Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia


Chương 14


Hàn Tinh đột ngột xuất hiện làm hai người ôm nhau trong phòng giật mình, lập tức buông nhau ra.
Khuôn mặt búp bê của Hàn Tinh vặn vẹo lợi hại, nghiến răng nghiến lợi, nội tâm hận không thể ngay tức khắc giết chết cô.
Âu Dương Triệt là của cô ta, chỉ có thể của cô ta! Bây giờ tại sao lại có thể để tiện nhân Hàn Tử Du chiếm tiện nghi rồi ?
Cô đương nhiên biết rõ ràng ý nghĩ của Hàn Tinh. Cười lạnh trong lòng, lau nhẹ nước mắt còn động trên má, ánh mắt phủ sương mang ý cười châm chọc nhìn thẳng vào mắt đang rực lửa của Hàn Tinh.
“Không làm gì.” Cô lạnh nhạt trả lời.
Âu Dương Triệt sau khi có chút bối rối liền thấy hối tiếc, cảm giác ấm áp của thiên hạ trong vòng tay của mình đột nhiên biến mất, buồn bực cau mày.
Hắn không hài lòng nhìn về phía Hàn Tinh, cô bé này ngay cả phép lịch sự thông thường cũng chẳng biết. Hắn lại phát hiện thêm bản chất thật của Hàn Tinh.
Lúc trước bộ dạng Hàn Tinh ngoan hiền, điềm đạm đáng yêu, có chút yếu đuối khiến người ta muốn bảo vệ. Dạo gần đây lại bất ngờ phát hiện, thì ra đó chỉ là vẻ ngoài giả dối mà thôi.
Không nghĩ đến lại vô tình nghe được những lời nói của cô ta, Âu Dương Triệt ngộ ra, cô ta quá xảo trá! Điêu ngoa, độc ác cùng ngoan lệ!
“Chị còn nói không làm gì, rõ ràng tôi nhìn thấy hai người ôm nhau thân mật trong phòng. Hừ tôi không ngờ chị lại trơ trẽn đến mức có thể quyến rũ thầy Triệt. Nếu tôi đến muộn một chút, thật không biết hai người trên giường làm ra cái trò gì!”
Hàn Tinh quá nóng giận, hoàn toàn lộ ra bộ dáng chanh chua của mình. Khinh thường hếch mũi, nói ra những lời tục tĩu khó nghe.
Trong lòng lạnh lại càng thêm lạnh, cả người cô tản mát hơi lãnh đến rét người, khiến Hàn Tinh hoảng sợ lùi lại hai bước, có chút hối hận lời nói vừa rồi.
Âu Dương Triệt thực không nghĩ đến Hàn Tinh lại có thể ăn nói như thế, càng đáng giận hơn chính là cô ta dám sỉ nhục cô. Hắn lần đầu tiên cảm thấy tức giận đến thế, toàn thân đồng dạng cô tản ra lãnh khí chết người.
Hàn Tinh sợ đến xanh cả mặt, mỉm cười gượng gạo chạy nhanh đến bên Âu Dương Triệt, thân mật ôm cánh tay thon dài, rắn chắc của hắn.
“Thầy, em không hề nói thầy, thật sự!”
“Đã biết sự việc gì chưa mà nói chị mình như thế.” Đáp lại cô ta chỉ là một cái gạt tay lạnh lùng cùng lời nói sắc bén.
Hàn Tinh tái mặt, khuôn mặt thiên thần không chút huyết sắc.
Cô kinh ngạc nhìn Âu Dương Triệt, hắn ôn nhu, nho nhã, hiện tại vì cô mà tức giận đến đang sợ như thế, thêm một lần nữa hắn làm cô ấm áp, ngọt ngào.
“Em . . . lúc đó em sợ thầy bị chị ấy dụ dỗ nên mới nói năng vô phép như thế. Thầy cũng biết rõ xú danh của chị Du rồi mà, không phải sao ?”
Hàn Tinh ra sức bạo biện cho hành động của mình, nghe qua thật sự rất hay, nhưng mà cô và hắn lại không như thế, ánh mắt càng thêm chán ghét cùng lạnh lẽo.
Hàn Tinh thật mau nước mắt, mới đó mà hai mắt to tròn đã nước mắt ngắn nước mắt dài, khuôn mặt tinh xảo giàn giụa lệ.
“Triệt, em đã yêu thích anh từ rất lâu rồi, nhưng em sợ anh sẽ từ chối tình yêu của em nên em không dám thổ lộ. . .”
Cô ta ngừng lại nức nở nghẹn ngào, lúc lâu sau lại tiếp tục nói.
“Hôm nay nhìn thấy anh cùng chị hai ôm ấp, tim em thật sự rất đau.”
Người ngoài nhìn vào thật sự sẽ vì Hàn Tinh mà thương tâm, tức khắc ôm cô ta vào lòng yêu thương một phen. Đáng tiếc Âu Dương Triệt lại khác, nghe lời thổ lộ thâm tình đó thật khiến hắn chán ghét không thôi.
Đừng nghĩ hắn không biết cái trái tim cô ta mến mộ bao nhiêu người, hình như hắn chỉ là một trong vạn người thôi. Mỉm cười khinh miệt.
“Hàn Tinh tiểu thư, ý tốt của cô tôi không dám nhận.” Âu Dương Triệt hiện tại đã khách sáo lắm rồi, thực mong vị Hàn Tinh này đừng làm hắn thêm ghét bỏ nào nữa.
Cô đứng một bên xem cô ta diễn trò, khinh thường liếc mắt, cô ta nói cô trơ trẽn ? Chính cô ta mới là trơ trẽn!
Đừng nghĩ cô không biết người nào đã hạ xuân dược lên Âu Dương Triệt. Không phải vị thiên kim tiểu thư Hàn Tinh quý hóa của chúng ta thì còn ai nữa!
Không được người khác đáp lại tình cảm của mình liền sử dụng chiêu hèn hạ như thế, quá thấp hèn rồi!
Cô thật muốn cười vào bộ mặt giả tạo đang ngồi khóc thương tâm ở đằng kia, nhưng mà cô vẫn còn rất nhân từ, đâu nhẫn tâm đối em gái mình như thế!
“Muốn khóc xin về phòng cô mà khóc, đừng để cái nước mắt cá sấu này làm bẩn sàn của tôi.” Lời nói ngoan lệ sắc bén khiến Hàn Tinh đang ngồi bệch ở dưới đất nhịn không được run lên hai cái.
Khó khăn đứng lên, lau nước mắt, mắt đẹp hằng tia máu mang cừu hận nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ lệ trước mặt, nghiến răng bỏ chạy. Tôi thề phải giết chết cô!
Sát ý của Hàn Tinh thật nặng, xem ra sau này cô phải cẩn thận hơn nhiều. Quay sang Âu Dương Triệt.
“Đã để thầy chê cười.”
“Không sao.” Hắn mỉm cười như gió xuân, bàn tay trắng nõn xinh đẹp nâng lên lau nước mắt còn động ở khóe mi.
Cô bất giác đỏ mặt cúi gầm mặt. Biểu hiện đáng yêu của cô khiến Âu Dương Triệt buồn cười, không nhịn được bật cười ra tiếng.
Cô cũng ngầm quyết định trong lòng, nam nhân tốt này cô tuyệt không để Hàn Tinh vấy bẩn!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN