Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia
Chương 50
Cô cảm thán một chút liền rời đi, cô có cảm giác chính mình dường như đang rơi vào thế cục, mặc cho người ta điều khiển, khốn kiếp!
“Chủ nhân, đã tìm được Hàn thị.” Vừa thấy bóng dáng uyển chuyển của cô xông vào, Hắc Báo mừng như nhặt được vàng, lập tức báo cáo với cô.
Giờ phút này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt cũng giãn ra một chút, nhưng sau đó lại chau mày, cố gắng tìm kiếm thân ảnh Hàn thị phía sau Hắc Báo.
“Bà ta đâu ?” Dự cảm không tốt lại trổi lên trong lòng cô, tay nắm chặt thành nắm đấm, chứng tỏ bây giờ cô không còn bình tĩnh được nữa.
Hắc Báo nhìn bộ dạng thiếu kiên nhẫn của cô mà nơm nớp lo sợ, không khỏi e ngại cúi đầu, ấp úng mãi mới thành lời.
“Theo những gì điều tra được thì hình như bà ta đang bị Boss bắt.”
Cô âm lãnh nheo mày. Trực giác nói cho cô biết Boss mà Hắc Báo nói chính là người mà cô đang muốn tìm ra — Trình Hạo!
“Được. Tôi biết rồi.” Ngữ khí của cô đột nhiên điềm tĩnh đến lạ thường, khiến cho Hắc Báo giật mình, ngước mặt nhìn biểu hiện thay đổi kì diệu của cô.
Cô nhướng mày nhìn hắn, Hắc Báo lập tức đỏ mặt cúi xuống trở lại, đè nén ngữ điệu đang run rẩy của mình.
“Đến nhà tôi thu thập thi thể của Song Nhi, sau đó ném vào nhà của cô ta.” Cô xoay người thản nhiên ngồi xuống, hướng Hắc Báo ra lệnh.
Hắc Báo chợt cảm thấy sóng lưng lạnh băng, sát thủ Song Sát mà cô cũng có thể giết, vậy mạng nhỏ của hắn chẳng phải tước đoạt dễ dàng như lấy mạng một con kiến hay sao ?
Nghĩ vậy hắn không khỏi rùng mình, lập tức vâng dạ một tiếng rồi nhanh chóng rời đi thực hiện mệnh lệnh.
Cô cười lạnh, cô làm như vậy không phải không có ý tứ, ý tứ chính là muốn giết gà dọa khỉ, mong rằng Song Y kia thức thời một chút, đừng ngu ngốc giống như chị gái của mình mà phải chết không nhắm mắt.
Càng mưu đồ rộng hơn chính là muốn Boss thấy uy lực của cô, từ lâu cô đã điều tra được Song Sát là thuộc hạ đắc lực của Boss. Nhưng lúc đó cô vẫn chưa nghĩ đến Boss là kẻ nắm vai trò chủ chốt trong mưu kế hại mẹ cô chết một cách oan ức như thế!
Chợt một cơn khô nóng không rõ nguồn cơ dần dần lan tràn khắp cơ thể của cô, như có hàng vạn hàng nghìn cái gai chi chít đăm lên người, khiến cô ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Mồ hôi lạnh từ trên trán cô rịn ra, biến thành từng giọt to bằng hạt đậu chậm rãi rơi xuống, sắc mặt cô từ xanh ngắt dần chuyển sang đỏ lựng, cứ như thế thay phiên thay đổi.
Cơ thể lúc lạnh đến mức muốn đóng băng, lúc lại nóng rực như thiêu đốt, khiến cho cô hận không thể xé toạc quần áo vướng víu của mình ra.
Biến đổi kì quặc này thành công khiến cô hoảng hốt đến trợn trừng mắt, hô hấp không thông thạo, phải há miệng hít từng ngụm khí, khi mở miệng lại có thanh âm rên rỉ nức nở thoát ra, khiến cô nhất thời kinh hoảng.
Cô bị trúng xuân dược ?!
Không có khả năng! Cô vô cùng cẩn trọng trong từng chi tiết, ngay cả thức ăn hay nước uống cô đều tỉ mỉ quan sát cùng kiểm tra mới có thể cho vào miệng, không có khả năng bị người khác hạ thuốc.
Như chợt nhớ ra cái gì đó, cô nghiến răng nghiến lợi gào thét, chết tiệt, là nước bọt của Song Nhi!
Cô ta đúng là ma mãnh, không nghĩ đến còn dùng cái thủ đoạn cuối cùng này, là do cô quá mức khinh thường cùng chủ quan mới để cô ta đắc ý!
Làm sao đây, cơ thể của cô ngày càng nóng rực, tay chân đột nhiên trở nên bủn rủn không còn chút sức lực, miệng đắng lưỡi khô, vô cùng khát cầu được thỏa mãn dục vọng.
“Ưm . . . haa . . . gọi Huyên Úc vào đây . . . ”
Cô mệt mỏi ngã ra đất, cái sàn lạnh lẽo làm cho cô thoải mái phần nào, cô đưa tay lên cổ áo chuẩn bị cởi ra, nhưng thần trí còn sót lại của cô không cho phép, tay ghì chặt đến mức nổi lên gân xanh.
Tại sao cô lại không nhịn được cơ chứ, đây là cái loại xuân dược quỷ quái gì. Rốt cuộc cô không thể trấn định bản thân được nữa, vội vàng lớn tiếng gọi nữ nhân duy nhất trong Mị Ảnh bang — Huyên Úc.
Nghe thấy thanh âm ái muội của cô từ trong phòng tràn ra, thủ hạ đứng bên ngoài không hẹn mà cùng đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn không quên tuân lệnh, gấp gáp đi tìm Huyên Úc cho cô.
Cuối cùng Huyên Úc cũng xuất hiện, nhìn thấy cô chật vật nằm dưới đất, y phục bị cô giày vò đến nhăn nhúm, có chút hỗn độn, Huyên Úc thất kinh ngồi xuống nâng cô ngồi dậy.
“Chủ nhân, cô bị trúng xuân dược ?!”
Huyên Úc không phải không hiểu biết, vừa nhìn biểu hiện của cô liền biết cô trúng phải mê dược, hơn nữa đây lại là —
“Thật . . . haa . . . thật lạ . . . tôi . . . không còn . . . sức lực . . . ” Hô hấp của cô dồn dập, tim đập nhanh như muốn vọt ra ngoài, phải khó khăn lắm cô mới mấp máy môi nói ra thành lời.
Đây không phải lần đầu cô trúng xuân dược, ngay ở thế giới trước kia của cô, cô cũng bị người ta giở trò hạ lưu. Nhưng triệu chứng của nó hoàn toàn khác với xuân dược này, khi đó cô sung mãn vô cùng, máu huyết sôi trào, giống như hóa thành sói nhào vào người ta mà ăn sạch!
“Cô bị trúng Cực hoan dược ?!” Huyên Úc sau một lúc lâu ngẫm nghĩ thì cuối cùng cũng nhớ ra, đây không phải là xuân dược cực mạnh Cực Hoan dược hay sao ? Làm sao cô lại trúng phải loại mê dược này ?
Nhìn vẻ mặt như không tin của Huyên Úc, cô không khỏi lo lắng, nhất định cô đã trúng phải loại dược không dễ giải.
“Đây là độc dược của Song Sát mà!” Huyên Úc thấp giọng cảm khái, nếu như cô nhớ không lầm thì chỉ có một người mới có thể chế tạo loại thuốc kì dị này — Song Nhi!
Vậy là cô đã đoán đúng, mình bị Song Nhi giở trò! Vẫn là trách cô khi đó chủ quan mà buông xuống cảnh giác.
Cô giương mắt nhìn Huyên Úc, ý tứ muốn cô ấy nói cho cô biết cái đáng sợ của loại thuốc này.
Huyên Úc tinh ý hiểu được, vội vàng giải thích giúp cô “Nghe nói Cực hoan dược là xuân dược mạnh và đáng sợ nhất. Cực hoan dược khiến cho người trúng phải nó toàn thân không còn khí lực, cơ thể giống như bị rơi vào hầm hỏa thiêu. Cái đặc biệt đáng sợ của Cực hoan dược chính là muốn giải thì phải hoan ái cùng người khác phái phải còn trong sạch, nếu như không thì cả hai cùng chết. Muốn nhịn thì lại càng không thể, sau một tiếng đồng hồ không giải, người trúng sẽ xuất huyết mà chết!”
“Hơn nữa, cái ma mãnh của loại dược này là kéo dài phát tác đến ba mươi phút, tức là sau khi chủ nhân trúng phải, thì ba mươi phút sau mới bị nó hành hạ, và chỉ còn vỏn vẹn ba mươi phút để giải dược!”
Cô đã sớm chuẩn bị tinh thần lắng nghe dược lực khủng khiếp của Cực hoa dược, nhưng không ngờ nó lại vượt xa sức tưởng tượng của cô! Nhất thời toàn thân cô chấn động, run rẩy không ngừng, cô vô thần xụi lơ, căn bản cô đã bất lực!
Chết như vậy sao ? Thực không tưởng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!