Sứ Giả Địa Ngục - Chương 13: Đứa Con Của Zero-Sama
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Sứ Giả Địa Ngục


Chương 13: Đứa Con Của Zero-Sama


– Chuyện này là sao sensei?Natsu không hiểu biểu hiện của Lucy là sao nữa. Lúc này Lucy đang rất hứng thú không bận tâm mà nhìn chằm chằm tên tóc vàng này. Teddy giải thích cho 19 cái đứa đáng chen chúc nhau trong phòng bệnh này.

– Sức mạnh đặc biệt này của Nicolas chính là nhờ vào Zero-sama. Nói cách khác Nicolas là đứa con của Zero-sama.

– SAO? Người đó có con sao?

Mọi người hét lên, Teddy hơi khó giải thích một chút.

– Thực ra là vì năm đó Zero-sama tự dưng nói không muốn đi săn hắc ám sư một thời gian nên đã tạo ra một con người rồi gắn mảnh Heart liti vào tim của cậu nhóc. Nhưng có vài chuyện xảy ra nên đã để Nicolas cho một pháp sư nuôi dưỡng. Cậu nhóc đã lấy hình dạng quan hệ của người nuôi dưỡng đó và rồi khoogn may cũng bị thất lạc. Không ngờ là thằng nhóc này, thế nên nhìn giống Kawachi.

– Đang nói đến tôi sao?

Kawachi xuất hiện làm đám học viên lùi lại. Lucy mắt sáng như sao nhìn Kawachi.

– Kawachi-san, cậu ta con của Zero-sama vẫn sống sót. Ban nãy chắc cậu ta đã sao sức mạnh của Shu để chiến đấu.

– Kawachi chính là pháp sư mà Zero-sama đã gửi nhờ Nicolas.

Teddy nói để bọn nhóc này biết, Shu vẫn lạnh lùng đứng đó. “Cậu ta được coi là em trai mình sao?” Shu nhìn chằm chằm Nicolas. Vừa lúc đó Nicolas tỉnh dậy, Lucy nhảy bổ đến ôm chầm lấy Nicolas.

– Tóc vàng mừng quá tìm được cậu rồi. Zero-sama chắc chắn sẽ rất vui vì con trai của người vẫn còn sống.

– Con trai là sao?

Nicolas chẳng hiểu gì cả. Lucy mỉm cười toe toét buông cậu ta ra.

– Cậu tạm thời không cần phải hiểu nhiều đâu, chỉ cần biết cậu là con trai của Angry Zero là được.

– Không thể nào.

Nicolas kinh ngạc, sao lại có chuyện điên rồ này xảy ra chứ? Lucy đưa ngón trỏ chọc chọc vào má cậu ta thích thú. Teddy đứng bên cạnh nhìn thấy cũng mỉm cười.

– Lucy, tớ sẽ đưa thằng nhóc này về với Zero-sama.

– A, không được mang tóc vàng đi. Teddy-chan tớ phải dạy cho tóc vàng phép thuật để cạu ta mạnh lên, đến lúc đó đem trả Zero-sama cũng được mà.

– Vậy tớ đi báo cáo với người chuyện này. Gặp sau.

Teddy nói rồi biến mất, mọi người cũng bị đuổi về ktx trước. Đây đúng là chuyện không tưởng. Một con người do DA tạo ra sao?

Tối đó, tại một phòng ăn số 4, Lucy và Shu chỉ hai người ngồi nói chuyện với nhau.

– Có thực sự Nicolas là con của Angry số 0? Cậu ta có sức mạnh giống tôi và cô nhận ra được điều đó sao Lucy?

Shu tò mò, Lucy mỉm cười, cô ngồi ăn cho xong phần của mình.

– Tóc vàng là người sở hữu sức mạnh hiếm thuộc nhân tố mạnh thôi. Cậu ta có thể bắt chước người khác khi khởi động sức mạnh của mình. Như ngoại hình của cậu ta đó, Kawachi là người đầu tiên cậu ta tiếp xúc nên cậu ta sao chép được quan hệ huyết thống để mang ngoại hình giống Kawachi như một thành viên trong gia đình. Lúc cậu ta cố gắng giải phóng sức mạnh của mình để cứu cái chết giả của cậu thì cậu ta đang tiếp xúc với cậu gần nhất nên đã sao chép được sức mạnh lửa đen.

– Vậy sao Nicolas không sao chép ngoại hình của Angry số 0?

– Ừm, giải thích thế nào cho cậu hiểu được nhỉ? Thì đơn giản như này nhé, con người không một ai có thể sao chép sức mạnh của các DA. Chắc tại vì sức mạnh của các người chỉ là vay mượn còn của chúng tôi là được ăn sâu vào từng tế bào. Tóc vàng chỉ là một sự bắt chước hoàn hảo hơn tất cả loài người khác mà thôi.

– Vậy sao cô chắc chắn hắc hỏa là sức mạnh của tôi?

Shu vẫn không hiểu được điều này, Lucy mỉm cười lấy luôn phần ăn của Shu vì cậu ta không thèm ăn chỉ muốn hỏi cô để giải đáp.

– Tôi nghĩ mình có khả năng phỏng đoán, qua tính cách, cử chỉ hành động của ai đó tôi đoán được họ có khả năng gì. Ví dụ như cậu trước đi, cậu thuộc dạng người hai mặt, nhưng đó có thể do quá khứ tác động. Lúc ở trước mặt mọi người cậu luôn lạnh lùng nhưng đi cùng tôi chỉ có hai người cậu thoải mái giao tiếp hơn. Tôi đoán đó là tính cách cởi mở vốn có của cậu. Mà những người thuộc nguyên tố hỏa này thường khá hấp tấp nhưng luôn dám thử dám làm. Nhìn của cậu là hắc hỏa nên tôi đoán cái tên Edgar đó là hỏa sư bình thường, hắn giống cậu cũng có hai mặt khác nhau nhưng hắn ta lại ẩn chứa mưu kế sâu xa hơn cậu nhiều.

– Cô đã thừa biết sức mạnh của mọi người nên mới chọn họ vào nhóm tham gia trận đồ đầu tiên?

Shu nhíu mày, Lucy bỏ miếng thịt vào miệng nhai nhồm nhoàm rồi uống nước. Shu nhận ra con nhóc này ăn nhiều hơn vẻ bề ngoài của mình.

– Ừm, Jenny là một thấu kính, cô ấy có thể nhìn rõ mọi thứ trong phạm vi 1km, là cái nhìn tuyệt đối 360 độ không một điểm mù.

– Vậy cô ta rất mạnh rồi.

– Không, ngược lại cô ấy rất yếu. Cô ấy không thể cận chiến chỉ có thể trốn chạy khỏi kẻ thù nhờ khả năng của mình. Cho nên vì vậy Jenny là người luôn im lặng không lên tiếng. Cô ấy muốn mọi người không biết đến sự tồn tại của mình, cô ấy không muốn giao tiếp vì nó làm lộ khả năng của cô ấy. Nhưng Jenny có một điểm đáng chú ý là cô ấy sẵn sàng vì đồng đội và luôn tuân lệnh cấp trên mà cô ấy tin tưởng. Dù sao nếu hoạt động nhóm sẽ ổn với Jenny. Tôi sẽ dạy cô ấy kỹ thuật cận chiến để có thể bảo vệ mình những lúc cần thiết.

Lucy trả lời rành mạch làm cho Shu càng ngày mở rộng tầm mắt ở cô gái DA này.

– Vậy còn Sakura?

– Của Sakura chắc là thôi miên và ký ức chết, đó là hai khả năng tuyệt vời đặc biệt là ký ức chết. Vì Sakura luôn kiêu ngạo, cô ấy cho rằng bất kể ai cũng sẽ phải quỳ dưới chân cô ấy với khả năng thôi miên, nên cô ấy không bao giờ coi ai ra gì. Tuy nhiên Sakura lại là người mềm yếu và rất hiểu lễ độ nếu đã nhận được một bài học. Từ đó tôi phỏng đoán cô ấy có thêm khả năng ký ức chết. Cô ấy ban đầu chỉ thấy được một chuỗi sự việc xung quanh mình và khi nhận ra nó giống như lúc cô ấy cảm nhận được điều đáng sợ từ ký ức chết. Luyện tập nhiều hơn Sakura có thể là một pháp sư mạnh mẽ.

– Yui thì sao?

Shu càng nghe càng thấy hứng thú vô cùng. Lucy uống một ngụm nước rồi nhìn Shu đang thích thú kia.

– Yui thì lại khác, dịu dàng và có giọng nói rất hay, đôi khi cô ấy di chuyển rất nhẹ nhàng và nhiều lúc làm tôi nhìn không rõ. Nên tôi đoán khả năng của Yui chắc là âm thanh và ảo ảnh.

– Chà, cô giỏi thật đó.

Shu mỉm cười, Lucy nhìn Shu.

– Mong cậu hãy giúp đỡ tóc vàng.

– Cô không nói thì tôi cũng giúp thằng nhóc đó.

Shu mỉm cười, họ rời khỏi căn phòng này. Hôm nay đến thế là đủ rồi. Ngày mai sẽ là ngày gian nan đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN