Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi ! - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi !


Chương 10


Jenny cố đi từng bước để về nhà. Thật sự là toàn thân cô đau âm ỉ vì đây là lần đầu tiên cô bị đánh thế này. Về tới nhà bác Hoa ra mở cổng, thấy cô bác Hoa liền hỏi: – Sao bây giờ cháu mới về? Đêm qua cháu đã đi đâu? Sao mặt mày xanh xao thế này?

– Dạ, cháu không sao đâu ạ._Jenny

– Thế sao có nhiều viết bầm tím thế kia?_Bác Hoa

– Hỳ. À cậu chủ đi học chưa bác?_Jenny cố nặn ra một nụ cười và đánh trống lảng

– Chưa, bữa sáng nấu xong rồi, cháu vào nhà lên gọi cậu chủ xuống đi._Bác Hoa

– Vâng._Jenny

Jenny lên gọi Kelvin, cô không dám ngẩng mặt lên vì sợ lại bị hỏi. Dù cô cúi mặt nhưng Kelvin vẫn nhận ra. Anh cũng thắc mắc lắm nhưng chả muốn hỏi. Jenny quay về phòng tắm rửa rồi xuống ăn sáng. Khi cô xuống đã không thấy Kelvin nữa rồi. Cô vẫn vậy, một mình bước bộ trên con đường tới trường. Vừa tới cửa lớp cũng là lúc tiếng trống trường vang lên nên bọn Lily không làm gì cô cả. Khi cô giáo bước vào lớp, cả lớp chào cô rồi cô nói:

– Hôm nay lớp chúng ta có hai học sinh mới. Hai em vào đi.

Sau câu nói củ cô, hai cô gái bước vào. Đám con trai trong lớp phải trầm trồ vì vẻ đẹp tự nhiên không son phấn của cả hai. Tụi con gái thì ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có. Một cô gái lên tiếng:

– Chào các bạn, mình là Thảo Nhi, Gọi mình là Emily. Mình là học sinh mới mong cá bạn giúp đỡ._Nói xong cô gái đó khuyến mại cho cả lớp mộ nụ cười khiến đám con trai ngấy ngay con gà tây luôn.

– Chào mọi người, mình là Thùy Linh, cứ gọi mình là Mary._Cô gái còn lại nói

Bây giờ cả lớp bàn tán ầm ầm lên như cái chợ vỡ. Tất nhiên khen, chê đều có. Cô giáo lấy thước gõ xuống bàn và nói:

– Thảo Nhi em xuống bàn cuối ngồi với Bảo Ngọc. Thùy Linh em ngồi bàn trên Thảo Nhi.

Cả hai cùng bước xuống chỗ. Đến lúc này Jenny mới đê ý hai người họ. Emily ngồi xuống mới nhận ra Jenny.

– Ủa, bạn là …_Emily

– Xem ra chúng ta có duyên nhỉ._Jenny

– Ùm. Hihi. Mà nè, đây là Marry, bạn thên của mình, hai người làm quen đi._Emily

– Ùm. Chào bạn, mình là Jenny._Jenny

– Ùm, chào bạn._Mary

Tiết học hôm nay khá vui vẻ với Jenny vì có thêm hai cô bạn nói chuyện cùng mà. Emily và Mary không giống những người kia, họ chả quan tâm đến gia thế của Jenny, họ còn rất thân thiện. Giờ có thêm hai người bạn có lẽ Jenny sẽ không còn cô đơn nữa. Tiết học vừa kết thúc thì lại nữa, bọn Lily lại xuống bàn của cô.

– Jenny à, cô khoẻ thật đó. Bị đánh vậy mà còn đi học được._Lily

– …_Jenny không nói gì

– Có chuyện gì vậy?_Emily và Mary đồng thanh

– Không có gì đâu, hai bạn đừng xen vào._Jenny

– Bạn? Hai người là bạn của vịt ghẻ chắc hai người cũng là vịt ghẻ nhỉ?_Lily

– Bạn ăn nói cho tử tế đi. Vịt ghẻ gì chứ?_Marry

– Ủa, bạn không biết gia thế của Jenny sao?_Lily

– Tụi mình chơi với Jenny chứ không phải chơi với gia đình bạn ấy nên không cần biết._Emily

– Haha. Đúng là… Toàn bọn vịt ghẻ… Haha_Lily

…”Chát”… Năm ngón tay in trên mắt Lily

– Đây chỉ là cảnh cáo thôi, lần sau cô mà còn xúc phạm đến tui tôi thiì liệu hồn đấy._Mary

– Cô…cô… cô dám._Emily

– Mary này là ai mà không dám chứ. Nên biết thân phận của mình đi._Mary

Mình đi thôi._Emily

Nói xong cả ba cùng đi ra ngoài. Lily còn đang rất tức giận vì cái tát đó. “Thật sự tức mà, không biết Mary là ai mà ghê gớm thế. Cứ đợi đấy tôi sẽ trả lại gấp bội lần những gì mà hôm nay mấy người làm.” Lily nghĩ thầm. Hừm. Tưởng ai chứ hóa ra là Lily, con cháu của tập đoàn TH thì Mary có gì phải sợ. Làm tập đoàn TH phá sản Mary còn làm được thì đối phó với Lily chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN