Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi !!!!!
Chương 34:
[Ầm ầm ầm, pằng pằng pằng pằng, chíu chíu chíu chíu chíu, bùmmmmmm
Ầm ầm ầm, pằng pằng pằng pằng, chíu chíu chíu chíu chíu, bùmmmmmm…]
Màn hình điện thoại hiện lên 3 chữ Người Dấu Yêu. Hả? Cái quái gì thế này? Chắc là người quen của Hoàng Y Nhã. Người Dấu Yêu? Xùy…,sến rện. Nó bắt máy, lại câu nói kiểu cũ
-Alo, thần rồng nghe đây!! Ai vậy?
Đầu bên kia im lặng 3 giây. Nó nhíu mày, dạo này thịnh hành cách gọi điện rồi im lặng thì phải!!
-Cô đang làm gì đấy. -Giọng con trai trầm thấp bên kia đầu dây.
Cái giọng này, cái giọng dù đánh chết nó cũng nhận ra này không phải là giọng điệu hách dịch của tên trời đánh đó sao?
-Hẹn hò, đừng có quấy rầy tôi!! Nó hậm hực nói.
Đầu bên kia lại im lặng vài giây.
-Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.
-Tôi muốn ăn bún riêu.
Nó nghe câu đó sững lại, ăn bún riêu thì có liên quan gì tới nó không?
-Vậy thì bảo cô giúp việc nấu cho anh ăn, mắc mớ nói tôi làm gì? Rảnh à? Nó khó chịu.
-Tôi muốn ăn bún riêu ở đường XX, quán XYZ!!
-Ờ, thì sao? Nó vẫn chưa nhận ra ý của Lăng Hạo Thiên.
-Tất nhiên là cô đi mua chứ sao!!
Nó nổi đóa lên, mẹ nó, đường XX cách đây cũng gần 2 cây số, mà trọng tâm ở đây là nó đang đi bộ, thằng cha này đúng là biết cách hành người khác.
-Sao tôi phải đi mua cho anh chứ? Gọi điện bảo người ta giao hàng đi!
-Ở đó không giao hàng tận nhà, đừng quên cô đã hứa gì với tôi!! Mua nhanh về nhanh, tôi không chờ lâu được.
-Anh… anh…
Cụp, tút tút tút… Tiếng tút dài lạnh ngắt vang lên bên tai nó, nó trừng mắt nhìn cái điện thoại, tay cầm mà như muốn bóp nát nó.
-Có chuyện gì sao? -Hạ Đông Triều ngồi đối diện quan sát nãy giờ lên tiếng hỏi.
-Không có gì!! Nó nén giận.
-Ai thế?
-Kẻ thù của tôi!! Không ngừng một giây nó lập tức nói ra, mặt hậm hực.
Hạ Đông Triều vẫn nhìn nó mặt đỏ lên vì nén giận, không nói gì, đặt cốc cafe lên bàn, nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex Thụy Sỹ màu trắng bạc trên cổ tay, mở miệng nói với nó
-Giờ tôi phải đi rồi, có chuyện gì mai gặp!! Trễ giờ rồi.
-Ừ, mai tôi sẽ sang nhà cậu, bái bai!!
Nhìn chiếc xe Lamborghini dần khuất xa, nó thở dài một hơi, nhìn con đường trước mặt, mình phải đi gần 2 cây số mua đồ ăn cho tên đó ư? Hắn đúng là ác bá ức hiếp người quá đáng mà. Lại là câu nói cũ: Sao số tôi khổ thế này!! TT_TT
_________2 cây số là 2 cây số, 2 cây số là 2 cây số_________________
Nó đứng trước một quán ăn trông có vẻ cũ kỹ, có lẽ là quán lâu đời. Sao một tên công tử như Lăng Hạo Thiên lại biết chỗ này nhỉ? Dù thắc mắc nó vẫn bước vào. Nồi nước dùng bốc khói nghi ngút được đặt ngay cạnh lối ra vào, bên cạnh là tủ gia vị, đang là giờ đông khách.
-Cô bé, cháu ngồi ăn hay là đem về? Bà chủ cũng như đầu bếp của quán đang bận rộn bên cạnh nồi nước, mặt lấm tấm mồ hôi hỏi nó.
-À…, đem về ạ!!
-Vậy cháu ngồi chờ chút xíu nhé, bà làm liền cho cháu! Bà nói xong nở một nụ cười với nó.
-Vâng!
Nó nhìn xung quanh một lượt, không gian ở đây thật ấm cúng, không xa hoa hay trang hoàng rực rỡ như những quán khác mà mang một cái gì đó hơi hoài niệm về quá khứ, khách ra vào nườm nượp, có lẽ họ cũng thích bầu không khí ở đây. Tại sao Lăng Hạo Thiên lại biết chỗ này? Nó vẫn thắc mắc.
-À, cô bé này, cháu muốn cay ít hay nhiều? Tiếng bà chủ hỏi nó.
-Bình th… -Một ý nghĩ xấu xa chợt lóe lên trong đầu nó, lập tức nó nở nụ cười – Cay nhiều đi bà, em trai cháu khi ăn phải nêm thật cay mới được bà ạ, bà cứ bỏ thêm một hai muỗng ớt vào cũng được, chứ cháu sợ không đủ cay!!
-Cay dữ vậy sao?
-Vâng, không cay xé miệng là không được đâu bà. Nó vẫn cười, một nụ cười nham hiểm.
-Ừ, bà biết rồi!!
Nhìn từng muỗng từng muỗng ớt lần lượt được cho vào bị, nó cười thầm trong lòng, cay cho chết anh, dám sai tôi đi mua à, hahahaha!! Tưởng tượng cái mặt Lăng Hạo Thiên khi ăn tô bún riêu siêu cay này, nó thấy thật hả hê, tâm trạng cũng đỡ hơn được chút ít.
________________________________________
Cầm bịch bún nó bắt đầu lại cuốc bộ gần 2 cây số đi về. Mặt trời đang từ từ khuất bóng sau mấy nóc nhà cao tầng, trời dần tối. Nhìn sắc trời, nó lại bắt đầu chửi Lăng Hạo Thiên, do hắn mà mình mới về trễ thế này!! Nó vừa đi vừa đá hòn sỏi dưới chân, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi Lăng Hạo Thiên, bỗng vai nó va vào ai đó làm người nó xém ngã.
-Cmn, đứa nào đi mà không có mắt vậy? Tiếng chửi cùng giọng điệu nghe cũng biết là mấy tên đầu đường xó chợ.
Nó vẫn không để ý, cứ tiếp tục đi. Vai nó bỗng ai nắm lấy, trước mặt xuất hiện hai ba tên côn đồ, mặt cười xấu xa, cả hàm răng vàng phô ra.
-Cô em, đụng phải người khác mà không xin lỗi là bất lịch sự lắm đấy, đúng không tụi bây? Tên đang nắm vai nó nói giọng đểu cáng với mấy tên bao vây xung quanh nó.
-Thôi mà Hắc Báo, em ấy chỉ là bất cẩn chút thôi mà, phải không em gái!! Một tên khác dùng đôi mắt hình tam giác nhìn nó từ trên xuống dưới, cười hì hì mở miệng nói, tay không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay nó.
-Đúng rồi đúng rồi, em gái xinh thế này đi một mình chắc là buồn lắm phải không? Hay là tối nay đi với tụi anh giải sầu cũng rất vui đó! Một tên khác dùng đôi tay thô ráp vuốt mặt nó.
Ba bốn tên du côn bao vây xung quanh nó, một vài người đi đường thấy cảnh đó lại ngó lơ, không một lời ngăn chặn, chỉ muốn đi càng nhanh càng tốt, lại cảm thấy thương hại cho nó, mấy tên du côn đó hoạt động ở đây đã lâu, mấy lần báo cảnh sát cũng không làm được gì bọn chúng, vậy nên chẳng ai ngu ngốc mà lại đâm đầu vào.
Nó im lặng không lên tiếng, mấy tên du côn cho là do nó quá sợ hãi, lại thấy bịch bún riêu nó đang cầm trên tay, một tên không biết điều giật lấy rồi quăng một cái bịch xuống đất, bịch bún riêu tan nát… Sau đó giở giọng dụ dỗ
-Ăn gì mấy thứ này chứ? Em gái cứ theo bọn anh, chúng ta đi ăn thứ khác ngon hơn!!
Nhìn bịch bún đã không còn hình dạng, nước bên trong chảy lênh láng ra ngoài, nó lại nở nụ cười ngoài dự liệu của mấy tên du côn.
-Được, chúng ta cùng đi!!
Bọn du côn thoáng ngạc nhiên nhưng lúc sau cũng vui vẻ cười ha hả, tay khoác vai nó dẫn đi, không để ý mùi sát khí nồng nặc đang bốc lên từ nó.
____________________________________15p sau
Trong một hẻm nhỏ không một bóng người, vang lên tiếng đánh nhau nghe bốp bốp, tiếng xương bị bẻ gãy kêu răng rắc cùng với tiếng la thất thanh của bọn côn đồ.
Nó vừa hạ từng cú đấm xuống mặt từng tên côn đồ vừa chửi, đánh hăng say từ tên này đến tên khác, tiếng bốp bốp nghe thật đã tai. Chẳng mấy chốc cả đám người đã nằm gục dưới chân nó. Nhìn bọn người thảm bại đang ngất xỉu, thương tích đầy mình trước mặt, nó bẻ tay răng rắc, nhớ tới bịch bún đã tan nát, miệng lại chửi một câu
-Damn it!!
Cmn, giờ phải đi mua lại nữa, đã bực mình rồi còn gặp mấy cái tên râu ria này, đúng là tốn thời gian.
Nó xoay người bước đi, chân bỗng bị nắm lại, một tên trong đám côn đồ vẫn còn chưa ngất, con mắt bị đánh cho sưng lên híp lại nhìn nó, cắn răng dùng chút sức cuối cùng mở cái miệng đầy máu ra hỏi nó
-Mày là ai? Tại sao tao chưa bao giờ thấy mày ở đây? Mày thuộc bang nào? Nói xong không ngừng thở, đánh gần 5 người cao lớn đo ván chưa tới 10 phút, nhân vật lợi hại thế này chắc chắn thuộc một bang nào đó, tại sao hắn chưa bao giờ thấy nó ở thành phố này.
Nó dùng ánh mắt gọi là “lạnh thấu xương” nhìn con người mình đầy thương tích đang cố sức nắm chân nó kia, tay đút vào túi quần, hừ một cái, quay đi để lại bóng lưng lạnh lùng cùng câu chữ
-Chung Nam sơn hậu, hoạt tử nhân mộ
Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ.
Tên côn đồ nghe xong câu đó đứng hình hai giây, sau đó thành công hộc máu mà ngất xỉu!!
Nó vừa đi ra khỏi ngõ vừa huýt sáo. Ây cha, mình thật là ngầu quá đi mất!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!