Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!
Chương 29: Tự Nhiên Khó Chịu.
Yêu là cùng nhau trong tay
đi dưới con đường.
là cùng trao cho nhau ngàn môi hôn.
là vòng tay ôm mãi không rời.
từng phút giây tuyệt vời.
[ YÊU Min st.319].
Điện thoại đã reo đến lần thứ n mà cái đứa được gọi là ” chủ” kia vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Chuông vẫn reo reo mãi hình như đầu giây bên kia rất kiên nhẫn phá giấc ngủ của ” tắc kè tinh” ( gọi theo Huy).
– đứa điên nào để cái bài đó sáng sớm vậy HẢ???? – chịu hết nổi nó bật dậy quát.
Reo… vẫn reo… ( ôi em ấy thật kiên cường)
-Yaa…. bực rồi đó.
Trong lúc ngó nghiêng tìm chủ nhân của ” YÊU” thì một vật thể nằm trên bàn sáng chớp chớp- À điện thoại, màn hình hiển thị gương mặt của một cô gái có mái tóc màu nâu đồng, có mắt có miệng, có mũi…. bên trên gương mặt đó là dòng chữ ” Vy hâm” is calling. ( nhân vật kiên cường của chúng ta, lập kỉ lục với 50 cuộc gọi nhỡ).
– GÌ? HÔM NAY LÀ NGÀY NGHỈ MÀ CŨNG KHÔNG ĐỂ TAO YÊN LÀ SAO?
Vy đưa điện thoại ra xa 50cm mà âm thanh vẫn sống động. Hít một hơi dài Vy cất giọng dịu dàng đằm thắm của mình.
– “Bạn Nhi à! Bạn nhìn lại đồng hồ đi. BÂY GIỜ LÀ 8 GIỜ RỒI ĐÓ CON QUỶ, MÀY BẮT MÁY LÊN KHÔNG CHỬI THÌ LÀ RỦA XẢ TAO LÀ SAO HẢ? HẢ?.”
Nhỏ cảm thấy ngưỡng mộ mình vì trình độ của mình không thua gì con ” Loa phát thanh công cộng” đầu dây bên kia.
Nó nhăn mặt, giọng nói của con bạn nó cải thiện nhanh đến man rợ như vậy ư..!!! Thở dài như cụ bà 90 tuổi.
– Gọi tao có gì không? Nói lẹ để tao ngủ tiếp, mày có biết 1 tuần qua tao phải thức đến tận khuya không?
– “Đến Smile đi, ngủ gì nữa. Chuyện trọng đại lắm.”
– Thì chuyện gì nói đi.
– “phải có đủ người mới nói được, kêu Huy đến luôn đi. Vậy nha tao còn thông báo cho mấy người kia nữa, lát gặp.”
– Ê.. Ê Vy….
Nó chưa kịp ú ớ gì Vy đã cúp máy, nhìn lại chiếc giường thân yêu lần nữa nó mới chịu dậy làm VSCN.
– Chào buổi sáng!
Xuống nhà đã thấy hắn chăm chú vào cái macbook, tivi thì mở, cô dẫn chương trình thời sự vẫn thao thao bất tuyệt. ( Huy một việc cô Mc một việc ^^)
– vi phạm điều 1, hợp đồng, trừ lương. – Mắt vẫn dán vào laptop nói tỉnh bơ.
– Điều 1 là gì vậy? – Nó.
– Cô giả ngu với tôi.
– Không nhớ thiệt mà. – Nó chạy lại.
Bây giờ hắn mới rời mắt khỏi laptop, nhìn nó nhíu mày.
– Haha… thành công rồi, mai mốt nói chuyện với tôi mà không nhìn mặt tôi như vậy nữa là biết tay đó.
Nó đi xuống bếp luôn, ở lại nhìn cái mặt lạnh tanh đáng ghét đó mà ức chế thêm.
Hắn lại nhận ra mình bị lừa, trước giờ có ai lừa được hắn đâu mà con tắc kè đã lừa hắn những 2 lần rồi đấy.
– Ấy chết… sao chỗi đi thôi… nãy giờ tôi quên, đi mau không là con bà la sát giết tôi mất.
Từ trong bếp vọng ra tiếng nó 10s sau nó mới xuất hiện.
– Đi đâu? – Hắn nhìn nó khó hiểu.
– Đi Smile con Vy nó gọi nãy giờ rồi mà tôi quên bén mất, chuyến này tiêu rồi.
– Smile? Đến đó làm gì?
– Ai biết chứ, nó có nói đâu. Nó kêu chúng ta đi.
Nó lắc đầu ngây thơ trả lời.
– ” chúng ta?” – hắn làm mặt thích thú.
Giờ mới biết mình dùng từ hơi quá nó bèn sửa lại.
– À là tôi và tên sao chỗi anh đó.
– Tôi không thích đi, muốn thì cô tự bắt xe đi 1 mình đi. – Hắn lại cuối xuống gõ gõ.
Liếc hắn một cái, lòng nhủ thầm ” Nhịn, nhịn quân tử trả thù 10 năm chưa muộn”.
– Thôi anh chở tôi đi đi, nó bảo phải gọi thêm anh đi.
– không, tự mà đi.
– Vậy làm sao anh mới chịu đi với tôi.
” tít tít con mồi đã sập bẫy”
Hắn ngước lên nhìn nó một ánh nhìn ngây thơ.
– Khi nào cô đồng ý làm theo tất cả yêu cầu của tôi đi rồi tính. – Nụ cười nửa miệng nham hiểm.
” chết tiệt, ép người đây mà, anh được lắm tên sao chỗi chết bầm, mắc dịch cúm gia cầm nhà anh. Lừa tôi à! Đâu có dễ, để xem bổn cô nương xử mi ra sao hô hô”
Thấy nó đứng đó im lặng cười khúc khích nãy giờ biết là nó lại bày trò ” để xem cô giở trò gì” ( anh chị cứ đề phòng nhau hoài vậy?)
– Thì tôi đã làm osin cho anh rồi còn gì, dọn dẹp, nấu cơm, giặc đồ…. cái gì tôi cũng làm, anh còn muốn gì nữa?
– Cái đó tôi trả lương mà.
– Ờ thì… vậy nếu tôi chấp nhận anh cũng phải trả lương cho tôi nữa.
– Cô đang nhờ tôi đó. À mà thôi tôi đổi ý rồi, cô tự đi đi.
” Hừ… anh chờ đó. Tôi không dễ thua anh vậy đâu, lần sau thì biết tại tôi đang gấp không thể đi xe bus nếu không… hứ coi cái mặt anh ta kìa yaaa…”
– Được rồi, tôi đồng ý.
– Vậy đi thôi!
Hắn cười mừng chiến thắng đặt laptop đứng lên, cho tay vào túi quần bước đi thong thả.
Nó ở phía sau ra sức đấm đá ( không khí) rồi cũng chạy theo.
Vừa đến cửa nó đã thấy con bạn bà la sát đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Nam có cả Linh, Tuấn, Hoàng và 1 cô gái nữa. Phi cái vèo chen giữa Vy và Nam nó làm mặt hình sự.
– Vy mĩ nữ, nàng gọi trẫm ra đây tâm sự mà giờ nàng ngồi nói chuyện với trai là sao hả?
Hahahahaha… cả bọn ôm bụng cười sặc sụa.
– Trẫm cái đầu mày. – Vy cốc vào đầu làm nó la toáng lên.
– Ây da… đau….
Hắn nhìn mặt nó mà buồn cười.
– Ai đây? – Nó chỉ về phía cô gái lạ mặt.
– Quỳnh Anh đó. – Linh nói
Vẫn không biết ai.
– Mày còn nhớ cô gái ngồi cùng bàn với Huy ở Diệp Khải không?
Nó hết nhìn hắn rồi lại nhìn cô gái đó, cố vắt óc nghĩ.
– À nhớ rồi! Vậy không lẽ là… người yêu của sao chổi sao? – Nó nói rồi chỉ tay về phía hắn, mặt ai kia tỉnh bơ làm nó nghĩ ” Chắc thật rồi!” Lòng lại trùng xuống.
– Bạn gái ? Hihi… có thể coi là vậy không anh Huy? – Quỳnh Anh nhìn Huy nháy mắt. Cử chỉ đó nó đã nhìn thấy hết, khó chịu thật.
– Ừ. – Hắn nhìn nó khẽ trả lời.
– Ra vậy.
Tự nhiên nó thấy đau ở đâu quá ” À chắc hồi sáng mình uống nhiều sữa quá thì phải” nó tìm cho mình một lí do.
Mọi người bất chợt cười thầm trong bụng, Quỳnh Anh là bạn gái hắn nghe buồn cười thật vậy mà nó vẫn tin.
– Vy gọi mọi người ra đây có chuyện gì vậy? – Tuấn phá vỡ sự im lặng bất thường.
– Quên mất nhiệm vụ chính, mai không cần đi học, trên web của trường có thông báo cho học sinh nghỉ 1 tuần để thầy cô chấm thi.
– Woa… sướng rồi! – Linh.
– Nên mới gọi mọi người ra đây hội họp có nên tổ chức đi đâu chơi không? Ở nhà chán quá!
– Mấy anh chị cho em đi với. -Quỳnh Anh
– Anh nữa. – Nam giơ tay.
– Càng đông càng vui. Vậy chúng ta đi đâu? – Hoàng im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.
– Hay là đi biển. – Vy góp ý
– thôi năm ngoái ba đứa mình đi rồi mà. – Linh
Ngẫm 1 lúc Quỳnh Anh nói.
– Hay ra Đà Nẵng đi, nhà em có 1 khách sạn ngoài đó.
– Đà Nẵng, Bà Nà đúng rồi! Nghe có vẻ vui đấy. – Tuấn.
– Đi đi mấy đứa, anh thấy hay đó. – Nam phấn khích. ( Già rồi mà ham vui)
– Vậy đi Bà Nà ai có ý kiến gì không? – Hoàng.
Nó và hắn vẫn im lặng.
– Nhi, hôm nay sao mày im vậy mỗi lần nghe đi chơi là mắt sáng rỡ mà. – Linh lấy làm lạ.
Cả bọn giờ mới chú ý đến, thường ngày miệng nó hoạt động không ngừng mà hôm nay nín thinh.
– Ờ, tao… sao cũng được mà. Hôm nay tao đau bụng. – Nó cười ( gượng).
– Vậy còn mày? – Hoàng hất mặt về phía hắn vì tên này nãy giờ cũng im.
– Sao cũng được.
Nó khẽ liếc nhìn hắn, vừa lúc hắn quay lại thế là bốn mắt nhìn nhau, rồi lại vội vàng quay đi.
Vậy là quyết định cuối cùng của cả bọn là ” Bà Nà”
– Sáng mai tập trung tại nhà anh Huy nha! Quỳnh Anh đề nghị.
– Chị không biết nhà Huy. – Linh
– Chị cũng vậy. -Vy
– Mai anh/ tớ qua đón cho! – Nam và Tuấn đồng thanh, 1 người nhìn Vy, 1 người nhìn Linh.
Mọi người trố mắt nhìn làm 2 nhân vật chính đỏ mặt.
– woa.. 2 anh ga lăng vậy? – Quỳnh Anh.
– Tất nhiên, anh mà. – 2 người tự sướng.
– Ọe…..
Một màn ói toàn tập.
– Xuống anh Nam ơi xuống. – Quỳnh Anh
– Tuấn ới xuống.. mày muốn làm khỉ hả? – Hoàng
Hai người kia xụ mặt đành leo xuống.
Suốt buổi ai nấy đều nói chuyện tưng bừng, nó và hắn vẫn chăm chú lắng nghe nhưng lại chẳng nói tiếng nào mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!