Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
Chương 26 : Rạch Mặt
-Hôm nay con rảnh, bác cho con đến thăm Hàn Băng Băng một lúc được chứ?
Ông Huy không chần chừ mà nói
-Khu vực cấm không phải nơi để đùa đâu, con nên cẩn thận. Ta cho con mười phút
-Bác đưa con chìa khóa.
-Ở đó có cả mật mã, nếu nhập đúng thì không cần chìa khóa. Mật mã là 200490
-Con cảm ơn. Bây giờ con sẽ đến luôn. Chào bác
…
Con đường đá sỏi dẫn đến khu vực cấm, cây cối xung quanh trơ trọi như bị tước hết mọi sự sống, ban đêm ở đây không khác gì một nhà ma dành cho những người thích khám phá.
Lina tiến sâu xuống dưới lòng đất, được vệ sĩ tiếp đón cẩn thận. Cô nàng có vẻ rất hưng phấn.
Đôi chân kiêu hãnh dừng lại trước lồng kính số hai, nơi một thiên thần đang nhắm mắt suy nghĩ, dáng vẻ nhỏ nhắn cần lắm một vòng tay bảo vệ.
Nhếch môi cười, Lina lại gần hơn, khẽ đặt tay lên mặt trên của lồng kính và nhìn xuống dưới vẻ khiêu khích.
Băng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt không đơn giản, cô từ từ mở mắt nhìn, cô có thể thấy rõ được khuôn mặt của Lina qua ánh đèn.
Lina thấy Băng đã thức, liền nói như đã quá thân thiết
-Chào bạn, mình đến thăm bạn đây
Nghe thấy tiếng nói, mẹ của Lâm đang ngủ cũng lơ mơ tỉnh dậy. Lần đầu tiên bà thấy có một người con gái khác vào trong đây, tự nhiên bà lại nghĩ cô gái này cũng chuẩn bị bị nhốt vào lồng kính tiếp theo mà thôi. Nhưng sự thật bà đã nhầm
Băng không phản ứng, cô cứ nhìn Lina, đợi câu nói tiếp theo. Cô thà nghe những lời nói cay độc phát ra từ miệng Lina còn hơn là những lời nói ngọt sớt đến sởi gai ốc như vậy.
-Vẫn cái kiểu khinh khinh ít nói. Ông trời ban cho cô giọng nói quả thực rất lãng phí – Lina nói đểu, ánh mắt bỗng sắc bén hẳn lên đến nỗi mấy tên bảo vệ xung quanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Không hẳn là đến “thăm bạn”
200490…
Ting
Lồng kính được mở ra. Băng vẫn không nói gì, trong đầu cô bây giờ đang suy nghĩ xem Lina sẽ làm gì cô.
Trong khi những ngón tay lướt qua bảng mật mã, những tên vệ sĩ săm soi đã thấy dòng mật mã dài 6 số đó. Một trong những tên đó bất chợt cười nhếch mép.
Lina túm áo Băng, chiếc áo rộng thùng thình của một tù nhân. Cười nhếch mép và nói với giọng cực đểu
– Ra ngoài này chơi cho thoáng
Nhiệt độ dưới đây thấp hơn hẳn so với ngoài kia. Lina bèn lấy cớ lạnh để lột áo bên ngoài của Băng ra và khoác lên cho mình. Băng mỏng manh với chiếc áo ren trắng đã nhem nhuốc. Cô chịu được lạnh lên không hề hấn gì.
Bốp
Bốp
Bốp
Ba tiếng kêu vang lên cùng một lúc, mặt Băng nóng bừng như bị thiêu đốt, bàn tay bạo lực của Lina giáng xuống mặt Băng hai phát liền khiến Băng ngã người về phía sau.
-Cái đầu tiên là vì cô cướp Lâm của tôi
-Cái thứ hai là vì cô khiến Lâm lạnh nhạt với tôi
-Cái thứ ba là vì cô khiến tôi trở thành thế này
Lina phủi phủi tay và ngồi xuống, khẽ rút một con dao bấm ra.
-Lâm yêu cô chỉ vì cô đẹp, nếu gương mặt này không đẹp nữa liệu anh ấy còn yêu cô không?
Lina đưa con dao qua lại trước mặt Băng, lưỡi dao sắc bén nhìn Băng lạnh lùng.
Băng lắc đầu, cô không nghĩ Lâm yêu cô vì nhan sắc của cô. Cô chưa bao giờ nhận cô đẹp.
Mấp máy môi, giọng nói của Băng vang lên khô khan
-Cô cũng rất đẹp!
Nghe vậy, Lina chợt nở nụ cười lần đầu tiên không đểu với Băng, trong trường hợp đang tức mà được khen đẹp, Lina tự nhiên thấy lòng mình giảm độ tức đi vài phần.
Những tên vệ sĩ ở đó khúc khích nói với nhau. Ai là người đẹp hơn. Đa số chọn Băng.
-Cảm ơn cô nhưng không vì cô khen tôi mà tôi tha cho cô đâu – Lina thôi cười, tay xoay xoay con dao theo vòng tròn. Ánh sáng từ con dao hất vào mặt Băng, tạo nên một đường dài trên khuôn mặt.
Xoẹt…
A…
Lina rạch một đường bên má phải của Băng, Băng bất ngờ kêu thành tiếng. Người phụ nữ trong lồng kính khẽ kêu lên
-Dừng lại
Lina để ý đến mẹ Lâm, cô lên giọng quát
-Bà thích bị như vậy thì nói câu nữa
-Ta nói dừng lại – Mẹ Lâm vẫn kiên quyết nói. Bà biết bà không còn quyền gì nhưng thấy Băng như vậy bà có chút xót xa, đang tuổi thanh xuân mà bị cướp đi khuôn mặt, ai mà chịu cho được.
-Bà lên vui mừng khi tôi không biết mật mã lồng đó, không bà chết với tôi – Lina giở giọng đe dọa, cô ả không hề biết đó là mẹ Lâm, không thì cô cũng sẽ không nói như vậy.
Mẹ Lâm bất lực ngồi nhìn nhát dao thứ hai rạch vào má còn lại của Băng, Băng không hề khóc như bao cô gái khác. Bỗng, Băng đưa hai tay lên quẹt dòng máu đang chảy trên mặt, úp tay vào má để xua bớt cơn đau, Băng giương đôi mắt mệt mỏi lên nhìn Lina, cô nhếch môi lạnh lùng, trong lòng mắt đen thăm thẳm hiện lên một tia sáng kì lạ. Băng lên tiếng như một lời đe dọa ngầm
-Cô nghĩ mình sẽ được sống yên?
Đ mắt sáng ấy hơi hếch lên, Lina cảnh giác nhìn Băng
-Cô đe dọa tôi chăng? Đúng, tôi nghĩ vậy đó
-Vậy chúc may mắn – Băng khẽ khuyến mại cho Lina một nụ cười đẹp
-Hết mười phút, đề nghị cô ra ngoài – Tiếng vệ sĩ đánh thức Lina trở lại. Cô ả đứng lên, lôi Băng ném vào bên trong rồi đóng lại bằng mật mã đó.
Băng ngồi vào một góc, hai tay vẫn đặt lên má ngăn máu chảy, cô cần lắm những dụng cụ y tế không cô sẽ không chịu nổi mất.
Cô thiếp đi vì đau đớn, hi vọng khi cô thức dậy, mọi đau đớn sẽ bị thổi bay.
Mẹ Lâm xót xa nhìn Băng. Bỗng bà muốn ôm chầm lấy cô gái nhỏ đấy và nói : Mẹ ở đây, con sẽ không sao đâu.
Bà quay người lại để không thương xót thêm. Bà nhớ khi nãy, Lina có đề cập đến Lâm. Bà mới đoán ra, giữa hai cô gái này có xung đột là vì Lâm của bà.
Bà khẽ lắc đầu, tình yêu của tuổi trẻ thật đáng sợ.
…
Bánh xe lăn chậm trên con đường quen thuộc, trên những chặng đường phía trước, những đôi tình nhân khẽ nắm tay nhau dảo bước. Chỉ còn mình anh cô độc nhất thế gian.
Lâm đến nhà thờ, anh muốn đầu mình xóa bỏ hết những thứ đang nghĩ.
Anh bước vào trong, theo sự chỉ dạy của cha sứ và những người ở đây, anh ngồi tu tĩnh lại một chỗ, đôi mắt hổ phách nhắm lại, đôi tay bất động đặt lên đùi.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, tất cả như ngừng hoạt động, chỉ còn tiếng thời gian đang trôi qua rất nhanh.
Khải và Duy Anh cùng lái xe đi ra từ công ty riêng của mình. Hai người, mỗi người một hướng. Khải không giống Lâm đến nhà thờ mà anh đi vào chùa.
Duy Anh đi qua nhà Thiên, chiếc cổng to cao yên ắng, căn biệt thự vắng tanh bấy lâu nay làm Duy Anh chợt nhớ về hồi ức.
“Diễm, em đang ở đâu?”
Duy Anh đỗ xe trước cổng biệt thự một lúc, hai tay anh đặt lên vô-lăng và úp mặt vào đó.
Ngày hôm đó, trời đổ mưa. Người con gái đi trên đường với nét mặt u buồn.
“Em chắc bị từ chối thôi”
“Tại sao vậy? Em chưa nói với người ta thì sao biết người ta từ chối chứ?”
“Em biết anh ấy yêu người khác rồi”
“Vậy hả? Thế em quên anh ta đi”
Duy Anh đã nói như vậy với Diễm, bởi vì anh không biết chàng trai mà Diễm nhắc đến lại chính là anh. Đến bây giờ, khi Diễm không còn ở đây, anh mới nhớ lại câu chuyện ấy, anh mới biết thì ra mình có người thầm thương trộm nhớ.
-Diễm à, Băng yêu Lâm rồi, anh sẽ không bao giờ có được tình cảm của thiên thần, lúc này, anh mới hiểu cảm giác của em năm đó như thế nào, thật sự rất đau, Diễm à, bây giờ anh nhớ em lắm, anh thật ích kỉ đúng không? Tự dưng anh muốn nghe thấy em tỏ tình với anh, em về sớm nhé, anh đợi em đấy, cô bé!
Duy Anh lẩm bẩm một mình. Cánh cửa nơi con tim anh đang từ từ mở ra, anh đã sẵn sàng đón người con gái ấy bước vào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!