Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi !!!!!
Chương 24: Blue Heart
Bây giờ là 3h30 pm.
Nó đang đi tới tiệm rửa ảnh, cầm trên tay cái usb có lưu hình Lăng Hạo Thiên trong đó, lúc nãy về nhà nó nhận được thú nhồi bông rồi, chỉ thiếu cái ảnh nữa thôi, vì thế nó đi càng nhanh, trong miệng không ngừng rủa hắn.
-Vương Khanh, hôm nay mày tới số rồi!!
-Đại ca, nói nhiều với thằng chó này làm gì, cho nó đi bán muối luôn đi!!-Đàn em A
-Đừng trách bọn tao, ai bảo mày đẹp trai hơn đại ca bọn tao còn cướp người yêu của đại ca làm gì!!-Đàn em B
Cốp…Ai đó bị cốc đầu
-Mày dám nói tao xấu hả thằng kia??
-Em…em…không có!!-Đàn em B ôm đầu.
Nghe cuộc đối thoại kia cũng biết là xảy ra chuyện gì, chắc là cái tên chuẩn bị bị đánh cướp người yêu của thằng đại ca chứ giề!! Hừ, không phải chuyện của mình. Mặc kệ cái gì xảy ra ở con hẻm trước mặt, nó tiếp tục vừa đi vừa chửi Lăng Hạo Thiên trong miệng, tâm trạng nó giờ đang cực xấu, chính vì thế mà nó đá văng lon coca ai đó vứt nằm giữa đường kia. Lon coca văng vào tường, dội vào con hẻm bay ngay trúng đầu ai đó làm người đó “á” một tiếng, tiếp đến là tiếng chửi
-Cmn, thằng nào chơi tao??
-Không…không phải bọn em đâu đại ca!! Bọn đàn em phía sao lắc đầu lia lịa.
Đừng thắc mắc tại sao tên đại ca lại trúng đòn trong khi một đám đàn em ở phía sau hắn không ai dính, ai bảo trong cả đám người chỉ thấy mỗi cái đầu hắn làm gì, cái lon lại bay lên khá cao, không trúng đầu hắn thì trúng ai.
Vương Khanh đứng im nhìn cảnh xôn xao trước mặt, dù bị ép vào ngõ cụt, đứng trước là cả đống tên to con người đầy hình xăm nhưng mặt hắn vẫn rất bình thản.
-Đại, đại ca em thấy con bé kia đá cái lon đó!!-Đàn em C chỉ vào nó đang đi, mặt hầm hầm cúi xuống, tay đút vào túi quần.
-Bắt nó lại cho tao!!! Tên đại ca gầm lên.
Nó lúc này đã dùng hết câu chửi nó biết từ thời cha sinh mẹ đẻ ra để chửi hắn, tâm trạng xấu không giảm xuống mà ngày càng tăng lên, đúng lúc này, vai nó bị một bàn tay thô kệch nắm lấy.
-Cô em, nói chuyện với bọn anh chút đi!!-Đàn em C nói giọng lưu manh, tay dùng thêm lực làm cho nó không di chuyển được.
Đầu nó từ từ quay lại, mặt nó bây giờ đã đen một nửa, đúng lúc không biết trút giận ở đâu, xem ra có rồi, nó nở nụ cười.
-Dẫn đường!!!
-Xem như cô em biết điều!! Tên đàn em hơi ngạc nhiên, những đứa con gái thế này không phải thường tỏ ra sợ sệt hay la hét gì gì đó sao? Nghĩ thì nghĩ tên đàn em vẫn dẫn nó đi vào con hẻm.
-Đại ca, em dẫn nó đến rồi.
Tên đại ca nhìn nó, mặt đơ ra mấy giây trước khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười của nó trong thân xác Hoàng Y Nhã, đúng lúc này nhạc chuông điện thoại của ai đó trong đám đàn em hắn vang lên
[Hồn lỡ sa vào đôi mắt em
Chiều nao xõa tóc ngồi bên rèm
Thầm ước nhưng nào đâu dám nói…]
=_=”
Bài hát nghe thật da diết cùng với chất giọng đầy ngọt ngào của ca sĩ Quang Lê đúng chất trữ tình nhưng có vẻ như…đối với tình huống bây giờ thì….
Đàn em B vội vàng tắt máy rồi lẻn ra phía sau.
Tên đại ca xấu mặt, rất nhanh lấy lại phong độ, tay bóp nát cái lon, giở giọng hổ báo với nó, quên mất đi mục đích lúc đầu đến đây là để xử Vương Khanh
-Cô em cả gan dám đá cái lon này trúng anh thì biết sẽ nhận được gì không?? Bình thường là đứa khác thì giờ nó đã sống không bằng chết, đừng tưởng là con gái thì anh đây tha cho!!! Tên đại ca trợn mắt lên nhìn thật dữ tợn.
-Bây giờ tao cũng không có thời gian mà đứng đây tâm sự với tụi mày, muốn gì lên luôn đi!! Nó nói giọng lạnh lùng, mẹ nó, tâm trạng đã không được tốt lại còn gặp phải đám râu ria này, vậy thì đừng trách chị.
-Con ranh này!!
Tên đại ca tay vung lên định tán vào mặt nó nhưng tay nhanh chóng bị tay nó bắt lại rồi bẻ ngược ra sau với tốc độ cực nhanh, nó dễ dàng trở mình thành thế chủ động, dùng sức một chút làm cho tên đại ca kêu oai oái, đám đàn em thấy thế xông lên.
Vương Khanh nhìn cảnh tượng trước mặt, một cô gái với vóc người nhỏ nhắn đang bị bao quanh bởi những tên lưu manh nhưng tốc độ cực nhanh, tay đánh ra đòn nào đòn đó đều trúng chỗ hiểm, nhìn qua đã biết là có kinh nghiệm lâu năm, chưa đến 10p đã xử hết cả đám đàn ông to con, cái gì thế này, chẳng phải lúc đầu hắn mới là người bị xử sao??
Nó sau khi đánh xong, phủi phủi tay, đi đến chỗ tên đại ca, ngồi xổm xuống, lấy ví hắn ra, rút tiền rồi nói giọng tỉnh bơ
-Đừng nhìn tôi như thế, đây là tiền bồi thường cho việc anh đã tổn thương tâm hồn nhỏ bé của tôi, vậy nên tôi sẽ rộng lượng tha thứ cho anh!!! Nó sau khi cảm thấy tức giận đã được xả ra không ít, hạ giọng nói với con người đang nằm trước mặt thương tích đầy mình.
Tên đại ca tức anh ách nhưng không làm gì được, cố gắng mở đôi mắt đang nheo lại vì đau của mình nhìn nó, đã đánh người khác còn bảo tổn thương tâm hồn nó, có ai vô sỉ như nó không???
Vương Khanh nén cười, cố không cười ra tiếng khi thấy cảnh đó, nhưng nó đã nghe được, mắt lia về phía hắn
-Đưa đây!! Nó xòe tay ra trước mặt hắn.
-Cái gì?? Vương Khanh nhướng mày nhìn nó.
-Nãy giờ tôi biểu diễn không công cho anh xem à? Trả phí đi chứ còn gì??
Sau khi lấy tiền từ tay Vương Khanh, nó đi ra khỏi con hẻm dưới con mắt đầy hứng thú của hắn. Nhưng chính lúc nó bước một bước ra khỏi đó, một tên đàn em chạy vội vã về phía hẻm, không biết là đại ca hắn đã bẹp dí, chưa kịp tới nơi đã nói không ra hơi
-Đại, đại ca, Tim…Tim Xanh tới đây rồi!! Nói xong nhìn cảnh tượng trước mặt thẫn thờ.
Nó quay phắt lại, tóm cổ áo tên đàn em đưa tới trước mặt mình
-Mày vừa mới nói Tim Xanh nào??
Tên đàn em theo phản xạ trả lời
-Là…là B.H, Tim Xanh của N!! (t/g: N là tên tp nhá)
-Tại sao bọn họ lại tới đây??
-Tôi…tôi không biết, tôi chỉ thấy White của Tim Xanh…
-Mày chắc không nhìn nhầm chứ?? White của Tim Xanh ở N??
-Tôi..tôi chắc chắn!! Tên đàn em sợ toát mồ hôi với khuôn mặt đằng đằng sát khí của nó.
-Ở đâu??
-Tôi thấy ở trung tâm XX!!
Nó thả áo tên đàn em ra, quay bước đi. Là bang của nó, B.H, Tim Xanh của N, không thể lầm được, đó là bang của nó, tại sao White lại tới đây???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!