Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi !!!!!
Chương 54: Lễ Kỷ Niệm Trường (1)
Bằng chứng là ngay ngày hôm sau, web trường đăng tải hàng loạt statut bày tỏ muôn vàn cảm xúc của các bạn học sinh thân mến trường N.W, đặc biệt là các bạn nữ. Lời văn dào dạt cảm xúc, chứa chan tình cảm cùng nỗi đau bi ai thấm đượm lòng người. Trang thông tin của Lăng Hạo Thiên lập tức nhận ngay lượt comment khủng nhất từ trước tới giờ.
[Tiểu Vân]: Anh Thiên ơi sao anh nỡ bỏ rơi tụi em mà đi, quay về đi anh, đừng lầm đường lạc lối.
[Ánh Nguyên]: Đính hôn với con Hoàng Y Nhã đó thì có gì mà hay chứ, còn bọn em thì sao đây? Em không chịu đâu… Ú hu hu hu…
[Happy Love]: LHT fan không đồng ý về việc này, không đồng ý, không đồng ý, không đồng ý! Mọi người, hỡi thần dân LHT fan, hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn! Ô…Ô…Ô…!
Ngay lập tức comment trên nhận được hàng loạt hình ảnh chụp chân chó mèo của một số nhân tố thuộc tổ chức quấy rối ngầm.
Và giữa tâm bão đang diễn ra, chúng ta cũng bắt gặp được một vài comment đầy quan tâm sâu sắc của các thành viên có tâm khác:
[Lãng tử vô danh]: Các bạn ạ, tôi biết tin tức về hôn sự giữa hai nhà Lăng-Hoàng đã gây cho các bạn một tổn thương sâu sắc không thể xóa mờ, nó như một lưỡi dao đâm vào tâm hồn non nớt của các bạn, khiến cuộc sống của các bạn như chìm ngập trong bóng tối, vì để góp một phần nào vào việc chữa lành vết thương tâm hồn cho các bạn, hôm nay tôi xin bật mí công thức bánh tráng trộn gia truyền nhà tôi:
Bước 1: Khâu chuẩn bị nguyên vật liệu gồm có: bánh tráng, dầu, bò khô, tôm khô, rau răm, trứng cút,… các bạn có thể bỏ thêm một vài nguyên liệu khác nếu các bạn thích.
Bước 2: Sau khi chuẩn bị đủ nguyên liệu, chúng ta sẽ bắt tay vào làm. Đầu tiên lấy một cái thau sạch bỏ bánh tráng theo một lượng các bạn muốn vào, thêm lần lượt các thứ: bò khô, tôm khô, hành phi, rau răm…, sau đó tưới thêm chút dầu, chan một muỗng màu nhìn cho màu sắc trông ngon hơn, nếu các bạn thích cay thì…
Bước 3:…
Bước 4:…
Bước 5:…
Trả lời [Lam tỷ]: Cho hỏi bánh tráng tôi nên mua nhãn hiệu gì để bảo đảm an toàn vệ sinh thực phẩm vì dạo gần đây có tin đồn rằng bánh tráng ở một vài nơi là dùng túi nilon chế thành, tôi thực sự rất lo lắng!
Trả lời [Lãng tử vô danh]: Bạn có thể chọn lựa giữa thương hiệu bánh tráng Bà Ba và bánh tráng Bà Bảy, đảm bảo chất lượng 100%.
Trả lời [Dương Lê]: Tụi bây… sao tụi bây dám… @#%#$%$^#$!@%…
Trả lời [Hà Phạm]: !#@$#%#$ (╯‵□′)╯
[Đậu que]: Bình tĩnh uống tách trà đã nào mọi người ( ^^) _旦~~, trà xanh cho cuộc sống vàng như chanh ~(‾▿‾~)
[Vàng đại ca]: ┌∩┐(◣_◢)┌∩┐
Vân vân và vân vân…
Nghe đâu việc này náo loạn một trận kéo dài đến mấy ngày sau. Nó đi học cũng gặp rắc rối không nhỏ, lúc nào cũng chịu đủ mọi ánh mắt hắc ám nhìn nó chằm chằm, nhiều đứa con gái còn gọi nó ra “nói chuyện” tập thể. Kết quả sau đó không nói cũng biết, chưa tới 10 phút nó đã xử xong đám con gái chân yếu tay mềm. Và đúng như câu nói: thời gian làm phai nhạt tất cả, rốt cuộc mọi chuyện cũng dần dần dịu lại mặc dù các thành viên của LHT fan vẫn còn ấm ức vụ này sau nhiều lần gây khó dễ cho nó đều thất bại.
Một tháng trôi qua nhanh chóng, mùa xuân qua đi và mùa hè lại tới. Nhưng có lẽ chẳng mấy ai rỗi hơi mà để ý sự thay đổi đó, mọi người bây giờ đều gấp rút chuẩn bị cho một sự kiện lớn của trường. Lễ kỷ niệm 120 năm thành lập trường sắp đến rồi!
Có thể nói đây là một trong những sự kiện hàng đầu và quan trọng nhất của N.W, được nhiều sự quan tâm từ ban giám hiệu nhà trường cho tới học sinh, phụ huynh. Không chỉ là diệp để kỷ niệm thời gian thành lập mà đây còn là nơi các lớp thi đua với nhau, nói cách khác là cơ hội để các lớp thấp hơn đánh bại những lớp dẫn đầu, chứng tỏ thực lực của mình về các phương diện khác. Những nội dung hoạt động gồm có: lễ khai mạc, tưởng niệm; thi đấu thể thao; phát triển tài năng và bế mạc kết thúc, tất cả được diễn ra trong 3 ngày.
Nhà trường đã triển khai nội dung cho các lớp thông qua buổi họp với tất cả các lớp trưởng lớp phó về thời gian và hình thức để chuẩn bị tốt cho phần thể hiện của lớp mình.
Nó cầm bản kế hoạch bước vào phòng, đọc sơ qua một lượt cho những người còn lại nghe, lại còn phân công cho từng người từng người, haizz, làm lớp trưởng khổ thế đấy! Bỗng dưng nó thấy trách nhiệm của mình to lớn hẳn ra. Đứng trên bàn giáo viên đang thao thao bất tuyệt nói một lượt về các quy định trong thi đấu cũng như biểu diễn, nó bỗng bị câu nói của cậu học sinh nào đó vang lên cắt đứt:
-Này lớp trưởng, cậu rảnh quá rồi đó, mấy cái vụ này năm nào chả như năm nào, cho cậu ta…-vừa nói vừa đưa ngón cái chỉ ngược ra sau về phía cô bạn kính cận ở góc lớp- lên hát một bài như mọi năm là được rồi.
-Ừ, phiền toái như thế làm gì!
-Năm nào cũng chả thi cho có lệ chứ!
Lần lượt những câu nói đồng tình vang lên, khuôn mặt một vài đứa hiện vẻ hết hứng thú, sau đó gục đầu xuống bàn ngủ, nhiều đứa còn lấy điện thoại ra chơi game, bỏ ngoài tai những gì nó vừa đọc.
Nó nhướng mày nhìn về phía anh bạn mở đầu mọi chuyện kia, hỏi:
-Thế lớp ta được giải mấy?
Cậu ta rất hồn nhiên trả lời:
-Giải tán!
-Thể thao hay phần tài năng?
-Cả hai.
Xì… mấy cái vụ này bọn họ chỉ tham gia để không bị trừ điểm, năm nào chẳng phải cũng bị mấy lớp dưới toàn ngôi sao thể thao ẵm hết giải sao? Bù qua sớt lại, đã ở lớp dẫn đầu về thành tích học tập thì bọn họ cũng chẳng thích thú hay giỏi giang gì đối với mấy việc hoạt động chân tay này cho cam. Còn về phần tài năng gì đấy, miễn là có tiết mục tham gia là được.
Giải… giải tán?
-Các cậu tốt thật đấy! – Nó cười dịu dàng nhìn khắp lớp.
Nhưng chỉ một giây sau, cả lớp chấn động vì tiếng đập bàn cái rầm của nó. Mặt nó nhanh chóng đổi sắc, vẻ mặt trầm xuống, nheo mắt nguy hiểm quét quanh làm cho cả bọn không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, nói:
-Mọi người ngồi dậy hết cho tôi, thành tích “tốt” như vậy mà cũng đáng tự hào. Tôi không cần biết lúc trước các cậu thế nào, nhưng mà lễ kỷ niệm năm nay…
Nói đến đây mắt nó bỗng sáng lên, lại nhìn hết lớp một lượt, nói:
-Lớp chúng ta nhất định phải có giải, ai không cố gắng hết sức vì lớp sẽ được tôi…
Rắc…
Âm thanh của cây thước gỗ bị gãy làm đôi vang lên ngay sau lời nó định nói. Cả bọn học sinh trong lớp đổ mồ hôi nhìn cây thước dày hơn 2cm trong tay nó giờ đã thành hai thanh gỗ nhỏ, lại nhìn sang nó đang cười rất tươi, nói giọng bình tĩnh:
-Ahihi, thật ngại quá, tôi lỡ tay!
Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn!
Tinh thần của cả bọn dần bị lung lay, tuy vậy, vẫn có người can đảm đứng ra nói lí:
-Hừ, dựa vào đâu mà bắt bọn tôi phải nghe lời cậu chứ? Cứ cố gắng hết sức đi rồi lại ẵm “giải tán”, đúng là không biết tự lượng sức!
Nó nhìn cô bạn với mái tóc vàng cam kia trả lời hết sức bình tĩnh:
-Dựa vào…
Nó mỉm cười:
-Tôi là lớp trưởng!
Rắc…
Đoạn gỗ nhỏ của cây thước lại bị nó bẻ nhỏ thêm một lần nữa. Tiếng rắc vang lên thật giòn tan.
-Cậu còn có ý kiến gì không?
**********
***************
********************
Gà: Chương này hơi ngắn mn ợ, chương sau Gà sẽ cố dành thời gian viết dài ra. Thông cảm cho Gà! Cám ơn đã đọc! ( ̄▽ ̄)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!