Sứ Giả Địa Ngục - Chương 19: Phân Chia Môn Đệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Sứ Giả Địa Ngục


Chương 19: Phân Chia Môn Đệ


Tại khu vườn phía sau học viện Fantasy, nói là khu vườn nhưng ở đây lại giống một không gian thiên nhiên hơn, có ngôi nhà nhỏ với mái màu đỏ, có ao nhỏ bên cạnh có trồng sen, có cây anh đào và cây táo già có cả rất nhiều loài hoa và lũ chim đủ chủng loại nữa. Nicolas không ngờ ở Fantasy lại có một nơi như vậy. Nơi này nằm hoàn toàn tách biệt cách Fantasy rất xa mặc dù vẫn nằm trong địa phận của học viện. Lucy ngồi xuống tấm phản trước ngôi nhà nhỏ nhìn lên trời, cô đưa bàn tay trái của mình dơ lên cao che trước mặt để vài tia nắng lọt qua khe chiếu xuống gương mặt có chút suy tư. Nicolas lần đầu thấy Lucy cô đơn và trầm tư như vậy kể từ khi gặp nhau. – Sensei….có chuyện gì sao?

– Cậu có nhìn rõ mọi thứ ban nãy chứ?

– Ừm.

Nicolas không giấu giếm mà gật đầu. Lucy mỉm cười bỏ tay xuống rồi ngồi bật dậy nhìn Nicolas.

– Hãy nhớ kĩ mọi thứ, khả năng sao chép của cậu rất tuyệt vời cho nên cậu có một đôi mắt sắc bén mà những người khác không có. Nó hỗ trợ cho khả năng quan sát để sao chép mọi thứ của cậu. Tóc vàng, Shu và Teddy-chan nhất định sẽ dạy cậu mọi thứ. Họ sẽ giúp cậu trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hứa với tôi một điều tóc vàng…….

– Sensei…sao cô không trực tiếp dạy? Chẳng lẽ sensei phải rời đi sao? Sensei muốn tôi hứa điều gì chứ?

Nicolas không hiểu, những lời Lucy nói làm cho cậu ta càng thêm rối loạn. Lucy mỉm cười nhìn cậu nhóc này. Có lẽ cô rất yêu thương cậu nhóc, cô không biết đây là thứ tình cảm gì nhưng cô luôn muốn bảo vệ Nicolas. Chẳng lẽ vì cậu ta là con trai của Zero-sama sao?

– Hãy trở nên thật mạnh mẽ, đừng theo bất kì phe phái nào, chỉ cần cậu tự tin vào bản thân, tự làm mọi thứ mà cậu cho là đúng. Tóc vàng….cuộc sống này, mọi thứ cậu biết đều không như cậu vẫn hay. Có những lúc cậu sẽ phải một mình tự chiến đấu. Tôi chỉ hy vọng cậu được vui vẻ, được hạnh phúc mà thôi tóc vàng.

Lucy mỉm cười rồi tiến tới cạnh cái ao nhỏ, cô ngồi xuống nhìn những bông sen không bao giờ tàn đó.

– Cậu có người để yêu thương chứ tóc vàng?

– Tất nhiên, mẹ Anna là người thân của tôi, mẹ Anna là người nuôi dưỡng, dạy dỗ và chăm sóc tôi. Cho nên…….

– Ừ, thật tốt khi có người yêu thương mình như vậy.

Lucy cắt ngang lời của Nicolas, cô không muốn nói ra vì sợ Nicolas sẽ đau khổ. Sự thật về mẹ Anna của cậu ta có lẽ nên để cậu ta tự tìm hiểu thì hơn. Nicolas tiến lại gần nhìn Lucy.

– Sensei có người yêu thương mình chứ?

– Teddy-chan….cậu ấy giống như một người ba vậy. Từ lúc tôi đặt chân tới trái đất thì Teddy-chan luôn ở bên chăm sóc cho tôi, dạy tôi những thứ cần thiết. Nhưng bây giờ tôi đã có thêm cậu rồi tóc vàng.

– Sensei…..

Nicolas nhất thời có chút kinh ngạc, ngày hôm nay Lucy đã rất lạ, từ lúc sáng tới trận khiêu chiến ban nãy rồi cả bây giờ.

– Sensei có phải đã có chuyện gì xảy ra phải không? Sensei hãy nói ra đi.

– Đừng lo tóc vàng, mọi thứ đều ổn cả.

– Không ổn một chút nào đâu sensei.

Một giọng nói khác vang lên, Lucy và Nicolas đồng loạt quay lại thì thấy toàn bộ lớp S-1 đang đứng đó, phía sau còn có Teddy, Luke và 5 người lớp S-4.

– Từ lúc bọn lạ mặt đến sensei đã trở nên kì lạ rồi. Rốt cục sensei đang dấu tụi này cái gì vậy?

Sakura bất bình lên tiếng. Lucy mỉm cười nhưng là ánh mắt cảnh cáo hướng về phía Teddy và Luke.

– Cậu ấy chỉ đang lo cho buổi gặp mặt của các DA sắp tới mà thôi. Cũng như các cô cậu lo cho bài kiểm tra vậy.

Teddy lên tiếng giải vây cho Lucy rồi từ từ tiến lại gần chỗ cô. Luke nhìn ngắm căn nhà nhỏ này.

– Lucy…cô thật biết cách chọn chỗ nghỉ ngơi đó.

– Haha….sao có thể bằng Angry số 3 được chứ?

Lucy cười một cách không tự nhiên ý mỉa mai Luke thấy rõ.

– Ta có thể xem đó là một lời khen. Tuy nhiên, ta có thông tin mới cho cả hai người đây. Zero-sama đã trực tiếp xuống lệnh, cuộc triệu tập sẽ diễn ra vào đêm nay. Angry số 1 chắc chắn đã thông báo.

– Zero-sama trở về rồi sao?

Lucy nhất thời mất bình tĩnh lên tiếng hỏi. Luke mỉm cười không nói gì cả.

– Thật mong gặp lại những người bạn quá đi. Số 5 và số 6 chắc sẽ xin lỗi cô mà thôi Lucy.

– Một cuộc triệu tập không báo trước, chúng sẽ rước theo cả môn đệ của mình đến và điều đó làm tôi khó chịu.

Lucy thở dài, Shu nghe vậy liền có chút vui mừng nhìn Teddy.

– Teddy-sensei…thầy có ý định nhận môn đệ chứ?

– Cậu muốn nhìn tận mặt Zero-sama vậy sao?

Lucy thừa biết ý đồ của cậu ta, mọi người cũng cảm thấy rất hứng thú với việc gặp mặt tất cả các DA lừng danh trên thế giới. Teddy đưa tay xoa cằm mình.

– Ta cũng có chút suy nghĩ về việc này. Có lẽ ta sẽ nhận Shu-kun, Edgar-kun và Monica-chan làm môn đệ của mình vậy.

– Thật vinh hạnh cho tôi Teddy-sensei.

Monica mỉm cười nhún vai. Luke ý cười thấy rõ nhìn cậu ta.

– Tedd, từ bao giờ cậu hứng thú với việc nhận môn đệ vậy, lại còn đến 3 đứa.

– Dù sao tôi cũng không có thiện cảm với bọn môn đệ của số 5 và số 6. Chúng chẳng có chút phép tắc gì cả. Nhìn việc chúng cho người đến khiêu chiến Lucy đủ để thấy chúng quá coi thường cậu ấy rồi.

Teddy có vẻ không vui, Lucy nhìn mấy đứa ngốc lớp mình đang đứng đó.

– Mấy đứa quay trở về đi. Còn phải luyện tập cho trận đồ tiếp theo nữa.

– Sensei….

Lũ này còn mè nheo không chịu về nhưng Lucy nhất quyết đuổi chỉ giữ lại mấy đứa quan trọng thôi.

– Sao cậu không nhận tóc vàng làm môn đệ luôn Teddy-chan?

Lucy mỉm cười đùn Nicolas tới trước mặt Teddy tuy nhiên lời vừa nói ra làm cô bất giác thấy có chút thừa thãi.

– Cô là cố tính hay vô ý mà quên mất vậy. Con trai của Zero-sama sẽ do người tự nuôi dạy. Dù có là cô hay Tedd thậm chí là số 1 cũng đừng mong.

– Ngươi không cần nói vậy đâu Luke.

Lucy lườm cậu ta. Yui nhìn Lucy đầy lo lắng.

– Sensei….cuộc triệu tập này người sẽ không sao chứ?

– Đừng lo Yui. Mọi chuyện đều ổn cả thôi.

– Có lẽ ta nghĩ mình nên nhận thêm hai đứa môn đệ nữa. Hai cô bé xinh đẹp lớp cô thì sao nhỉ Lucy?

– Tùy….

Lucy chẳng mảy may quan tâm cho lắm, việc Yui và Sakura được Luke nhận làm môn đệ cũng thật tốt. Luke sẽ huấn luyện cho họ phát huy mọi khả năng sức mạnh của bản thân họ. Natsu nhìn Lucy.

– Vậy còn tôi thì sao đây sensei. Đừng nói sensei cho tôi ra rìa nhé.

– Tôi sẽ miễn cưỡng cho cô mượn cái mác môn đệ để đi gặp Zero-sama Natsu-san.

Lucy mỉm cười, cô biết Natsu rất có hứng thú với những buổi gặp mặt này.

– Anko, Mia đêm nay hãy để ý học viện cho cẩn thận.

– Yên tâm đi hội trưởng.

Anko đẩy đẩy gọng kính lên tiếng. Cả hai bọn họ sẽ tăng cường quản lí cùng giám sát cẩn thận việc an toàn của học viện. Đêm nay sẽ là một đêm thật dài đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN