhất sau trường, từ đây có thể vừa vặn nhìn thấy cửa sổ lớp học, còn có thể nhìn thấy bóng một cô gái khá ưa nhìn ngồi một mình trong lớp học.

Cô gái đó khá đáng yêu, đôi lúc sẽ làm bộ hung dữ gắt lên với cô bạn thân, đôi lúc sẽ chăm chú viết lách gì đó, lúc không trả lời được bài sẽ lúng túng cúi gằm mặt như oán trách, có lúc lại vờ như tập trung nghe giảng nhưng thật ra đang mải mê đọc truyện trong giờ…

Chính Đức Nhân cũng không biết mình bắt đầu dõi theo cô gái ấy từ lúc nào. Hình như rất thích nhìn cô ấy cười, nhìn cô ấy giả ngốc trêu ghẹo người khác, nhìn cô ấy mơ màng hướng mắt ra cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

Sau đó, Đức Nhân phát hiện ra một sự thật khá thú vị… cô gái đó là bạn cùng bàn của mình.
Haha đến giáo viên chủ nhiệm là ai cậu còn không biết nói gì đến bạn cùng bàn?

Cô gái đó tên Diệp Khả Vy, đúng thật là rất khả ái.

Khả Vy lần đầu nhìn thấy Đức Nhân sắc mặt thoáng biến đổi, hơi cứng ngắc lui người và trong, thấy Đức Nhân vẫn chăm chăm nhìn mình thì vội vã đứng lên nhường cho Đức Nhân ngồi trong sát với cửa sổ, còn mình vội vã chạy xuống bàn cô bạn thân bên dưới. Cô ấy hình như sợ cậu.

Vì sao vậy? Cậu đã làm cái gì đâu? Không quản nữa, đi ngủ.

***

Đức Nhân tất nhiên không biết vì sao Khả Vy sợ cậu, thật ra cả lớp đều sợ cậu. Dáng vẻ lạnh lùng xa cách, quanh người lúc nào cũng tỏa ra hàn khí như tự đeo trên ngực một tấm biển “hiện vật cấm sờ”. Mái tóc rủ xuống quá nửa che khuôn khuôn mặt, chỉ nhìn thấy cánh môi chẳng bao giờ chịu cong lên, hầu như không bao giờ mở miệng nói chuyện với ai, đến giáo viên chủ nhiệm cũng bị cậu chọc cho tức giận bỏ đi.

Bạn nhỏ Đức Nhân thật sự có bản lĩnh.

Cũng không biết từ lúc nào Khả Vy trở thành người duy nhất trong lớp có thể giao tiếp với Đức Nhân, thi thoảng họ sẽ nói đôi ba câu đơn giản, thật ra chỉ có mình Khả Vy nói Đức Nhân chỉ phụ trách nghe, dùng ánh mắt biểu đạt ý muốn của mình.

Khả Vy rất dễ chung sống, chính là kiểu nước sông không phạm nước giếng, có thêm bạn cùng bàn trong mắt cô chẳng qua chỉ là chia đôi diện tích bàn học. Đôi lúc Khả Vy còn quên mất sự tồn tại của Đức Nhân, cậu luôn thoắt ẩn thoắt hiện, đi hay đến đều không ai biết.

Đức Nhân biết Khả Vy có một cậu bạn thân, bọn học có vẻ là bạn từ thời thơ ấu nên rất thân thiết. Khả Vy nếu không có chuyện gì đều đi tìm Thiên Huy cười nói với hắn ta rất thoải mái.

Khả Vy bị phạt trực nhật, Đức Nhân vô cớ bị phạt theo, cậu chẳng hứng thú gì với việc dọn dẹp nên vốn định về trước, đó là lần đầu tiên cậu chính thức chạm mặt với Trịnh Thiên Huy.

Hắn đứng dưới sân trường, có lẽ đang chờ Khả Vy, cậu luôn thấy bọn họ về chung.

– Cậu gì ơi, cậu đấy, này gọi cậu đấy, quay lại tớ hỏi chút
– …
– Cậu có thấy Khả Vy không?
– …
– Đức Nhân? Đúng không? Khả Vy là cô gái ngồi bên cạnh cậu ấy.
– Không biết.

Câu trả lời này không rõ là trả lời không biết Khả Vy ở đâu hay không biết Khả Vy là ai. Nhưng ngay sau đó Đức Nhân lại đổi ý quay người đi đến thư viện giúp Khả Vy dọn dẹp.

Đức Nhân và Thiên huy bọn họ ngay từ lần đầu chạm mặt đã không ưa đối phương.

***

Sách là một trong số những sở thích hiếm hoi của Đức Nhân, dành cả ngày trời để ở trong phòng đọc sách đối với cậu cũng không phải là vấn đề. Nhưng ông anh trai quý hóa của cậu mới là vấn đề đau não.

Kỳ Khôi đá cậu ra khỏi nhà kéo cậu đến hiệu sách với lý do “ở trong phòng lâu quá não sẽ bị ẩm mốc, phải đem não đi phơi”

…Mốc cái khỉ, muốn có người phụ giúp anh một tay thì nói thẳng luôn đi.

Nhưng vì vậy mà Đức Nhân phát hiện Khả Vy rất hay đến hiệu sách.

Có lúc sẽ mua vài quyển sách tham khảo, có lúc lại mua truyện tranh, lại có lúc mượn sách đọc tại chỗ, chăm chú làm bài tập.

Khả Vy thật sự quá thấp, Đức Nhân biết, nhưng không ngờ cô ấy lại thấp đến đáng thương. Ánh mắt Đức Nhân lóe lên một tia thích thú khi thấy Khả Vy chật vật kiễng chân cố với lấy cuốn sách trên cao, nhún lên nhảy xuống như dính lò xo dưới chân, bộ dạng rất mắc cười.

Không hiểu trời xui đất khiến thế nào Đức Nhân lại tiến đến, với tay lấy xuống quyển sách Khả Vy nhắm đến. Người cô ấy thật sự rất nhỏ, chỉ cao đến ngực cậu, từ đằng sau rất dễ dàng ôm vào lòng, một vài lọn tóc mềm mại lướt qua mu bàn tay còn có mùi hương ngọt ngào của hoa cỏ.

Khả Vy quay người lại, thoáng chút giật mình khi nhìn thấy Đức Nhân, đôi tay vươn ra định túm cuốn sách kia vội vã rụt về.

Cô ấy muốn sách trong tay cậu, nhưng lại e dè cậu, đôi mắt cún con háo hức chờ đợi làm Đức Nhân không dám tiếp tục nhìn, lại sinh ra cảm giác muốn trêu chọc. Quả nhiên giây tiếp theo Đức Nhân không nói gì cầm sách bỏ đi để mặc Khả Vy phẫn nộ giậm chân.

Đức Nhân chỉ cảm thấy cô gái này sao lại có nhiều biểu cảm đáng yêu như vậy, mà chính cô ấy cũng không biết mình đáng yêu giống như trong vô thức đã là người thuần khiết như vậy.

Nhưng khi nhìn xuống cuốn sách trên tay Đức Nhân lập tức lộ vẻ mặt khinh bỉ, truyện Conan? Bao tuổi rồi còn đọc cái thứ này? Vô vị.

Đức Nhân bất giác quay đầu muốn nhìn cô gái ấy nhiều hơn chút nữa lại thấy cô ấy đang tươi cười nói chuyện với anh trai mình. Hay lắm, bốn bể là nhà người trong thiên hạ đều là anh em, cô đi đâu cũng thu hút ánh nhìn của người khác.Đức Nhân vô cớ nổi giận.

***

Đức Nhân thích những thứ mềm mềm ấm áp, có thể ôm đi ngủ là tốt nhất, có lẽ vì vậy cậu thích mèo. Nhưng anh trai cậu thì dị ứng với mèo.

Bãi đất trống gần nhà là nơi đám mèo hoang tụ tập, chúng thường tới đây sưởi nắng, có khi là chờ được cậu cho ăn.

Đức Nhân nhớ hôm đó mình đang cho lũ mèo ăn, chúng nằm trên đất ánh mắt cầu được sủng nịnh. Đức Nhân khẽ “hừm” một tiếng, dù ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong lòng lại hết sức thoải mái đưa tay vuốt vuốt nựng con mèo nhỏ.

Đó là khi cậu gặp Khả Vy, cô ấy có lẽ đang tìm nhà ai đó, lại bị đám mèo dụ tới đây, khi nói đến mèo ánh mắt như đầy hoa phấp phớp, rõ ràng Đức Nhân chẳng nghe được câu nào, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy thật cuốn hút.

Hơn nữa địa chỉ nhà mà cô ấy hỏi hình như có chút quen quen, đúng là có chút quen quen.

Đức Nhân ôm trên tay một con mèo đen vừa đi vừa suy nghĩ, vòng vèo qua vài con ngõ nhỏ. Chẳng qua dáng vẻ yên lặng lúng túng theo sau cậu của Khả Vy khá tội nghiệp, khiến cậu muốn bắt nạt thêm một chút.

Đến lúc nhìn thấy nhà mình trước mặt Đức Nhân thật sự ngạc nhiên, nhưng mái tóc che khuất nửa khuôn mặt đã giấu đi biểu tình ủa cậu.

Khả Vy là đến thăm Kỳ Khôi. Không hiểu sao ý nghĩ này khiến Đức Nhân cảm thấy khó chịu, vậy nên Đức Nhân đứng bên ngoài đợi khả Vy, còn viện cớ đem Tiểu Hắc chuyển cho cô nuôi. Đức Nhân cũng không hiểu mình muốn gì, người như Khả Vy chỉ nhìn thôi là đã thấy phiền phức, vì sao cậu lại muốn dính vào đống phiền phức này?

Nhưng có cảm giác như khi không nhìn thấy Khả Vy đức Nhân sẽ cảm thấy thiếu vắng, giống như đã quen nhìn thấy bóng dáng cô gái ấy vô tình lướt qua, tươi cười đùa nghịch với ai đó, tỏ ra sợ sệ mình… Cô gái ấy bước vào cuộc sống của cậu một cách tự nhiên.

Khả Vy không phải cô gái xinh đẹp nhất mà Đức Nhân từng gặp, cũng không phải quá thông minh, đôi lúc còn rất ồn ào phiền phức, đôi lúc lại an tĩnh đến lạ.

Nhưng Khả Vy là người duy nhất khiến Đức Nhân cảm thấy hứng thú, chỉ đơn giản là nhìn thấy cô từ cửa sổ lớp học, tựa như hình bóng của cô gái ấy đã khảm vào trong trí nhớ không dứt ra được.

***

Trở lại trường sau hai ngày nghỉ, Đức Nhân vẫn làm tròn bổn phận của một học sinh cá biệt, leo cây trốn học. Có điều hôm nay chỉ vừa chợp mắt được một chút đã bị Khả Vy ồn ào đánh thức, có lẽ cô đang bực dọc chuyện gì, vẻ mặt cáu giận không mấy hòa hoãn đứng dưới gốc cây lảm nhảm, sau khi phát hiện ra cậu thì ồn ào bám theo. Rõ phiền phức.

Sau cùng Đức Nhân cũng đoán ra Khả Vy vì ai mà tức giận, ngoài Trịnh Thiên Huy hắn ra còn ai có cái tài này.

Lưu Đức Nhân hoàn toàn không ưa Trịnh Thiên Huy.

Hắn đứng chắn đường trước mặt bọn họ, ném cho cậu một cái nhìn không thiện ý. Trong lòng nảy sinh khó chịu muốn kéo Khả Vy đi trước tránh xa tên đáng ghét kia, nhưng cô ấy lại giựt tay cậu ra. Quả nhiên cô ấy luôn để tâm đến hắn. Đức Nhân bất giác nhếch môi cười khẩy, không biết mình cười vì chuyện gì.

***

Tháng 9, trời xanh lam, màu lam giống như hoa lưu ly nở muộn.

Kỳ Khôi nói Khả Vy là bạn gái anh.

Đức Nhân dừng bút nét chì mờ nhạt trên giấy trắng, ngẩng đầu nhìn Kỳ khôi. Anh vẫn cười, nét cười ôn nhã dịu dàng không hiểu sao cậu ghét nó, nụ cười gượng ép giả tạo.

– Tùy anh.

Đức Nhân không nhanh không chậm trả lời, cây bút trong tay bị dùng lực siết mạnh gãy làm đôi, cậu cũng không nhìn nhanh chóng ném nó vào thùng rác.

Đức Nhân không hiểu, rõ ràng người Kỳ Khôi thích không phải Khả Vy, người con gái mà anh ấy thích không có ở đây. Kỳ Khôi vì chị ta mà đến ba mẹ cũng dám phản nghịch vậy vì sao bây giờ lại quen Khả Vy. Đức Nhân càng không hiểu người Khả Vy thích là Thiên huy, cậu dù không hiểu chuyện tình cảm cũng có thể nhận ra được, vì sao Khả Vy lại đồng ý quen Kỳ Khôi.

Tự mua phiền phức!

***

Đức Nhân lại gặp Khả Vy ở khu đất trống, cô ấy đang đến tìm Kỳ Khôi, có lẽ cô ấy không biết quan hệ của cậu và Kỳ Khôi, cậu cũng không định nói cho Khả Vy biết.

Khả Vy nói trời có thể mưa, tốt nhất cậu nên về nhà, nói xong cũng không thèm để ý đến cậu. Có lẽ Khả Vy thật sự không thích cậu.

Quả nhiên trời mưa thật, Đức Nhân không muốn về nhà, cô ấy đang ở đó, cậu không muốn về.

Rõ ràng không muốn để ý, nhưng mọi hành động của Khả Vy dù là nhỏ nhặt cũng khiến Đức Nhân chú ý.

Cậu kiếm một cái cớ theo Khả Vy về nhà, trong lòng thầm mừng trộm.

Đức Nhân ôm lấy Tiểu Hắc trong lòng, nhưng mắt vẫn luôn để ý Khả Vy. Con mèo này bị cô ấy nuôi thành béo ú, lông đen tuyền ngày trước bây giờ mượt mà bóng bẩy, Đức Nhân có chút không muốn nhận quan hệ họ hàng với nó. Xoa đầu mèo nhỏ cậu cười như không.

– Tiểu Hắc, tao có chút ghen tị với mày đấy.

Khả Vy bận rộn pha trà, mùi của trà rất dễ chịu nhưng mùi hoa quả trên người Khả Vy lại thoải mái hơn nhiều lần.

Thật sự muốn đến gần cô ấy, muốn ở bên cô ấy nhiều hơn, muốn ôm cô ấy. Vậy mà tâm trạng của Đức Nhân lập tức bị đạp thẳng xuống vực khi nhìn thấy Thiên Huy. Hắn rõ ràng đến gây chuyện với Khả Vy, vì sao Khả Vy vẫn để ý hắn nhìn như vậy, Đức Nhân không hiểu.

***

Khả Vy vẫn luôn bám lấy Thiên Huy, hai người bọn họ ở chung một nơi hòa hợp vô cùng, đôi lúc xảy ra tranh cãi, giận hờn nhưng lại giống như không thể rời bỏ nhau.

Đức Nhân biết Thiên Huy cũng thích Khả Vy Ánh mắt của Thiên Huy khi nhìn Khả Vy, sự quan tâm cưng chiều, và cả thái độ thù địch với cậu.

“Thích một người không nhất thiết vì người đó cái gì cũng tốt, khuyết điểm của người đó đôi khi trong mắt bản thân lại chính là ưu điểm” _ Kỳ Khôi từng nói với cậu như vậy, nếu đã thích ai thì tức là chấp nhận mọi thứ của người đó, đem bao dung che chở cho khuyết điểm của họ. Giống như Đức Nhân thích Khả Vy, lại giống như Khả Vy thích Thiên Huy. Bọn họ đều bước một chân vào sương mù mờ mịt nhưng lại không nguyện ý quay đầu.

***

Đức Nhân có một giấc mơ, trong mơ cô gái ấy đứng giữa mặt biển và bầu trời đầy sao, quay đầu nhìn cậu, nét mặt không vui không buồn. Cô gái ấy ánh mắt rất đẹp, nhưng nụ cười lại đượm buồn, khóe miệng mấp máy nói gì đó, nhìn cậu khẩn cầu, cô ấy đang dần tan biến. Đức Nhân hốt hoảng tiến lên muốn níu cô gái lại, kết quả cô ấy tan biến còn nhanh hơn, trở thành những đốm sáng vỡ vụn xung quanh cậu rồi biến mất.

Khả Vy!

Cậu muốn ở bên Diệp Khả Vy, muốn bảo vệ cô ấy, muốn che chở cô ấy một đời.

***

– Anh thật lòng thích Khả Vy hay chỉ coi cô ấy là thế thân?

Người con trai trước mặt ngũ quan nhu hòa, khóe miệng luôn cười nhẹ, lúc nhìn cậu không lộ ra bất cứ biểu tình nào, cười như không cười.

Kỳ Khôi dường như không có ý trả lời tiếp tục cúi đầu sửa dây đàn, vài nốt nhạc rời rạc vang lên rồi nhanh chóng chìm vào trong tĩnh lặng, giữa bọn họ không ai nói lời nào lại duy trì một loại áp lực căng người.

– Anh rút cục là thế nào?

Đức Nhân giựt cây đàn, kéo cổ áo Kỳ Khôi gắt hỏi, nhận lại vẫn là ánh mắt bình thản như nướckhông có bất cứ động tĩnh nào, cậu ghét nó.

– Sao đột nhiên em lại mất kiên nhẫn vậy? Em để ý Khả Vy thế sao?
– …
– Không trả lời được là im lặng, ai dạy em thế hả?
– …
– Bây giờ là không muốn trả lời phải không?

Lật bàn, rõ ràng người hỏi là cậu sao bây giờ cậu lại trở thành đối tượng bị tra hỏi rồi, anh trai anh sống sai quá rồi.

Kỳ Khôi lấy lại cây đàn, không để ý đến cậu đi về phía cửa sổ tưới nước cho mấy chậu lưu ly, chậm rãi, tỉ mỉ.

Đức Nhân cũng không làm gì, chỉ im lặng ngồi đợi, đợi hết cả buổi chiều.

Kỳ Khôi bất đắc dĩ thở dài

– Em chỉ cần chú ý một chút là sẽ thấy, cách Khả Vy đối xử với anh chẳng qua chỉ là đối với anh trai. Anh thừa nhận anh tiếp cận Khả Vy vì thấy Khả Vy giống cô ấy. Nhưng không phải như thế, Khả Vy là Khả Vy, Hạ Ngân là Hạ Ngân, họ không giống nhau
– Em không ở đây nghe anh giãi bày tâm sự, nếu đã không thích thì đừng làm lãng phí thời gian của cô ấy.

Đức Nhân không tiếp tục ngồi lại, xoay người rời đi, ở lại thêm một phút nữa sợ rằng cậu sẽ đánh người mất.

Sự quan tâm này từ đâu mà có, vì sao phải để ý nhiều như vậy? Đức Nhân không hề nghĩ đến. Nhưng cậu biết mình đối với Khả Vy đã không còn đơn thuần. Càng tiếp xúc càng muốn ở cạnh cô ấy nhiều hơn.

***

Kỳ Khôi nói anh ấy sẽ không trốn tránh, anh ấy muốn đi tìm người mình yêu. Đức Nhân một câu cũng không nói lẳng lặng nhìn anh đi. Cậu chẳng cười nhạo cũng chẳng ngăn cản. Có lẽ hiện tại Đức Nhân hiểu ra đôi chút vì sao Kỳ Khôi phải cố chấp với một người như vậy. Kỳ Khôi nói “Cô ấy là hạnh phúc của anh, anh không thể đánh mất”

Cô ấy là hạnh phúc của tôi, tôi không thể đánh mất.
Khả Vy!

***

Khả Vy sau cùng cũng phát hiện Đức Nhân và Kỳ Khôi là anh em ruột, trong chuyện này từ đầu đến cuối chỉ có Khả Vy là không biết gì. Cô ấy có vẻ tức giận, nhưng Đức Nhân lại không biết làm sao cho Khả Vy nguôi giận, cậu không giỏi ăn nói.

Có vẻ như Khả Vy rất muốn vén tóc mái của cậu, còn rất muốn cậu nói nhiều thêm vài câu. Hừm, vậy cứ nghe theo cô ấy đi.

Đức Nhân vì Khả Vy mà tập mỉm cười, tập chung sống hòa thuận với người khác điều mà trước nay cậu không hề có ý định làm.

Nếu là Đức Nhân trước kia khẳng định sẽ cảm thấy rất phiền phức, nhưng cậu hiện tại lại chỉ muốn đổi lấy một nụ cười của cô.

Hình như tôi thích em rồi, phải làm sao đây?

Không giống trước kia chỉ là chú ý một chút, cảm thấy thú vị một chút, giống như đọc một cuốn sách khoa học có sẵn lời giải đáp, hiện tại Lưu Đức Nhân không phân tích nổi tâm trạng cảm xúc của mình.

Cảm giác thích một người là như thế nào? Cảm giác yêu một người là như thế nào? Thứ tình cảm rắc rối suốt mấy vạn năm giữa người với người. Đức Nhân không muốn phiền phức, cậu chỉ muốn sống trong thế giới của mình, bình lặng suốt đời.

Nhưng từ giây phút nhìn thấy Khả Vy, cuộc đời Đức Nhân định sẵn sẽ không yên ả.

***

Cô ấy khóc rồi, thứ cảm giác bóp nghẹn trái tim lần đầu cậu trải qua, chỉ vì cô ấy khóc. Không, bởi vì người đó là Diệp Khả Vy nên cậu mới đau lòng.

Rất khó chịu, nhìn khả Vy khóc như vậy rất khó chịu, hận không thể đem tất cả những thứ làm cô ấy tổn thương tống vào hố đen vũ trụ. Đức Nhân đem Khả Vy đến biển, nhìn Khả Vy tự mình gào thét với sóng biển, níu áo cậu khóc ngon lành.

Đức Nhân không hiểu nhiều về Khả Vy, những gì cậu biết chỉ qua tiếp xúc hàng ngày, cô ấy hoạt bát vui vẻ, tính cách thất thường, quan tâm người khác. Rõ ràng là mẫu người phiền phức điển hình. Nhưng cô ấy lại tĩnh lặng, âm thầm chịu đựng, chuyện gì cũng để mình tự gánh vác.

Cô ấy gặp một cô gái tóc màu hạt dẻ nhỏ tuổi, bọn họ nói gì đó nhưng chắc chắn có liên quan đến Trịnh Thiên Huy, bởi ngoài hắn ra không ai có thể làm Khả Vy đau lòng. Điều này Đức Nhân biết, chỉ là không muốn thừa nhận.

Bàn tay đưa ra vô thức muốn xoa đầu người đang ngồi cạnh mình lại nhanh chóng thu về, không hiểu sao lại có cảm giác nếu cậu bày tỏ tình cảm của mình Khả Vy sẽ xa lánh cậu.

Nắng là một dải lụa mềm mại đổ trên người cô ấy, vệt hoàng hôn cam nhạt chiếu trên mặt biển thành một đường thẳng loang lổ, tiếng sóng đều đặn vỗ vào bờ xô đổ cồn cát.

Nếu có thể mãi ở bên Khả Vy như vậy thì thật tốt.

***

Rất muốn biết nếu cậu bày tỏ Khả Vy sẽ có thái độ gì, liệu cô ấy có chấp nhận cậu.

Khoảnh khắc Đức Nhân nói, “Diệp Khả Vy, tớ thích cậu” đơn giản chỉ muốn cô ấy biết có một người vẫn luôn thích cô ấy, luôn muốn ở bên cô ấy.

Nhưng Đức Nhân biết, Khả Vy không chấp nhận, vì vậy cậu chầm chậm quay lưng đi.

Con người là loài động vật phức tạp, vì con người sở hữu tình cảm. Nếu con người giống như robot là một cỗ máy vô tri vô giác chỉ biết nghe lệnh thì sao? Khẳng định sẽ không phiền phức như bây giờ.

Đức Nhân chậm rãi mở mắt, một màn đêm bao phủ lấy con ngươi, thứ thấy được chỉ là một đốm sao duy nhất sáng chói mắt trên trời đêm.

Ngôi sao đó rất sáng, nhưng lại rất cô độc có vươn tay thế nào cũng không thể chạm tới, khép hờ mi mắt Đức Nhân chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Vẫn là cô gái ấy, cô gái đứng giữa mặt biển phản chiếu mênh mang nhìn cậu không có bất cứ tia cảm xúc nào, chỉ cần cậu tiến lên một bước, cô ấy sẽ lập tức tan biến. Một giấc mộng dài mê man.

***

Vì muốn gặp cô ấy mà ngày ngày chạy đến hiệu sách ngồi đợi.
Vì muốn nhìn thấy cô ấy mà luôn “vô tình” gặp gỡ trên đường.
Vì muốn cô ấy cười nên tùy theo ý cô ấy.
Không sao, nếu Khả Vy không thích vậy Đức Nhân sẽ từ từ bồi đắp tình cảm

Vậy là tháng ngày theo đuổi của bạn nhỏ Đức Nhân bắt đầu.

Lúc ở trong lớp sẽ nằm xuống bàn vờ ngủ nghe cô ấy lẩm nhẩm đọc bài, lén nhìn vẻ mặt nghiêm túc tập trung của cô ấy. Dựa vào cô ấy ngủ, ngửi mùi hương ngọt ngào chỉ cô ấy có.

Có thể được uống trà Khả Vy pha, đến nhà cô ấy, đôi lúc còn có thể chạm vào cô ấy, nhiêu đó cũng đủ cho Đức Nhân tâm tình vui vẻ cả ngày.

Dù biết rằng cô ấy nhất định sẽ từ chối mình.

“Cậu hà tất phải làm đến vậy? Không phải tớ thì sẽ là một người khác trên đời đâu thiếu người tốt.”
“Đúng nhỉ, nhưng tớ chỉ nhìn trúng cậu. Trước giờ trong mắt chỉ có cậu.”

Câu này là thật, ngoài Khả Vy ra Đức Nhân không để ý một cô gái nào khác, tình cảm cậu dành cho cô ấy là duy nhất, là đầu tiên. Nhưng vẫn bị người ta cự tuyệt từ chối.

Dù đã biết trước sẽ là như vậy, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng nghe chính miệng Khả Vy từ chối mình, thật sự rất đau. Giống như đứa trẻ luôn luôn cố gắng làm tốt, cố gắng cố gắng rất nhiều lần mới thành công nhưng lại không được ai công nhận.

Cậu đem tình cảm của mình cho cô ấy, thứ tình cảm non xanh tinh khôi lần đầu trải qua lại đổi lấy tổn thương quay về.

Tại sao? Không nhìn tôi lấy một lần?

***

Thật ra Đức Nhân khá ngốc nghếch trong tình cảm, chính là kiểu người đã yêu ai thì chỉ nhận định duy nhất người đó, bị bỏ lơ cũng không sao, bị từ chối cũng không sao, vẫn có thể khoác một vẻ mặt bất cần lao đầu về phía trước.

Hơn nữa Khả Vy không ghét cậu, cậu vẫn còn cơ hội.

Nhưng rõ ràng giữa bọn học có cục đá to chình ình chắn đường. Trịnh Thiên Huy, cái tên càng nhìn càng thấy không thuận mắt. Thiên Huy rõ ràng thích Khả Vy, nhưng hắn ta lại không nói ra giống như đang e ngại điều gì. Điểm này Đức Nhân không hiểu, chỉ biết rằng mỗi lần bọn họ chạm mặt đều có thuốc súng bay mù trời.

***

Giáng sinh là một ngày lễ phiền phức, ngoài đường tấp nập người, trời quá lạnh để ra ngoài chỗ nào cũng ồn ào đông đúc, vậy mà Đức Nhân, con người luôn theo chủ nghĩa tiết kiệm năng lượng đáng lẽ phải ở nhà ngủ vùi hiện giờ lại chạy đến trước cổng nhà Khả Vy.

Muốn cùng cô ấy đón giáng sinh, muốn nói “thích cậu” với cô ấy.

Đức Nhân xiết chặt chiếc hộp đỏ trong túi áo, bên trong là một mặt dây chuyền hoa hồng đỏ tinh xảo mà cậu đã tốn nhiều thời gian để chọn tới chọn lui làm quà giáng sinh, Khả Vy khả ái như vậy đeo lên sẽ rất hợp, chỉ nghĩ thôi khóe miệng đã mỉm cười.

Nhưng Khả Vy hôm nay lại hành động khác thường, cậu nhìn ra được tất cả vì Trịnh Thiên Huy, người cô ấy chờ không phải cậu, người cô ấy muốn ở bên không phải cậu.

Khả Vy uống say rồi, cô ấy bám lấy cậu nói năng lảm nhảm. Nhìn Khả Vy như vậy cậu thực sự rất đau lòng.

Quả nhiên Khi nhìn thấy Thiên Huy Khả Vy vẫn chọn đẩy cậu ra đi về phía hắn. Vì sao vậy, hắn quan tâm cô được bao nhiêu, hắn tốt với cô được bao nhiêu cậu đều có thể làm tốt hơn.

Dù cậu có đưa tay ra cũng không nắm được cô ấy. Có thể đừng nói xin lỗi được không? Tại sao Khả Vy có thể nói cậu hãy tìm một người tốt hơn nhưng bản thân cô ấy lại chưa bao giờ muốn tìm một người khác ngoài Thiên Huy?

Vì cậu là người đến sau sao? Vì cậu và Khả Vy gặp gỡ nhau sau sao? Gặp đúng người nhưng lại sai thời điểm, như thế là sai sao? Bất công.

Câu “thích cậu” không thể nói ra, mặt dây chuyền cũng không thể đưa, bóng dáng ấy cô độc lặng lẽ chìm vào đêm đen.

***

Có lẽ Khả Vy không biết Đức Nhân vẫn luôn âm thầm dõi theo cô ấy, từ một khoảng cách rất xa đôi khi chỉ bắt được một góc áo, một cái cúi đầu, một nụ cười nhạt thoáng qua, cậu không còn đủ can đảm để lại gần nữa. Khả Vy và Thiên Huy chính thức hẹn hò.

Thật ra Đức Nhân đã thử biến mất khỏi tầm mắt của Khả Vy, thử xóa cô ấy khỏi cuộc sống của mình, thử quay về như trước đây không cần bất cứ thứ gì.

Nhưng cậu không làm được, Khả Vy không biết đến sự tồn tại của cậu, không biết cậu vẫn luôn lao về phía trước dù khoảng cách giữa họ có là 100, 1000 bước dù cô ấy không nguyện ý nhìn cậu một lần.

“Vì sao phải khổ như vậy?”

Vì người đó là Diệp Khả Vy, vì là cô nên không cần bất cứ lí do nào khác.

Hôm qua rất yêu em, hôm nay không muốn yêu nữa, nhưng mà ngủ một giấc tỉnh dậy nhận ra người tôi yêu nhất vẫn là em.

***

Đức Nhân không thích thể thao, cũng không thích nơi đông đúc, vậy mà hôm nay cậu lại đến xem trận đấu bóng rổ, không phải vì thích, chỉ vì muốn nhìn thấy cô gái ấy.

Khả Vy có vẻ không quan tâm trận bóng, chỉ nhìn duy nhất Trịnh Thiên Huy. Cậu tự mình đứng một góc chứng kiến cô ấy lao vào ôm lấy người kia, cười đầy yêu thương ôm cổ hắn, bọn họ ở trong một thế giới riêng tư hạnh phúc.

Còn cậu?

Ha, đến tư cách ở bên cô ấy cũng không có, bị người ta từ chối thẳng thừng vẫn mù quáng sa chân vào.

Không muốn nhìn, nụ cười ấy, sự yêu thương ấy không dành cho cậu, cỗ ghen tức này uất nghẹn trong họng.

Đức Nhân va phải ai đó trên sân bóng, cậu không quan tâm, ăn trọn một cú vào mặt cậu cũng không quan tâm, chỉ lạnh lùng bình thản nhìn người đối diện, một tia cảm xúc cũng không có.

Ai đó đập vào sau gáy cậu, đau đến tê dại người, hình như cậu còn mơ hồ nghe thấy tiếng gọi rất quen.

“Đức Nhân”
“Đức Nhân”
“Đức Nhân”

Giống như trong trí nhớ, cô ấy gọi tên cậu, đứng giữa một vùng biển đầy những ánh sáng nhỏ lấy lánh, đôi tay vươn ra lần này lại chạm tới cô ấy, chạm tới đôi mắt lấp lánh ngây thơ kia. Cô ấy nói ” Đức Nhân, xin lỗi”

Đức Nhân mở mắt, phòng y tế của trường trống không, cậu biết Khả Vy đã rời đi rồi, cô ấy không muốn gặp cậu, một khi đã vạch rõ ranh giới là sẽ tuyệt tình như vậy, không bận tâm cậu sẽ đau lòng đến mức nào. Giống như vì không muốn gặp cậu mà cô ấy không còn đến hiệu sách thêm lần nào, Đức nhân chỉ có thể ôm hi vọng chờ đợi rồi ngây ngốc trở về, cô ấy sẽ không đến thêm lần nào nữa. Khả Vy là như vậy, bởi không thể chấp nhận tình cảm của cậu nên cô ấy trốn trách, bây giờ cậu đã hiểu vì sao trước đây Thiên Huy luôn do dự không nói thật tình cảm của mình đối với Khả Vy. Xem ra cậu vẫn không hiểu Khả Vy bằng hắn.

Không có tôi em vẫn là mặt trời rực rỡ, nhưng không có em cuộc sống của tôi mất hẳn ánh sáng.

***

Cơn mưa của mùa thu lạnh ngắt, chỉ nghe thanh âm của mưa bao phủ đất trời. Đức Nhân vẫn như vậy, giữ vẻ ngoài lạnh nhạt thờ ơ, sống giống như một cái xác vô hồn, thứ gì cũng không cảm nhận được. Tự an ủi mình rồi dần dần sẽ ổn thôi, nếu Khả Vy không muốn có bất cứ quan hệ gì với cậu, vậy được, cậu nghe theo cô ấy.

Chiều mưa hôm ấy Khả Vy đuổi theo Đức Nhân muốn đưa cho cậu chiếc ô trong tay lại bị cậu thẳng thừng hất ra. Nếu đã tuyệt tình thì tuyệt tình đến cùng đi, có được không.

Thật sự rất nhớ cô ấy, rất muốn ôm cô ấy, nên có thể đừng xuất hiện trước mắt cậu được không?

Nhưng Khả Vy luôn miệng nói “chúng ta chỉ là bạn bè” rõ ràng muốn cậu chết tâm.

” Khả Vy cậu quá đáng lắm.”

Cô ấy khóc rồi, chạy khỏi nhà cậu, bị cậu bức phát khóc, Đức Nhân chưa từng trách Khả Vỹ, bất kể cô ấy có làm gì cũng đều không trách, luôn ngu ngốc chịu đựng, luôn si mê chờ đợi

Trái tim bị rơi xuống vỡ tan lại nhặt lên tỉ mỉ dán lại rồi lần nữa trao đi

Vẫn muốn quan tâm cô ấy, không cần bất cứ danh phận gì, làm một người vô hình ở bên cô ấy cả đời.

***

Khả Vy lại khóc rồi, vẫn vì hắn. Cô gái mà cậu nhìn thấy trong tiệm trà lần trước không biết đã nói chuyện gì với khả Vy nhưng xem ra cô ấy rất đau lòng. Cậu không phải tình cờ xuất hiện trước mắt khả vy, cậu đi theo cô ấy cả đoạn đường, chờ cô ấy thật lâu đổi lại nhìn thấy cô ấy uất ức bỏ đi.

Rõ ràng là yêu Thiên Huy khiến cô ấy đau khổ như vậy, vì sao lại không rời xa hắn đi? Người bên cạnh Thiên Huy làm tổn thương cô ấy, Thiên Huy cũng làm tổn thương cô ấy, hắn có trái tim của Khả Vy vì sao lại không biết trân trọng?

Tại sao lại nhìn hắn như vậy, tại sao lại đau lòng vì hắn nhiều như vậy, tại sao lại không để ý đến tôi dù chỉ một lần, sự tồn tại của tôi em biết chứ? Tình cảm của tôi em biết chứ?
Khả Vy!

***

Dưới cơn mưa hôm ấy, hoa cẩm tú cầu nở diễm lệ, nét đẹp đơn giản thuần khiết không so được với cô gái trước mặt. Mưa lạnh, nước mắt cô ấy cũng lạnh, từng đợt từng đợt giá buốt găm vào tim cậu.

Đức Nhân nói “Thật ra, cậu không cần phải khổ như vậy. “
Khả Vy lại nói “Thật ra, cậu cũng không cần phải khổ như vậy. “

Bọn họ đều rất bướng bỉnh đều rất mù quáng, chỉ thừa nhận duy nhất một người không cần biết mình chịu bao nhiêu tổn thương. Đều ngốc nghếch như nhau.

Đức Nhân đem tất cả những mảnh kí ức của mình vẽ lại, giấu trong một cuốn sổ. Khi cô ấy cười, khi cô ấy gọi tên cậu, khi cô ấy kéo cậu đi ngoài đường, khi cô ấy hào hứng nhìn vòng đu quay khổng lồ, tất cả cậu đều tỉ mỉ lưu lại.

Đức nhân không may mắn như thiên Huy, không quen Khả Vy từ sớm, không phải trúc mã của cô ấy, không phải người để cô ấy tin tưởng ỷ lại dựa dẫm, cậu chỉ có những kí ức vụn vặt nhưng lại hết lòng lưu giữ. Chân tình của cậu không ngại đem ra, không ngại bị từ chối, không ngại trao đi, chỉ bởi vì cô.

***

Khả Vy đi Mỹ, vẫn là vì Thiên Huy.

Cô ấy muốn cậu tìm một người khác tốt hơn, cậu đã đáp ứng.

Nhưng người tốt hơn thì đã sao? Cũng không phải cô, cậu chỉ muốn cô.

Tâm cậu chết rồi, mệt rồi, không còn biết đau nữa rồi. Đã không còn mong chờ hi vọng điều gì rồi, chỉ cần ở bên cô ấy là được, dù cho chỉ là một người thay thế cũng tốt, Nhưng cô ấy không muốn đem cậu làm người thay thế, cậu vẫn không có cách nào ở bên cạnh Khả Vy.

Đức Nhân cười khổ, Khả Vy quả thật rất giống cậu, cả hai chúng ta đều cố chấp như nhau, cậu không cưỡng cầu nữa, tâm cô ấy không đặt về cậu, trước kia không sau này cũng không.

Năm năm vẫn không đủ để Khả Vy quên đi Thiên Huy, năm năm Đức Nhân vẫn luôn ở bên Khả Vy với tư cách một người bạn.

Đức nhân là một người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần được quan tâm một chút là đủ để cậu vui vẻ cả ngày, đem toàn tâm can mình ra đối đáp. Chiếc khăn len Khả Vy đan năm ấy cậu vẫn luôn giữ, dù nó đã xù bông, đã cũ đi nhiều rồi cậu cũng không muốn thay cái khác, Khả Vy nói cô ấy có thể đan cho cậu cái mới nhưng cậu lại không cần.

Cậu không cần nhiều, chỉ cần duy nhất, giống như Khả Vy đối với Đức Nhân là duy nhất.

***

Đức Nhân biết sớm hay muộn Khả Vy vẫn sẽ quay về bên cạnh Thiên Huy, vai diễn của cậu đến đây là kết thúc, có thể ở bên Khả Vy trọn vẹn 5 năm, có thể chiếu cố cô ấy, nhìn cô ấy từ từ trưởng thành, thay đổi, đối với cậu vậy là đủ rồi. Dù rằng sự thay đổi của Khả Vy khiến cậu đau lòng hơn nhiều, dù rằng cô ấy vẫn luôn coi cậu chỉ là một người bạn cũng không sao. Cậu không thua Thiên Huy, cậu thua tình cảm của Khả Vy, thua triệt để cô gái ấy.

Quá khứ của cô ấy cậu không thể tham dự, tương lại của cô ấy cậu không thể chứng kiến, nhưng có thể trộm được năm năm ở bên cạnh cô ấy cậu không cầu gì hơn nữa.

Khả Vy, tôi không thể đem lại hạnh phúc cho em, không thể nhìn em mặc váy cưới đi về phía tôi, không thể cùng em sống một đời một kiếp, vậy thì tôi sẽ làm người bảo vệ hạnh phúc cho em, ở phía sau che chở em.

Khả Vy, tôi không chắc mình có thể yêu thêm một ai khác, tôi chỉ nhìn thấy em, trái tim này chỉ vì em mà rung động.

Khả Vy, chúc em hạnh phúc!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN