Sứ Giả Địa Ngục - Chương 29: Đừng Sợ Lucy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Sứ Giả Địa Ngục


Chương 29: Đừng Sợ Lucy


– Làm ơn hãy dừng lại đi mà…. Lucy-sensei…. đừng làm vậy với Lucy-sensei mà…………… Sakura càng khóc thét dữ dội hơn, bọn họ đều nắm chặt tay lại. Lucy chắc chắn đang phải chịu đau đớn. Lin nhìn Sakura mà giọng dịu đi.

– Sakura mau đưa ta vào bên trong đó gặp Lucy.

– Người đó…… người đó đang tra tấn sensei…….. người đó sẽ giết chết sensei mất…….

Sakura mở to mắt mà nước mắt thì không ngừng rơi xuống, cô chưa từng cảm nhận được sự đau đớn và tuyệt vọng như vậy. Shu tiến tới, cậu nắm lấy hai cánh tay của Sakura mà kéo đứng dậy.

– Sakura nói đi Lucy sao rồi?

– Sensei……..hắn cũng có kí ức chết………..hắn đã tiêm nó vào người sensei…..hắn đã mở không gian kí ức chết cấp cao.

Sakura sợ hãi, mọi người ở đây đều biết một khi mà mở kí ức chết cấp cao có nghĩa toàn bộ những ai sở hữu khả năng này đều thấy được hơn nữa khả năng và mức độ đả thương sẽ tăng lên. Tuy nhiên loại phép thuật khuếch đại lên này sẽ có một rủi ro là khi mở lên cấp cao thì những người sở hữu khác có thể xâm nhập vào. Có lẽ kẻ đang mở kí ức chết cấp cao kia không biết được rằng trên thế giới vẫn còn người sở hữu phép thuật giống hắn và đó chính là Sakura. Shu quay sang Lin.

– Xin người hãy cho con vào. Con biết cách giúp được Lucy……..Con biết cách làm cô ấy tỉnh lại.

Shu chắc chắn nói, mọi người ở đây đều ít nhiều để ý đến cách xưng hô. Nicolas nhìn Lin chờ đợi thì Lin đã gật đầu. Shu nhìn Sakura.

– Mau đưa tớ vào trong đó nhanh lên còn cậu ngắt ngay kết nối lập tức.

– Shu…..hãy đưa sensei trở về an toàn.

– Ừm.

Shu gật đầu chắc chắn với Nicolas. Sakura ngay lập tức đưa Shu trở vào miền kí ức chết.

Một màn đêm bao bọc xung quanh, Shu cứ thế bước đi, cậu ta thấy một khe sáng ở đằng xa. Khi Shu mở cửa ra thì cậu ta hoàn toàn kinh ngạc khi nhìn vào bên trong căn phòng đằng sau bức màn tối đen ngoài kia.

– Shu sao cậu đến đây?

Giọng của Lucy vang lên và ngay sau đó là một con bé xuất hiện. Con bé mặc bộ váy lụa màu trắng, tóc buông thả tự do, tay ôm con gấu bông chột mắt nhìn rất giống Teddy. Shu hết nhìn con bé rồi lại nhìn Lucy đang bị trói tay trên một vòng tròn mà trên người cô có vô vàn những thanh sắt đâm xuyên qua, máu nhỏ xuống sàn trông rất kinh dị.

– Sao lại như vậy? Nhóc là ai?

– Tôi là Lucy con, cậu có thể gọi tôi là Lucy cũng được.

Lucy con lên tiếng, Shu không hiểu gì nhìn con nhóc. Lucy đứng đó ôm con gấu mà ngước lên nhìn Shu sau đó lại nhìn bản thân mình trên kia.

– Cậu nhớ chứ, lí do tôi có thể hồi phục nhanh như vậy là vì tôi có hai thân xác. Nếu bình thường chỉ đả thương thân xác lớn đó thì chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Tuy nhiên bây giờ cả thân xác còn lại này cũng bị trói buộc rồi.

– Ý cô là?

Shu nhíu mày thì Lucy con dơ cánh tay mình lên. Khắp chân và tay cô bé đều bị xích lại.

– Mau chỉ cho tôi đi Lucy. Tôi biết cô có thể thoát ra mà.

– Muộn rồi. Thân xác chính của tôi đang chết dần rồi. Hắn ta quá đáng sợ, hắn muốn giết tận gốc.

– Tôi…..Lucy….mau đưa tôi đi gặp cô đi.

Shu kiên nhẫn nhìn Lucy con thì cô bé đó đột nhiên quay người lại.

– Đi theo tôi.

Shu nhanh chóng đi theo Lucy con, cả hai đi qua một cánh cửa khác vào tới một căn phòng, không là một dãy hành lang có chiều rộng như căn phòng mới đúng,

– Đây là?

– Thế giới nội tâm của tôi. Mọi người chỉ có thể thấy được bề ngoài vui vẻ chứ không thấy được nội tâm tôi như thế nào.

Lucy con nhìn Shu lại nhìn chăm chú phía trước. Dãy hành lang khổng lồ này toàn bộ là gấu bông và đồ chơi cho trẻ em. Đi một đoạn rất dài Lucy con đưa tay mở một cánh cửa trên dãy hành lang khổng lồ này, bên trong là một căn phòng trắng trống rỗng. Shu nhìn vào góc phòng nơi mà một linh hồn đang ngồi đó cô đơn tự ôm lấy bản thân mình.

– Đó là lình hồn của tôi. Shu….đừng cố làm bạn với tôi vì tôi không như cậu nghĩ đâu, những gì cậu biết về tôi là còn quá ít. Hắn ta đang cố tìm ra linh hồn của tôi để tiêu hủy. Cậu chỉ còn lại duy nhất 24 tiếng ảo tưởng mà thôi.

– 24 tiếng ảo tưởng?

Shu nhíu mày thì Lucy con mỉm cười.

– Đó là thời gian trong tưởng tượng. 24 giờ đó cậu được phép làm mọi thứ cậu thích. Nhưng sau 24 giờ đó cậu buộc phải rời khỏi đây và tôi thì sẽ biến mất mãi mãi.

– Tại sao cô lại không đánh trả?

Shu đã cất tiếng hỏi khi Lucy con đang định rời đi. Câu hỏi này làm cho Lucy con ngừng lại mà đứng yên tại đó không bước tiếp.

– Tôi đã giết chết ba mẹ con bé trong khi họ là người vô tội, tôi đã đẩy con bé vào chỗ chết để rồi con bé trở thành Ghoul.

– Vậy đó là lí do cô nhận nhiệm vụ giết Ghoul để tìm cô bé đó?

Shu nhìn vào bóng lưng nhỏ bé kia mà chờ đợi câu trả lời. Lucy con quay lại nhìn Shu.

– Ừm, tôi đã rất sợ. Vì tôi mà………..

– Lucy….

Shu nhìn vào linh hồn đang ngồi góc phòng kia và lại gần. Cậu ngồi xuống ngang tầm với linh hồn đó.

– Lucy, nếu cô nghe thấy tôi nói gì thì hãy cố gắng đáp trả. Cô đã từng nói với tôi rằng thế giới này rất nhẫn tâm nhưng mà vẫn luôn phải tiếp tục sống. Cô nói có người để yêu thương và có người yêu thương mình rất tốt sao? Vì vậy có tôi ở đây, tôi sẽ thương yêu cả cô, tôi sẽ nhớ đến cô, tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ cả cô lẫn thằng nhóc Nicolas kia nữa. Nên cùng về nhà thôi Lucy.

Shu đã đưa tay ra, linh hồn đó bỗng ngước lên nhìn Shu chằm chằm, bàn tay đưa lên còn lơ lửng chưa chạm đến tay Shu thì ngay cửa xuất hiện một bóng người.

– Ngươi…….

Lucy con chạy ngay đến bên cạnh Shu. Người vừa xuất hiện kia nhìn chằm chằm vào Lucy.

– Mau giao Angry số 4 ra đây.

– Không dễ vậy đâu.

Shu nhìn tên đó với ánh mắt thù địch.

– Shu….

Lin đứng đó nhìn Lucy đang nằm trên giường bệnh. Mọi người lúc này đều đang chờ đợi. Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua rồi. Sakura lúc này không thể thâm nhập vào nữa mà thay vào đó cô vẫn chưa hết sợ.

– Shu……

Lucy con nhìn Shu đang bị ngăn lại bởi kí ức chết kia. Ngay cả Shu cũng không địch lại sao?

– Đừng có qua đây….đừng có qua đây.

Lucy con hét lên và gắt gao ôm chặt lấy gấu bông trên tay. Tiếng hét đó đã làm chấn động cả căn phòng, ngay lúc đó hàng loạt những bóng đêm cùng đồng loạt xông lên tấn công hắn ta nhưng hắn ta đã đỡ được chiêu thức đó và ngay lập tức xông lên, hắn ta dơ tay và ngay khoảnh khắc đó đã ôm chặt Lucy con vào lòng.

– Tại sao cô lại quên mất tôi như vậy chứ Hikari?

– Tại sao………????

– Đừng lo gì cả, tôi sẽ bảo vệ cô mãi mãi Hikari.

– Không thể nào……

Lucy con đã khóc, cô bé đưa tay lên ôm chặt lấy hắn ta. Cái tên đó, Hikari là cái tên mà duy nhất một người con trai gọi cô. Chỉ duy nhất người đó là gọi tên cô như vậy.

– Lucy đừng tin hắn……..chúng đọc được kí ức của cô…………chúng biết về người cô yêu thương nhất…………

Shin hét lên và rồi cố gắng phá bức màn nhưng không thể. Nhớ tới lời Lucy con từng nói làm Shu nhận ra đây là không gian 24 ảo tưởng. Cậu ta ngay lập tức ngồi xuống và yên lặng tưởng tượng.

– Hikari….cậu thích cái tên đó chứ?

– Không, gọi tớ là Lucy mau lên đi chứ.

– Ừ, đừng sợ Lucy.

Người đó ôm cô bé Lucy tinh nghịch vào lòng. Hikari, đó là tên cậu thích gọi nhất. Nó cũng có nghĩa là ánh sáng mà Lucy cũng tương tự vậy.

“Giả dối….tất cả các người đều là lũ giả dối hết. Các ngươi….chính các ngươi đã giết cậu ấy…………”

– LUCYYYYYYYY…………..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN