Sứ Giả Địa Ngục - Chương 8: Giáo Viên Chủ Nhiệm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Sứ Giả Địa Ngục


Chương 8: Giáo Viên Chủ Nhiệm


– Aizzz, buồn ngủ quá…. Lucy ngáp rõ dài rồi nằm dài trên bàn. Nicolas quay lại nhìn cô.

– Cậu đêm qua không ngủ được sao? Hay lại trốn đi xem lễ hội lâu quá.

– Yên lặng cho tôi ngủ chút đi tóc vàng.

Lucy nằm gục trên bàn. Vừa lúc đó cánh cửa bị kéo mạnh ra, hội học sinh đã có mặt.

– Lucy Angry, tội danh phá hoại tài sản chung. Yêu cầu theo chúng tôi đi chịu phạt.

Monica mỉm cười tà mị, Lucy đang ngủ bị làm phiền.

– Hôm nay lớp S có vụ luyện tập mới rồi thưa senpai.

– Vậy sao? Tôi sẽ nói với Teddy-sama.

Monica vẫn không chịu buông. Lucy nhìn Monica ngoáy ngoáy tai rồi thổi một cái.

– Teddy-chan đâu phải giáo viên chủ nhiệm.

– NÀY, Yon-chan, cô tính trối việc mình phá hoại hả? Mau đền tiền đi rồi cô muốn quản lớp thế nào thì quản.

– Quản lớp là sao?

Mười mấy học viên trong lớp tẽn tò không hiểu. Lucy đưa tay vuốt mặt.

– Ai cha, Monica-san, cô làm hỏng kế hoạch của tôi rồi đó.

– Còn tôi chưa tính sổ cô dám đá một học viên lớp S ra khỏi học viện Fantasy này đâu Yon-chan. Việc giả danh làm học viên cũng có tội đấy.

– Vậy chẳng lẽ…

Mười tám con người mắt tròn mắt dẹt nhìn Lucy. Nói như vậy cô là giáo viên chủ nhiệm đích thực của họ sao? Một con nhóc mới có 14 tuổi đầu.

– Monica chết tiệt.

Lucy lẩm bẩm, vừa lúc Teddy đi vào nhìn cảnh tượng của đám học viên cũng biết chuyện gì đã diễn ra.

– Teddy-chan trả thiệt hại giúp tôi đi.

Lucy thấy Teddy nhảy ngay đến ôm lấy cánh tay mà cầu xin. Teddy nhìn Lucy.

– Tôi đang tiết kiệm hết tiền rồi.

– Ặc vậy Monica-san này, tôi đã có công tạo lại màng chắn rồi cả việc đánh bại bọn hắc ám sư nên có đi có lại. Dù sao tôi cũng chỉ phá có xíu.

– Vậy mà là xíu sao?

Minica nhíu mày, cả cái khoảng gần tháp chuông đều bị tanh bành hết cả ra. Mia đứng đó nhẩm tính.

– Vậy thì trích từ tiền lương của cô ra trả vậy, chỉ cần mất 4 tháng dạy 19 đứa nhóc lớp cô thôi Angry-sama.

– Ồ, 4 tháng sao?

Lucy có vẻ suy nghĩ rồi chấp thuận, cũng không tệ. 4 tháng ngoan ngoãn dạy dỗ cái đám này. Nghe Mia nói là Angry-sama họ càng ngạc nhiên hơn, cô là DA thực sự chứ không phải môn đệ.

– Rồi tiễn khách để lớp tôi học, sắp tới có vụ xếp hạng rồi.

Lucy đuổi ngay lập tức, cánh cửa bị kéo vào cái rầm làm cả lớp kinh ngạc. Họ vẫn chưa thể chấp nhận được việc Lucy là giáo viên. Lucy nhìn cả lớp một lượt rồi ngồi lên mặt bàn, Teddy đứng phía bên cạnh không nói gì.

– Được rồi, xin tự giới thiệu tôi là Lucy Angry, DA số 4. Do hiệu trưởng của Fantasy hết lòng mời tôi đến chỉnh đốn lớp S cho nên tôi đã đến đây, mà trên hết số tiền tôi nhận được khá lớn cho nên tôi mới nhận.

– Cô thực sự là DA?

Sakura vẻ không tin hỏi lại. Lucy nhìn cô ta.

– Tôi đã nói mình là DA rồi, Teddy-chan cũng là một DA thế nên khôn hồn đừng có nói xấu cậu ta. Mà trên hết….

Lucy chỉ thẳng ngón tay xuống lớp.

– Tất cả những ai là pháp sư đến từ Nhật Bản tôi vô cùng ghét. Tất cả các người cứ coi trừng không tôi đánh rớt hết.

– HẢ?

Mọi người hét lên bất mãn, Lucy khoanh tay trước ngực mỉm cười vui vẻ. Teddy nhìn cô.

– Lucy, hôm nay tôi phải đi gặp Angry số 1 và số 3. Có gì cậu tự lo liệu đi.

– Ừm. Tôi chưa gặp số 1 bao giờ, có vẻ thần bí nhưng dù sao cũng không quan tâm.

– Gã số 1 đó là một tên điên. Cậu tốt nhất đừng nên gặp thì hơn.

Teddy nói rồi đi về phía cửa, trước khi đi còn quay lại nhìn 19 đứa ngồi trong lớp S này.

– Mấy đứa nên cẩn thận con quái vật đang ngồi kia. Đừng thấy Lucy là con nhóc 14 tuổi mà lơ là. Cậu ấy là một trong số các Angry sở hữu sức mạnh đặc biệt kèm theo đó còn nắm giữa Heart nữa, một mảnh lớn chứ không liti như mấy đứa đâu.

Nói rồi Teddy kéo cửa đóng lại, cả lớp nhìn về phía Lucy kia.

– Không tin nổi cô là giáo viên chủ nhiệm.

Sakura bất mãn, Nicolas có vẻ kinh ngạc những cũng có vẻ ngưỡng mộ.

– Phải gọi tôi là Sensei số 3.

– Đừng có gọi tôi như vậy.

Sakura không vui, Lucy mỉm cười và trong chớp mắt họ đã thấy Lucy ngồi ngay trên bàn trước mặt Sakura rồi.

– Tôi đã nói gọi tôi là sensei.

Nói rồi Lucy nhảy xuống đi từ từ về phía bàn giáo viên của mình.

– Xin hãy nghe cho rõ đây, đừng để bề ngoài của tôi đánh lừa, tôi không đơn thuần 14 tuổi đâu. Mà dù sao các cô cậu cũng chẳng cần quan tâm tôi bao nhiêu tuổi làm gì. Tôi rất ghét sự ghi nhớ nhiều nên tôi sẽ gọi các cô cậu bằng số. Ai bất mãn yêu cầu đấu với tôi mà tôi có nỡ tay giết chết ai cũng đừng oán hận.

– Sensei…..

Một cô gái ngồi đầu từ cửa lớp vào dơ tay lên hỏi. Lucy quay sang cô gái đó.

– Có chuyện gì sao?

– Cô sẽ dạy tụi này hết tất cả mọi thứ sao sensei?

– À, tiện đây nhắc luôn. Tôi không muốn đứng bét một chút nào thế nên lớp S-1 phải có mục tiêu vươn lên đứng đầu khối thậm chí là đứng đầu học viện với số điểm cao nhất chứ chưa cần tuyệt đối.

– Cô có thể chắc vậy sao sensei?

Một đứa khác lại lên tiếng hỏi. Lucy mỉm cười hắc ám làm họ nổi cả da gà.

– Yên tâm đi, nếu lấy điểm tập thể thì 10 số cuối cùng thường hay cản bước 10 số đứng đầu. Tôi đã lường trước việc này rồi. Chính vì vậy 10 đứa đứng đầu sẽ kèm 10 đứa đứng dưới. Và còn nữa chúng ta sẽ kéo các lớp khác xuống điểm.

– Bằng cách nào chứ?

Nicolas không hiểu hỏi, ngay bản thân cậu ta còn chưa biết sức mạnh của mình là gì.

– Đơn giản thôi. Cái đó tôi rất rõ. Trước đây tôi từng làm rồi mà.

Lucy mỉm cười tươi rói,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN