Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây! - Chương 47 : Em Còn Thương Anh Không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!


Chương 47 : Em Còn Thương Anh Không?


Có ai nói cho cô biết truyện gì đang xảy ra không? Tại sao di ảnh lại là tên cô, là hình của cô. Đáng nguyền rủa thật, cô vẫn còn sống cơ mà.

Chôn chân ngay tại chỗ, dường như có lực ma sát rất mạnh khiến cô không thể di chuyển, người cô như bất động, ngỡ ngàng tột độ. Cùng lúc đó, nhỏ Ngọc và Lan Nhi bước vào bên trong, thấy cô đang đứng trước mặt, hai nhỏ toát mồ hôi lạnh và hét toáng lên

– Trời ơi, ma, ma….

Nghe thấy tiếng hét, cô ngoái đầu lại, thấy hai dáng nữ chạy hớt hải ra ngoài. Cô trở thành ma lúc nào, cô còn có thể chạm vào mọi thứ cơ mà. Tủi nhục, cô hậm hực nhìn lên phía trên nhà chính, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, bàn tay run run, miệng mấp máy khó chịu

– Một lũ khốn!

Đôi chân trần bước đi thật nhẹ nhàng, y hệt hồn ma di chuyển, cô va phải một thân ảnh to lớn, mùi hương quen thuộc xộc đến cánh mũi, làm cô rưng rưng trong đáy tim.

Vương Chí Lâm nhìn cô, cơ hồ muốn nổ tung ra, anh dụi dụi mắt để xem mình có nhìn nhầm không, không hề, người trước mặt anh là thật, anh có thể chạm vào, da thịt mềm mại, trắng nõn. Đôi mắt đỏ ngầu chuyển thành xanh lam, băng giá, cứa vào tim anh hàng ngàn nỗi đau. Anh không chịu đựng nổi, kích động kéo lấy tay Băng khiến cô khó chịu rút tay về.

– Băng, là em sao? Chẳng phải em…

Băng cười nhếch mép, ác độc như một phù thủy, ánh mắt tàn tạ, đau đớn nhìn anh quở trách, trán khẽ nhăn lại, hai tay bấu chặt vạt áo, ngăn sự kích động trong mình. Đều đều nói

– Chẳng phải tôi chết sao? Đúng không?

Lâm định lên tiếng thì Băng giơ tay lên, chặn trước miệng anh

– Giải thích sao? Tôi không cần lời giải thích? Coi như tôi chết rồi đi, tôi đến để lấy lại thứ thuộc về tôi!

– Thứ gì?

– Hộ chiếu, giấy tờ tùy thân.

Cô lạnh nhạt, gương mặt hết sức vô cảm, không chút gợn sóng. Đuôi mắt Lâm khẽ nheo lại, khó hiểu vô cùng. Chẳng lẽ, người con gái chết kia là Kiều Uyên chứ không phải Băng. Lạ thật, chẳng phải Kiều Uyên đã phẫu thuật rồi sao. Hay, anh đã bị lừa, shit! Thật đáng trách. Anh lại bị lừa, anh phải giết kẻ đó.

– Nhanh

Giọng nói lạnh tanh tạo lên làn sóng dữ dội trong tim Lâm, anh khó xử vô cùng. Anh đưa giấy tờ cho cô gái này bây giờ, chẳng phải anh hết hi vọng được bên cô hay sao?

– Anh muốn xác minh một chuyện

Anh buông ra một câu, cô khó hiểu vô cùng. Nhưng vẫn ung dung gật đầu đồng ý, nói

– Chuyện gì?

– Xét nghiệm ADN

Cô cau mày, định thắc mắc, anh hiểu ý cô, liền ngăn lời cô lại bằng câu nói

– Anh sẽ giải thích sau. Anh muốn đi luôn bây giờ.

Cô quay gót theo anh, không chần chừ một giây một phút, cô muốn kết thúc mọi việc thật nhanh chóng và rời khỏi chốn ma quỷ này. Cô ghét nơi đây. Thật sự rất ghét. Ghét-cả-Lâm

Lâm đưa Băng đến bệnh viện, đợi cô lấy máu xét nghiệm, anh hỏi thăm một vài thứ linh tinh. Khi Băng bước ra, anh mới thôi

– Ba ngày nữa cậu hãy đến lấy kết quả – Vị bác sĩ kính cẩn nói, sau đó bị ánh mắt lạnh lùng của Lâm dọa cho chết khiếp mà thay đổi câu nói ban nãy thành “một ngày”Lâm quay sang Băng, chăm chú nhìn nét mặt của cô, thần thái, nhan sắc chuẩn đến từng milimet, có lẽ không cần chờ đợi kết quả anh cũng đoán được sự thật

– Tôi không có nhiều thời gian, nói luôn việc chính – Kim khẩu tràn ngập băng tuyết, Lâm cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Khuôn mặt tuấn mỹ khẽ chau lại, hàng lông mi rậm hơi cụp xuống, buồn bã

Anh kể lại mọi chuyện cho cô nghe, dường như cô không hề tin anh, nghe xong, cô chỉ lắc đầu cười nhạt nhẽo

– Trò đùa!

Anh dày công kể, cô lại nghĩ đó là đùa, lời nói của cô còn sắc nhọn hơn mũi dao lam. Cứa tim anh đến bật máu. Người con trai yêu thật lòng, thường bị tổn thương sâu sắc hơn là con gái. Và, Lâm cũng vậy. Tình yêu chưa hạnh phúc được bao lâu, chỉ vướng toàn truyện đau đầu. Lâm lại lên tiếng giải thích, cuối cùng cô cũng miễn cưỡng tin vào câu chuyện hồ đồ đó.

Rời khỏi bệnh viện, bên ngoài trời âm u, đen tối, mây nặng trĩu như sắp trút mưa. Lâm quay sang Băng, thấy mắt cô rưng rưng, là cô đang cảm thấy xót xa hay uất ức vì có người mạo danh mình.

– Em khóc sao?

Giọng khàn khàn của Lâm khiến Băng giật mình lau nước mắt, trời cũng xanh hẳn lên lạ thường. Tuyệt đối, cô không bao giờ rơi lệ.

– Việc gì phải khóc!

Cô mạnh mẽ nói, nhưng trong thâm tâm cô mệt mỏi biết nhường nào, đi thêm vài bước nữa, có lẽ cô sẽ gục ngã mất.

– Anh đưa em về nhà anh, khi nào có kết quả, anh sẽ…

– Không-bao-giờ – Băng nghiến răng tức giận – Anh muốn tôi nhìn thấy mình trên bàn thờ sao?

– Không phải

– Tôi tự có chỗ ở, không cần anh lo.

Băng quay lưng bỏ đi, Lâm nhìn theo bóng nhỏ khuất dần, chua cay ngửa mặt lên trời. Hận không thể hét to cho thỏa lòng. Anh cứ mãi kìm nén như vậy, có ngày anh sẽ nổ tung mất.

Anh chạy xe đến bar, không ngờ Duy Anh cũng đang ở đó. Anh lại đau khổ bứt rứt vì nghĩ đến Diễm, nhìn số lượng vỏ chai xung quanh Duy Anh, cũng đủ cho thấy anh uống nhiều cỡ nào, anh đau khố thế nào. Mắt anh đỏ ngầu nhìn Lâm tiến đến, miệng miễn cưỡng cười thật tươi, lảm nhảm không ngừng

– Tìm Diễm cho tôi, Lâm ơi!

– Cậu hãy nghĩ đến Thiên, Duy Anh! – Lâm ngả người xuống, định châm một điếu thuốc rồi lại vứt đi. Lâm buồn đến nỗi không còn tâm trạng làm gì, đến rượu cũng không muốn uống, chỉ lặng lẽ nhìn Duy Anh.

Duy Anh hoa mắt, chóng mặt, cả người đổ ập xuống ghế. Lâm thở dài, bấm số gọi người đến đưa Duy Anh về.

Trong khi chờ người đến, có một cô gái phục vụ đến dọn bàn, chẳng may bắt gặp ánh mắt của Lâm, cô sợ hãi cúi đầu xuống. Tướng mạo của cô phải miêu tả như thế nào nhỉ, tuyệt sắc giai nhân, xinh đẹp rạng ngời…nhưng không bằng một thứ đó là…

– Ngẩng mặt lên

Lâm lạnh lùng ra lệnh. Lâm chưa từng thấy cô gái này ở đây. Cô lại còn rất giống một người, tại sao lại trùng hợp được như vậy chứ.

Ánh đèn lập lòe chiếu thẳng vào gương mặt của cô phục vụ. Lệnh của Lâm khiến toàn thân cô run lên, khe khẽ ngẩng đầu

– Ông chủ!

– Nhân viên mới? Tên?

– Tôi tên Hoàng Diệu Anh , mới được tuyển một tuần trước.

Cô phục vụ nhỏ nhẹ đáp, Lâm đơ người, Hoàng Diệu Anh, Hoàng Diễm Anh, hai người họ là gì, khuôn mặt na ná giống nhau, cái tên cũng vậy. Nói chung là giống.

– Không cần thu dọn, cô bắt taxi đưa cậu ta về địa chỉ này giúp tôi

– Dạ, vâng.

Dứt lời, Diệu Anh đỡ Duy Anh dậy, khó khăn lắm mới ra được bên ngoài. Lâm đứng lên, khẽ nhìn theo bước đi của Diệu Anh.

Lúc sau, Băng gọi điện cho Lâm, nói là có kết quả xét nghiệm rồi. Nhất thời, Lâm không ngờ lại có kết quả nhanh như vậy, trong lòng anh lo lắng không thôi.

Băng chờ trước cổng biệt thự Vương gia, cô vẫn mặc bộ váy trắng yêu thích, cô thu mình lại một góc bên ngoài, hệt như bóng của một thiên thần sa xuống trần gian. Mái tóc xoăn nhẹ bay trong gió, gương mặt xinh đẹp, đôi môi hồng rực khiến Lâm không khỏi đê mê.

Giọng Băng lành lạnh vang lên, Lâm hoàn hồn nhận lấy tờ xét nghiệm cô đưa cho

– Nhóm máu AB

– Đúng là tôi chưa? – Băng khẽ cười, chìa tay ra và nói – Tất cả đã rõ, phiền anh trao giả tôi giấy tờ

Lâm không nói gì, quay người vào bên trong nhà.

Anh bước lên phòng, lấy chìa khóa mở két. Một sấp giấy tờ được anh cất cẩn thận trong ngăn hiểm, anh nhẹ tay lấy nó ra, đôi mắt nhìn không chớp.

Do dự, anh trao cho cô. Băng mỉm cười cảm ơn, nhất thời, hai đôi mắt vô tình chạm nhau, bối rối, ngượng ngịu

– Anh/ Em…

Cả hai đều có lời muốn nói, cùng một lúc, Lâm nhường để cô nói trước

– Anh nên xử lý tất cả chỗ này, giờ thì tạm biệt!
Cô hất hàm nhìn di ảnh kèm tên của mình, nhức nhối, lòng thầm mắng chửi.

– Em còn thương anh…không?

Băng đã quay mặt bước đi, nghe thấy câu nói đó, cô đột nhiên chùn bước, có thứ keo dính chặt chân cô lại, di chuyển không nổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN