Ác Ma Ca Ca - Chương 193: Em Là Nhạc Nhạc Phải Không!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Ác Ma Ca Ca


Chương 193: Em Là Nhạc Nhạc Phải Không!


Chương 193: Em là Nhạc Nhạc Phải Không!

Điện thoại di động trong tay trơn tuột rơi xuống đầu gối Hải Nhạc, mà nước mắt cũng tràn mi.

Lòng của cô, bị lời nói như đinh chém sắt làm cho cảm động, hắn cứ yêu cô như vậy sao? Ngoại trừ cô, hắn cũng sẽ không chọn cô gái khác? Lòng của cô thật sự rất vui, đồng thời cũng tan nát. Hắn yêu cô, nhưng mà hắn lại không biết, Tạ Hải Nhạc mà hắn yêu chính là Phương Viễn Chi đang ngồi trước mắt hắn đây, chứ không phải người phụ nữ “ Tạ Hải Nhạc” vẫn bên cạnh hắn bao lâu nay.

Trì Hải Hoan, cô không có tư cách, cô không có tư cách lấy được tình yêu sâu nặng của Thư Dật như vậy! Hải Nhạc ở trong lòng bi thiết!

Tạ Thư Dật thấy cô chảy nước mắt, không thể nào? Tại sao cô lại khóc? Nghi ngờ trong lòng ngày càng dâng cao, nhưng hắn vẫn giữ vững trầm mặc, không nói câu gì.

Trì Hải Hoan, cô cứ lừa dối mọi người như vậy sao? Lừa dối để Thư Dật yêu cô giống như yêu tôi sao? Trì Hải Hoan, tội lỗi của cô nhất định không thể tha thứ! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô! Cô lừa gạt nhiều người như vậy! Cô lừa gạt Thư Dật! Lừa gạt hắn yêu cô!Tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi sẽ không để cô sống như vậy đâu! Tôi không thể để cho Thư Dật bị cô che mờ mắt như vậy!

Trong lòng Hải Nhạc đưa ra quyết định, cô nhanh chóng lau nước mắt, cầm điện thoại lên nhắn tin.

“Tạ thiếu,anh bị lừa rồi! Bị lừa rất thảm! Tạ Hải Nhạc mà anh yêu đó không phải là Tạ Hải Nhạc thật sự! Cô ta chính là Trì Hải Hoan! Là Trì Hải Hoan! Cô ta đã mạo nhận thân phận Tạ Hải Nhạc để được ở bên cạnh anh! Anh nói cô ta giống như thay đổi thành một người khác, nhưng cô ta không thay đổi gì cả, cô ta vốn dĩ không phải Tạ Hải Nhạc!”

Tạ Thư Dật gắt gao nhìn chằm chằm tin nhắn trước mắt, đại não bị đoạn tin nhắn này oanh tạc thành mảnh vụn rồi!

Hắn không thể tin, không có cách nào tin nổi! Cô làm sao biết đó là Trì Hải Hoan? Làm sao cô lại biết được? Không có mấy người biết đó là Trì Hải Hoan!

Điện thoại di động trong tay hắn không thương tiếc rơi xuống chân! Hắn dồn dập hỏi cô: ” Phương Viễn Chi ! Cô là ai? Cô rốt cuộc là ai? Làm sao cô biết cô ta không phải là Tạ Hải Nhạc mà là Trì Hải Hoan? Nói cho tôi biết! Nói cho tôi biết!”

Hải Nhạc nhìn tin nhắn mình gửi đi cũng bị giật mình, sao cô có thể kích động như vậy chứ? Sao cô lại trực tiếp nói cho hắn biết? Hắn hỏi cô làm sao biết được, cô phải trả lời như thế nào đây? Phải nói thế nào?

Hải Nhạc liền trốn tránh mở của xư ra, vội vàng chạy khỏi xe của hắn.

“ Không được chạy!Không được phép chạy! Cô quay trở lại cho tôi!” Tạ Thư Dật không khỏi lo lắng muốn cởi dây an toàn ra, nhưng càng vội lại càng không mở ra được, cuối cùng hắn bỏ qua, nổ máy đuổi theo. Hải Nhạc thấy hắn đuổi theo, liền bị dọa sợ cứ phía trước mà chạy, hoảng hốt chạy bừa, cô rẽ vào một con đường dành riêng cho người đi bộ, nơi đó ngã tư thông suốt, hơn nữa xe ô tô cũng không có cách nào đi vào được.

Tạ Thư Dật chỉ đành phải dừng xe lại, hắn cởi dây an toàn ra vội đuổi theo Hải Nhạc, nhưng hắn vẫn chậm một bước, Hải Nhạc đã không thấy bóng dáng đâu rồi, Tạ Thư Dật giống như con ruồi chạy loạn xạ, hắn lôi kéo người qua đường hỏi có thấy một cô gái che mặt như người Ả Rập đi qua đây không, đoạn đường nhiều người đi như vậy, nhất định sẽ có người chú ý a.

Tạ Thư Dật ngây ngô đứng sững giữa ngã tư đường, trong đầu hắn bây giờ rối tung rối mù, cô ấy biết, cô ấy biết đó không phải là Tạ Hải Nhạc mà là Trì Hải Hoan! Chỉ có thể là! Cô ấy mới thật sự là Tạ Hải Nhạc!

Trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Vậy tại sao cái kết quả giám định đó lại nói không phải quan hệ cha con? Rốt cuộc là như thế nào?

Phương Viễn Chi, không, Nhạc Nhạc, em nhất định là Nhạc Nhạc! Em nhất định là Nhạc Nhạc! Trong lòng của Tạ Thư Dật không khỏi mừng như điên, cơ hồ che đi đôi mắt của hắn!

Em chạy đi , xem em có thể chạy đi nơi đâu? Em chắc hẳn phải quay trở về làng chài?

Tạ Thư Dật trong lòng không ngừng suy nghĩ, hắn xoay người, không tìm kiếm nữa mà bước nhanh về phía xe của mình. Cô chắc chắn phải về làng chài, nơi đó có Tiểu Bảo Tiểu Bối, hắn chỉ cần về đó đợi cô là được!

Hải Nhạc kinh hãi thò đầu ra, nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Hải Nhạc thở phào nhẹ nhõm, cảm giác giống như vừa sống sót sau tai nạn vậy! Hải Nhạc xụi lơ ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu. Phải làm sao bây giờ, cô thật sự quá vọng động rồi! Cô phải trả lời câu hỏi của Thư Dật như thế nào đây? Nếu hắn không tin cô, nói cô ngậm máu phun người thì cô phải làm sao? Phải làm sao đây? Còn nếu hắn tin lời cô, hắn nhất định sẽ tra hỏi cô Hải Nhạc thật sự đang ở đâu, làm sao cô dám nói đó chính là mình! Cô căn bản cũng không dám thừa nhận chính mình! Cô không còn là Tạ Hải Nhạc xinh đẹp trước kia nữa, cô chỉ là Phương Viễn Chi, một người phụ nữ câm xấu xí khiến hắn nhìn không thuận mắt, hắn làm sao có thể tiếp nhận? Hắn làm sao có thể tiếp tục yêu cô? Đó là không thể nào? Không thể nào! Hắn không thể nào yêu cô nữa! Thấy cô trở nên xấu xí nhưu vậy, tình yêu đối với cô chắc cũng sẽ biến mất thôi!

Hải Nhạc không tự chủ được khóc lên, khóc đến cả người run rẩy, khóc vì mình rõ ràng còn yêu hắn thế nhưng lại không dám cho hắn biết mình mới là Hải Nhạc chân chính!

Một lát sau khi tâm tình bình tĩnh lại, Hải Nhạc mới nhớ tới chuyện mình phải làm, nhưng mà bây giờ cô không còn hứng thú gì nữa, Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy không còn hứng sáng tác, cũng không còn sức lực gì cả, cô không muốn đi, không muốn bước vào Tác Hiệp, hơn nữa cô rất sợ Tạ Thư Dật sẽ đợi cô ở đó.

Hải Nhạc như người vô hồn lang thang trên đường, Tạ Thư Dật cũng không gửi tin nhắn hỏi xem cô đang ở đâu, trong lòng đột nhiên có chút thất vọng. Thật ra trong lòng Hải Nhạc có chút hi vọng Tạ Thư Dật sẽ đi tìm mình, hắn sẽ vì tìm cô mà chạy tứ tung, chỉ sợ, không thể nào đâu, có lẽ là hắn cảm thấy cô nói năng lung tung mà thôi. Chắc hắn tin rằng Trì Hải Hoan chính là Tạ Hải Nhạc, cũng sẽ không coi lời nói của cô là thật đâu? Không tìm thấy cô, cho nên về nhà thôi.

Hải Nhạc cười khổ, là mình quá mức lo lắng, chạy cái gì mà chạy đây? Không có gì mà phải chạy, nếu là hắn hỏi cô làm thế nào biết được, cô hoàn toàn có thể nói là trước kia cô ở trong bệnh viện trị thương thì có gặp Hải Nhạc cũng bị hủy dung, là Hải Nhạc chính miệng nói cho cô biết tất cả. Sau này Hải Nhạc biết tin tức hắn và Hải Nhạc giả đính hôn, không thể chịu đựng được sự đả kích này cho nên đã tự sát. Cho dù hắn đi điều tra, thì cũng tra được cái gì chứ? Tài liệu của bệnh viện năm sáu năm trước, đến bây giờ có thể còn sao? Một bệnh viện một ngày nhiều bệnh nhân như vậy, không có tài liệu thì cũng không chứng minh rằng cô nói dối! Trong bệnh viện thỉnh thoảng có người chết là một chuyện quá bình thường.

Cứ như vậy đi, cho dù hắn nghi ngờ như thế nào, chỉ cần cô không nói thêm câu nào, hắn cũng không có cách nào, cứ nói như vậy đi, cũng chỉ còn cách đó mà thôi! Đánh chết cũng không được đổi lời!

Nếu như hắn không để ý tới lời của cô nói, vậy thì càng tốt, cô có thể giả vờ không nhớ mình đã nói gì?

Nghĩ ra được đối sách, cả người căng thẳng nay liền thả lỏng, Hải Nhạc thuê xe quay trở lại bến xe, thời gian cô chạy trốn cũng khá lâu, đi Tác Hiệp cũng không kịp nữa, chỉ đành phải quay về nhà mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN