Sứ Giả Địa Ngục - Chương 2: Chuyến Tàu Đến Fantasy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Sứ Giả Địa Ngục


Chương 2: Chuyến Tàu Đến Fantasy


Đầu thế kỷ 20, thành phố Flower, đây là một trong những thành phố nằm ở khu vực giáp danh giữa Pháp và Đức. Thành phố này được bao bọc bởi một lớp màng năng lượng vô hình siêu mạnh, khí hậu ở đây nhờ đó mà được điều hòa rất thoải mái, không nóng cũng chẳng lạnh.

Đặc biệt thành phố này rất nhiều hoa đẹp với một học viện lớn có một không hai trên thế giới chuyên đào tạo pháp sư.

Học viện Fantasy, đang thông báo đến mùa tuyển tân viên. Đây là một sự kiện lớn khiến cả thành phố phồn hoa này mở hội tưng bừng cùng với đó là hàng trăm, hàng ngàn con người trên khắp mọi miền thế giới quy tụ về đây ghi danh.

Nhưng trước đó phải quay ngược lại vài ngày, trên chuyến tàu từ Pháp tiến tới thành phố Flower này, một chuyện kì lạ đã xảy ra đối với mọi người.

Tại nhà ga, Nicolas Vamomos, một cậu trai 16 tuổi với mái tóc vàng nhạt cùng đôi mắt xanh blue đang đứng cầm theo một vali nhỏ hành lí. Cậu bạn mặc một bộ vest màu đen đội thêm cái mũ cùng bộ đứng đó không nhúc nhích không nói chuyện. Vì nghe lời của mẹ Anna mà Nicolas mới phải đứng tại chỗ này để tới Flower đăng ký nhập học ở Fantasy.

Tàu dừng lại, các hành khách bắt đầu bước lên, Nicolas còn chưa định bước chân lên tàu thì một người mặc áo choàng đen còn rách rách ở phần mép dưới áo, thấp hơn cậu một cái đầu va phải cậu không một lời xin lỗi rồi nhanh chóng bước lên tàu. Nicolas cũng không để ý nhiều đến vấn đề này mà ngay lập tức lên tàu tìm chỗ ổn định ngồi xuống. Để vali nhỏ đang xách rất nhẹ nhàng bên cạnh Nicolas ngồi ngả người ra ghế ngắm nhìn cảnh bên ngoài khi tàu bắt đầu chạy.

Bỗng Nicolas nhận ra cái người ban nãy va phải mình đang ngồi ở phía trên tận ghế đầu tiên, người đó đang ôm cái gì đó khư khư trong tay. Vừa lúc đó một tiếng uỳnh vang lên, mọi người ngồi ở toa này đều giật mình nhìn ra phía cửa sổ chỗ Nicolas.

Một bóng người đen hắc ám, Nicolas nhìn thấy tên này đeo mặt nạ quỷ màu đen, tại sao hắn bám được trên cửa sổ không một kẽ hở với tốc độ tàu đi nhanh thế này? Và hắn phá tan cửa sổ xông vào làm mọi người hét toáng. Người mặc áo choàng kì lạ kia đang ngày run lên, có vẻ là sợ chăng?

– Ngươi chạy được đi đâu nữa đây nhóc Angry?

Tên đeo mặt nạ quỷ đó cười ma mãnh, người mặc áo choàng đen kia vẫn run cầm cập ôm lấy cái gì đó. Nicolas nghĩ người đó đang sợ hãi nhưng ngay lập tức một tiếng cười lớn vang lên.

– Ahahahaha……. Ghoul… câu đó phải để ta nói đó.

Người được gã mặt nạ quỷ gọi là Angry đứng dậy, họ thấy người đó cũng đeo một cái mặt nạ màu đen trắng kì dị. Thì ra người này run lên vì nhịn cười.

– Con nhãi Angry…. mau giao nó ra đây.

– Ngươi nằm mơ sao?

Giọng nói này Nicolas nhận ra đó là giọng của con gái, chỉ là một cô gái tầm tuổi cậu. Ngay lúc đó tên mặt nạ quỷ xông đến dơ chân đá cô gái Angry kia nhưng họ thấy được cô ta dơ một cái hộp hình chữ nhật màu đen có hình thánh giá nhỏ bằng bạc ở phía trước đỡ lấy đòn đánh đó. Cô gái đó hất gã mặt nạ quỷ ra rồi nghiêng người trượt về phía sau hắn tức cuối toa. Một tay cầm hộp dựng lên trên mặt sàn, một tay cô ta đưa lên với ngón trỏ và ngón giữa dơ lên chạm vào môi lẩm bẩm gì đó.

– Cút về địa ngục đi, phong ấn.

Cô gái Angry đó vừa rứt lời một ánh sáng từ chỗ mặt nạ quỷ phát ra. Sau ánh sáng đó mọi người nhìn thấy tên mặt nạ quỷ bốc hơi mất rồi, không thấy đâu nữa. Cô gái Angry ôm cái hộp từ từ tiến về đầu bên kia, vừa đi cô ta vừa lầm bầm.

– Chết tiệt, tên đó thoát rồi.

Mọi người trong toa im như thóc cho đến lúc tàu dừng lại ở thành phố Flower họ nhất loạt chạy như bay như biến khỏi đó. Nicolas dù có kinh ngạc nhưng cũng từ từ bước xuống, cô gái đó đi ngay phía sau cậu.

– Nhanh lên tóc vàng.

Cô gái đó thúc dục thì Nicolas nhanh chóng bước đi, kì lạ là cô gái này vẫn đi theo cậu mới khổ chứ?

– Cậu nhìn gì hả tóc vàng?

Lúc này cô gái đó ngước lên, mũ áo tuột ra để lộ mái tóc bạc dài óng ả.

– Tôi có tên đàng hoàng nhé. Là Nicolas Vamomos, nhớ cho kĩ đó đừng có gọi tóc vàng.

– Tóc vàng dễ gọi mà.

Cô gái đó có vẻ suy tư rồi lên tiếng. Nicolas tức giận nhưng là đàn ông con trai không thể ra tay đánh con gái được.

– Vậy tôi cũng gọi cô là tóc bạc.

– Bình thường họ toàn gọi tôi là Angry.

– Cô dễ tức giận hả?

Nicolas tò mò, cô gái lạ mặt đó lắc đầu vẫn ôm khư khư cái hộp.

– Không, chỉ là tên gọi tắt thôi.

Nicolas nhận ra ở phía trên cái thánh giá bằng bạc nhỏ xíu đó có khắc hai chữ cách điệu D.A, nó có nghĩa là gì chứ? Death.Angel? Không, làm gì có chuyện đó. Chắc chữ A là Angry vậy chữ D là gì chứ?

– Cậu đi theo tôi hả tóc vàng?

Cô gái Angry lạ mặt quay lại nhìn Nicolas đi theo mình làm Nicolas tức giận.

– Này, là cô theo tôi từ ga tàu nhé. Tôi đây đang đến Fantasy ghi danh, không có thời gian chơi với cô đâu.

– Aha, tôi cũng đến đó nhưng không phải ghi danh. Vậy cùng đi nhanh nào.

Cô gái đó hứng khởi nắm tay Nicolas kéo đi với tốc độ của gió đến chóng mặt. Phía trên nóc nhà tên mặt nạ quỷ đó nhìn theo. “Con nhỏ đó quả thực rất mạnh, mình nhất thời khinh địch rồi. Angry số 4, cứ đợi đi, ta nhất định sẽ lấy cái mạng của ngươi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN