Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh! - Chương 22: Vô Thức Đồng Ý.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!


Chương 22: Vô Thức Đồng Ý.


Ra về Vy nói với nó.

– Linh, Nhi hôm nay qua nhà tao ăn cơm đi mẹ tao mới gọi rủ tụi mày sang đó.

– Ừ cũng được ăn chùa mà haha… – Nó cười.

– Qua học nhóm luôn đi dù gì về nhà cũng chán lắm – Linh đề xuất.

– Ok, đi thôi.

Ba đứa nó vừa vào nhà đã làm ầm ĩ.

– Cô chú ơi….. – Linh gọi

– Chúng con tới rồi đây… – Nó tiếp lời.

Ba Vy từ trên lầu đi xuống mỉm cười nhìn cái lũ nhoi nhoi kia.

– Mấy đứa tới rồi hả? Cô đang ở dưới bếp.

– Vậy chúng con vào bếp đây hihi…. – Nó kéo Linh đi.

Mẹ Vy đang nấu ăn, nó và Linh chạy tới ríu rít.

– Ôi ngon quá… sắp xong chưa cô con đói.

Nó làm mặt mèo con làm mẹ Vy bật cười, cô Xuân mẹ Vy là một người rất hiền lành và tốt bụng cô luôn xem nó và Linh như con cái trong nhà nên hai đứa nó rất quý cô. Đặc biệt là cô rất đẹp, ở cái tuổi tứ tuần mà nhan sắc vẫn ngời ngời như cô vẫn là điều hiếm thấy.

– Xong rồi mấy đứa đi rửa tay thay đồ rồi ra ăn, Vy lên phòng lấy đồ cho hai đứa nó thay đi.

Tụi nó kéo nhau lên phòng Vy, phòng nhỏ khá rộng, với sắc hồng dịu dàng bởi Vy thích màu hồng mà. Vy mở tủ lấy ra hai bộ đồ đưa cho nó và Linh. ( đừng thắc mắc nhé ba đứa nó từ nhỏ đã mặc đồ chung rồi hihi).

Nó mặc bộ jum màu xanh lá càng tôn lên nước da trắng hồng của nó, Linh thì mặc áo thun đen quần short trắng tôn lên đôi chân thon gọn.

Vừa xuống đã thấy cô Xuân dọn xong bàn ăn, mọi người ngồi vào bàn.

– Cô chú dùng cơm. – Linh lên tiếng mời.

– Cô ăn cái này nè, cái này của chú.. – Nó gắp thức ăn cho từng người.

– Cái này của hai đứa mày.

– Mày cũng ăn đi. – Vy gắp cho nó.

Bữa ăn diễn ra trong tiếng cười đùa của mỗi người, nó thầm ngưỡng mộ Vy có một gia đình hạnh phúc đến vậy chẳng bù với nó nghĩ tới mà tủi thân. Nếu cha mẹ nó còn chắc bây giờ nó đang rất hạnh phúc trong ngôi nhà và gia đình của mình.

Dọn dẹp xong ba đứa nó người thì cầm dĩa trái cây, người thì xách nước,người thì mang bánh kẹo lên phòng.

Vì tuần sau thi nên tụi nó cũng học hành khá nghiêm túc, ba đứa nó học giỏi ba môn khác nhau nên có thể giúp nhau, trao đổi cách giải các bài tập. Nó thì học toán rất đỉnh còn Vy học giỏi lý Linh thì giỏi hóa.

Sau một buổi chiều mệt mỏi vì đống bài tập mà nó phải học lại vì nhập viện và nghỉ học, nó lê thân về phòng.

Nó tra chìa khóa vào ổ nhưng sao hôm nay mở mãi là không ra vậy nè. Bực bội nó đạp một phát vô cửa, đi ra phía bên kia đường tìm cô quản lí kêu người sửa chữa.

– Chị ơi sao em không vào phòng được? Chị gọi người qua sửa giúp em với.

– Ủa em là Nhi mà, không phải em trả phòng rồi sao, tiền nhà cũng đã thanh toán đủ rồi.

– Sao? Trả phòng… hì chị có lầm với ai không?

– Không lầm đâu, đây là biên nhận mà. – cô quản lí đưa ra một tờ giấy.

– Gì thế này? Sáng giờ em mới về mà.

– Bạn trai em tới trả đó, cậu ấy cũng cho người dọn đồ đi rồi. Mà em kiếm đâu ra bạn trai đẹp quá chừng vậy?

– Hờ hờ…. – nó cười giả lả, nhìn lại tờ giấy vừa nãy, bây giờ nó biết cái tên bạn trai nó là ai rồi.

– Em xin phép.

Lửa giận trong người nó đang dâng lên ngùn ngụt.

– Cái tên điên đó nghĩ mình là gì chứ? Muốn làm gì là làm? Anh có ngon thì ở yên đó cho tôi.

Nó cất bước đi hướng tên nhà tên bạn trai quý hóa của nó đây.

Ting…ting..ting…

Nó ra sức hành hạ cái chuông cửa, miệng hét ầm ĩ cả khu xóm ai nhìn cũng lắc đầu.

– Ra đây cho tôi… tên sao chỗi kia…

– Ra đây anh chết ở đâu rồi hả?

Hắn từ trên lầu đã nghe tiếng nó hét ầm lên, đi về phía cửa nếu hắn chậm một phút chắc cái chuông nhà hắn tan xác rồi.

– Cô có biết đang quấy rối trật tự khu phố không? – Nó mà la một chút nữa chắc có mấy anh giữ trật tự tới còng nó thật quá.

– Anh giỏi nhỉ? Ai mượn anh trả phòng rồi dọn đi vậy hả?

Hắn kéo tay nó vô nhà, để nó ở ngoài này không ổn một chút nào cả.

– Nè trả lời đi chứ… nè anh kéo tôi đi đâu vậy hả? Nè… – miệng nó vẫn hoạt động không ngừng.

Đẩy nó xuống sofa, hắn ngồi đối diện nó.

– cái miệng cô yên một chút không được sao? Ồn chết được.

– Kệ tôi, đồ của tôi đâu, anh đem nó đi đâu rồi hả?

– Tôi dọn lên phòng cô hết rồi.

– phòng tôi? Đâu chứ?

Hắn lấy tay chỉ lên trên lầu.

– phòng cuối dãy tầng 2.

Nó ngu ngơ không biết hắn đang nói gì, phòng nó sao ở nhà hắn chứ. Như đọc được suy nghĩ của nó hắn nói.

– Cô làm việc ở nhà tôi thì cũng phải ở nhà tôi chứ.

– Tôi nói là làm việc cho anh khi nào hả?

– sáng.

– Điên, tôi đi đây. Tôi sẽ không làm ôsin của anh nghe chưa.

Nó tức giận đứng dậy bỏ đi, không trả đồ thì nó qua nhà Vy vậy, nó không thèm ở đây đâu.

Đi được vài bước thì có 1 bàn tay rắn chắc kéo nó, mất đà nó ngã về phía sau, bây giờ nó đang nằm trọn trong lòng của hắn. Định đẩy hắn ra thì còn bị hắn xiết chặt hơn.

– Tắc kè, ngoan một chút đi, cô ở đây sẽ an toàn hơn.

Một giọng nói trầm ấm vang lên, mặt nó bây giờ đang đỏ bừng trái tim đập liên hồi. Nó đẩy hắn ra chạy lên lầu nói vọng xuống.

– Tôi… lên phòng. – Chạy vào phòng nó đóng sập cửa lại tay đưa lên lồng ngực.

– sao lại đập nhanh như vậy, asii điên mất sao mình chịu ở lại đây chứ. – Nó vò đầu bức tóc vì sự ngượng ngùng của mình mà đã vô thức đồng ý ở lại.

về phía hắn, tim hắn cũng đập loạn nhịp không khác gì nó, đây lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nó gần như vậy.

– Chắc mai phải đi kiểm tra tim.

Từ chiều tới giờ nó cứ trốn trong phòng im thinh thít làm hắn đứng ngồi không yên, cuối cùng quyết định gõ cửa phòng nó.

– Nè tắc kè, cô xuống nấu bữa tối đi chứ? Tôi đói rồi.

cạch…

Cánh cửa mở ra nó đã tắm rửa thay đồ lâu rồi mà không dám xuống vì ngượng nên đành nằm ôm cái ti vi trong phòng xem hoạt hình. Cũng may hắn tới gõ cửa nên nó cũng có lí do đi ra ngoài chứ không thôi là chết đói chết khác trong đó rồi.

– Đi liền.

Nó đi xuống bếp, hắn đứng đó với dấu chấm hỏi to đùng ” sao lại hiền đột xuất vậy” rồi cũng xuống phòng khách ngồi xem ti vi chờ nó nấu bữa tối. Điện thoại hắn reo, hắn nhấn alo rồi đi ra trước nghe.

-” cậu chủ cuối tuần này họp cổ đông, chủ tịch bảo tôi gọi cho cậu”

– Tôi biết rồi, nói với ông ấy tôi sẽ tới.

Nói xong hắn cúp máy quay vào nhà, vừa quay ra đã suýt té vì nó đang đứng lù lù phía sau.

– cô không cần phải dọa tôi như vậy đâu.

– Tôi ra kêu anh vào ăn tối, tôi nấu xong rồi.

nó đi vào nhà, hắn lại thắc mắc sao nó lạ vậy mỗi lần cũng phải nói móc lại hắn mấy câu mới chịu vậy mà hôm nay im re.

Ngồi xuống nhìn một lượt những thứ trên bàn hắn gật đầu nói.

– Cũng không tệ, tôi cứ tưởng tắc kè lai heo rừng như cô chỉ biết ăn thôi chứ.

– Anh có ăn hay không? Sao hôm nay anh nói nhiều vậy? – Nó nói một cậu đúng tim đen của hắn làm hắn chột dạ im lặng ăn không nói gì.

Nó ăn xong buông đũa nói một câu làm hắn muốn sặc.

– Anh ăn sau nên tự rửa chén, tôi lên làm bài tập.

Cũng không để hắn trả lời nó đã đi mất tiêu.

– Có ai như cô ta không? Mình là chủ mà.

hắn thở dài rồi cũng dọn dẹp rửa. Xong việc hắn về phòng, nhìn về phía phòng nó thấy đèn vẫn sáng nên tò mò mở cửa đi vào. Nó đang ngủ gật trên bàn học, hắn lắc đầu bế nó về giường rồi đắp chăn cho nó, tắt đèn xong hắn cũng trở về phòng tắm rửa rồi cũng ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN