Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
Chương 26: Nộ Khí Của Tiểu Cẩn, Trừng Trị Dương Công Tử
Ngày 15 tháng 8, đoàn sứ giả từ Đông Liêu tiến vào Nhâm thành, thủ đô Hách Liên quốc. Trên đường lớn kẹt cứng một mảnh người, ai ai cũng đổ xô ra đường để nhìn thử một chút đoàn sứ giả. Nghe nói lần này người dẫn đầu đoàn sứ thần chính là Thái tử của Đông liêu quốc Hàn Mặc Thần, người cùng với Tam vương gia Hách Liên Phách Thiên đều được xưng danh là Đệ nhất Chiến thần, là thiếu niên anh tài của Đông Liêu quốc, cũng là địch thủ duy nhất có thể trực tiếp đối đầu cùng Tam vương gia trên chiến trường, nhưng vị Thái tử này cũng là một kẻ rất mực phong lưu, danh tiếng của hắn trên đại lục này với Ngũ vương gia Hách Liên Vân Thiên cũng có thể nói là một chín một mười.
Kiệu của Thái tử Hàn Mặc Thần đi ở giữa, bốn phía được bao quanh bởi hộ vệ trên tay vũ khí mặt mày băng lãnh, hơi thở nguy hiểm áp bức khiến người lùi xa mười mét. Đỉnh kiệu khảm một viên Dạ minh châu lớn bằng nắm tay nam nhân, dưới ánh nắng nhìn chói mắt cực kì. Vẫn biết Đông Liêu quốc là đế quốc giàu nhất nhì đại lục, nhưng đến cả Dạ minh châu cũng đem khảm lên đỉnh kiệu thì, thật sự có chút khoa trương rồi. Đoàn sứ thần có khoảng hơn chục người, đi bao quanh hai chiếu kiệu lớn ở giũa, một kiệu là của Hàn Mặc Thần, còn chiếc kiệu nhỏ hơn đi ở đằng sau, là kiệu của vị công chúa hôm nay sẽ bị đem sang hòa thân. Đi bên cạnh kiệu có hai nha hoàn mặt mày thanh tú vận y phục lụa hồng nhạt, là nha hoàn đi theo công chúa sang cầu thân. Cả đoàn người đi dọc theo đường lớn, khí thế vô cùng.
Trên một tửu lâu gần đó, ở chiếc bàn cạnh cửa sổ tầng hai, có vài cái nữ tử đang ngồi uống trà bình phẩm. Tiểu Cẩn xác thực vô cùng hào hứng với khung cảnh náo nhiệt trên phố, tay nàng bấu chặt vào bệ cửa sổ, hai mắt dán chặt vào đoàn người đi bên dưới, không ngừng đưa tay kéo kéo Tiểu Tuyết đang ngồi uống trà bên cạnh.
“Tuyết, Tuyết, nhìn, nhìn a, thật là khí thế quá đi mất… Nhìn coi, nhìn coi, hai chiếc kiệu đi ở giữa thật là sang trọng a, ước gì ta được ngồi một lần thì tốt… Ý, ý, ngươi xem, ngươi xem, lão già đi đầu mặt mũi coi bộ thật giống con khỉ… còn người đi thứ hai nữa, có vẻ giống con cáo già, mắt xếch lên nhìn thật gây phản cảm a,… Ôi chao, viên đá quý kia là cái gì mà lớn dữ vậy…”
Ngồi bên cạnh, Tiểu Tuyết bị Tiểu Cẩn lôi kéo liên tục đến nỗi nước trà rơi cả vào y phục, nàng hảo bực mình, vốn muốn quay qua nạt cho Tiểu Cẩn một trận, nhưng vừa nghe Tiểu Cẩn nói viên đá gì gì đó, hai mắt nàng liền sáng lên, vội thò đầu ra ngoài xem, hỏi gấp:
“Đâu, đâu, đá gì, đá gì, phải đá quý không? Hồng ngọc? Hắc ngọc? Tử ngọc? Đá quý gì nói mau a!”
Lần này là Tiểu Tuyết kịch liệt lôi kéo áo Tiểu Cẩn. Cẩn Cẩn đáng thương chỉ biết hai mắt cũng bị lắc đến sắp rớt, chỉ ngón tay vào đỉnh kiệu phía trước nói:
“Ngươi buông ta ra đã… ặc ặc… ngạt thở… cái kia kìa, cái thứ gắn trên đỉnh kiệu á!”
Tiểu Tuyết lập tức buông áo Tiểu Cẩn ra, nhoài hẳn người qua khung cửa để xem đá kia là cái gì đá. Chỉ thấy một viên đá tròn tròn, to bằng nắm tay người lớn được gắn trên đỉnh kiệu, có màu trắng hơi đục, Tiểu Tuyết nhăn mày, vì khoảng cách khá xa nên nàng nhìn không rõ, lẩm bẩm:
“Trứng gà? Không đúng, là trứng ngỗng? Cũng không chắc, có lẽ là trứng đà điểu…”
Ngồi ở bên đối diện của cái bàn, Âu Dương Tử Yên vẻ mặt thực gian trá, nhìn đám hộ vệ bao quanh hai cái kiệu, nàng kéo tay Tiểu Khuynh nói:
“Xem cái người đứng hàng thứ ba kia xinh trai không kìa?”
Tiểu Khuynh nhấp một ngụm trà, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, một tay chạm vào tay Tiểu Vân bên cạnh nói nhẹ:
“Tiểu Vân ngươi ra xem thử chút!”
Tiểu Vân mỉm cười nghiêng mình qua, cùng với Âu Dương Tử Yên chống tay lên thành cửa, gối cằm lên tay nhìn xuống dưới, tầm mắt lia qua một lượt, ngón tay thon dài chỉ đến một người:
“Người đứng ở hàng thứ ba cách người kia của ngươi hai người mới thực xinh trai!”
Âu Dương Tử Yên hô nhỏ một tiếng:
“Ồ, ta thấy cái người đứng bên cạnh hắn cũng là một mĩ nam đấy!”
Tiểu Vân gật đầu hưởng ứng:
“Đám hộ vệ này cũng không phải người thường, không nói gì đến công phu của họ cao thâm thế nào, chỉ cần tung một đòn mĩ nam kế ra cũng đủ làm cho đối phương ngã gục!”
Âu Dương Tử Yên giơ một ngón tay cái lên:
“Tiểu Vân ngươi đúng là nhìn xa trông rộng!”
Lúc này Tiểu Tuyết đã ngắm xong mấy cái hòn đá mà nàng cho là trứng gia cầm kia, ngồi lại chỗ, Tiểu Tuyết kéo tay Tiểu Khuynh hỏi:
“Tiểu Khuynh, ngươi có phải đã nhìn thấy rất nhiều bảo vật không?”
“Ừ!”
“Vậy ngươi nói ta biết chút cái viên kia là cái gì không?”
“Thế nào?” Ý của Tiểu Khuynh là hình dạng của viên đá mà Tiểu Tuyết nói thế nào. Tiểu Tuyết liền tả lại chính xác hình dạng của cái thứ kì cục kia. Hai mắt Tiểu Khuynh hơi mở ra, một lát lại đóng vào, nàng khẽ nói:
“Thực lãng phí!”
“Hả?” Tiểu Tuyết ngây ngốc tròn mắt. Có loại đá quý nào tên là Thực lãng phí sao? Sao nàng chưa nghe đến bao giờ nhỉ?
“Dạ minh châu!”
Lúc này lại nghe ở đối diện truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Tiểu Khuynh, nháy mắt làm Tiểu Tuyết đông cứng. Trời ơi, Dạ minh châu! Trong đầu Tiểu Tuyết nổ ầm một cái, tứ chi co giật, rồi một nỗi vui sướng ùa đến trong ngực, Tiểu Tuyết bật người dậy, nhìn chằm chằm Tiểu Khuynh, khó tin hỏi lại:
“Dạ minh châu, thực là Dạ minh châu sao?”
Tiểu Khuynh không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Trên mặt Tiểu Tuyết đầy ý cười xấu xa, trong chốc lát chỉ nghe tiếng nàng lẩm bẩm hoan hỉ:
“Trời phù hộ con rồi!”
Tiểu Cẩn bên cạnh thấy thần tình Tiểu Tuyết cười như điên dại, thuận miệng chen vào hỏi:
“Dạ minh châu là cái gì é? Có ăn được không?”
Tiểu Tuyết cười cực kì giống con hồ ly, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tiểu Cẩn một miệng đầy đồ ăn thực mất hình tượng, vươn tay lấy một miếng bánh ngọt tinh xảo trong chiếc đĩa sứ trước mặt lên, hỏi Tiểu Cẩn:
“Một chiếc bánh này giá thị trường là bao nhiêu?”
Tiểu Cẩn miễn cưỡng nuốt xuống thức ăn trong cổ họng, đáp:
“Bánh hoa mai, một chiếc là hai lượng bạc!”
Trong đầu Tiểu Tuyết thầm chắt lưỡi cái tửu lâu này bán giá đắt cắt cổ, bên ngoài cười càng thêm sáng lạn, có cảm giác của một tên gian thương trên người nàng tán ra mãnh liệt:
“Một chiếc bánh này giá hai lượng bạc, một viên Dạ minh châu kia có thể đổi lấy cả một tòa phủ đệ lớn chất đầy bánh này đến nóc, ngươi nói xem giá trị của Dạ minh châu kia bằng bao nhiêu a?”
Nhưng lời này của Tiểu Tuyết, đem hỏi Tiểu Cẩn thật đúng là dư thừa, chỉ nghe Tiểu Cẩn rất ngây thơ mà đáp:
“Nhiều như vậy ăn sao nổi a?”
Trên mặt Tiểu Tuyết nháy mắt liền đơ ra, một bộ thực bình thản nhét luôn miếng bánh trên tay vào miệng Tiểu Cẩn.
Đầu óc người này toàn chuyện ăn uống, có nói với nàng mấy cái chuyện cao siêu này thì nàng cũng sẽ không hiểu.
Thấy Tiểu Tuyết ngồi xuống rồi, Tiểu Khuynh ở đối diện mới mở mắt ra, hỏi:
“Ngươi đang có dự định gì xấu xa phải không?”
Tiểu Tuyết trợn mắt với nàng một cái, đáp:
“Cái này không tính là xấu xa, ta chỉ đang nghĩ muốn làm tăng ngân khố của chúng ta mà thôi. Sau này sẽ cần rất nhiều bạc, tích trữ từ trước sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái!”
Tiểu Khuynh nhấp nhẹ một ngụm trà, nói thẳng:
“Ngươi định trộm Dạ minh châu kia?”
Hai mắt Tiểu Tuyết tỏa sáng rực rỡ, lắc đầu như cái trống bỏi, cười hề hề nói:
“Đúng a, đúng a! Tiểu Khuynh, giúp nhá, giúp nhá!”
Tiểu Khuynh nhìn nàng, mỉm cười thật xinh đẹp, đang lúc Tiểu Tuyết còn cao hứng, đáp nhẹ một tiếng:
“Không!”
Nháy mắt đạp cho Tiểu Tuyết một phát từ trên thiên đường rớt thẳng xuống mười tám tầng địa ngục. Tiểu Tuyết bộ dáng đáng thương hề hề hỏi:
“Tại sao???”
“Ta không thích làm trò ăn cắp vặt!” Tiểu Khuynh rất thủng thỉnh đáp. Nếu nàng đã có ý định lấy cắp thứ gì, nhất định thứ đó phải là cả một gia tài khổng lồ, cái thứ xa xỉ nhưng rất nhỏ bé Dạ minh châu kia, nàng không có hứng thú.
“Đừng phũ phàng thế Tiểu Khuynh ơi a…”
Tiểu Tuyết nằm rạp cái mặt xuống bàn, kéo tay áo Tiểu Khuynh lắc lắc, vô cùng đáng thương.
“Có nói gì cũng vô ích!”
Cái mặt Tiểu Tuyết xẹp xuống như cái mẹt, nàng nhắm mắt hít một hơi, giơ ngón tay chỉ vào Tiểu Khuynh, hùng hổ tuyên bố:
“Ngươi nhớ kĩ đó, nhớ kĩ cái mặt ta, chuyến này nếu không thành công, ta nhất định sẽ hóa thành hồn ma về ám ngươi!”
Tiểu Cẩn ngồi bên cạnh đột nhiên chen miệng vào:
“Ngươi muốn chết sao Tiểu Tuyết? Vậy ngươi cứ yên tâm nhắm mắt nha, ta hứa sẽ làm cho ngươi một cái quan tài có đầy cỏ dại trang trí xung quanh!”
Khuôn mặt Tiểu Tuyết cứng đờ, vẻ hùng hổ khi nãy đã bay hơi mất tiêu. Tiểu Khuynh khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói:
“Vậy ta sẽ góp vài cái vòng hoa cho ngươi đội lúc chết!”
Khí thế của Tiểu Tuyết liền xẹp như quả bóng bị thủng, xẹp dần, xẹp dần, đến lúc chẳng còn gì nữa, đầu Tiểu Tuyết đã gục hẳn xuống mặt bàn. Có được hai đứa bạn chí cốt như vậy, thật là phước đức nàng tu luyện mười đời mới có được! Tiểu Tuyết trong lòng âm thầm dựng thẳng ngón giữa, cảm động đến lệ rơi đầy mặt!
Một bên nghe Tiểu Khuynh nói vậy, Tiểu Cẩn không nhịn được bật cười. Tiểu Tuyết mặt mày nhăn lại thành một đường thẳng, nắm cổ Tiểu Cẩn lắc lắc:
“Ngươi còn cười được à? Cái kẻ đáng chết này? Xem lão nương làm thịt ngươi đây!”
Đã thế Tiểu Cẩn lại càng cười to hơn. Bên trên lầu hai người đùa giỡn qua lại, tiếng cười của Tiểu Cẩn vang xa, rất nhiều người đều quay đầu nhìn, xem tiếng cười như chuông bạc kia là từ đâu ra. Ngồi trong kiệu lớn đi đầu, nam tử đang lười biếng tựa mình trên nhuyễn tháp cũng hơi mở mắt nhìn ra. Một đôi con ngươi đen ám trầm hé lộ chút quang mang, nam tử trường bào xanh ngọc viền tơ vàng thêu giao long trước ngực bằng sọi bạc, ngũ quan tinh tế như điêu khắc, da trắng tựa bạch ngọc, kia cái mũi cao thẳng, kia đôi mày kiếm sắc bén, giữa hai đầu lông này ẩn chứa lệ khí, bạc môi mỏng khêu gợi nhếch lên như có như không, kia cái dung mạo dễ dàng đốn đổ người ta từ khoảng cách xa cả ngàn mét. Vẻ đẹp này có lẽ ngay cả nữ tử cũng không thể sánh được, vốn có chút âm nhu nhưng đã bị cái khí thế bức người xung quanh đè ép mất. Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc truyền vào trong tai hắn, trong đôi mắt đen nhè nhẹ phản chiếu tia sáng rất nhạt. Cổ tay khẽ động, vén lên một góc mành kiệu, nam tử liếc mắt nhìn một vòng, rất nhanh liền xác định được cái thanh âm kia là từ đâu mà tới. Hắn thấy ở trên lầu hai của một tửu lâu gần đó, có mấy cái nữ tử đang quây quần, y phục lụa là quý hiếm, ắt hẳn đều là thiên kim tiểu thư cả, trong đó nữ tử mặc áo trắng đeo một cái khăn che mặt. Tiếng cười như chuông ngân kia là từ nữ tử mạc lam y ngồi gần cửa sổ, trên mặt nàng tràn đầy ý cười. Một thân lam y tiêu sái dễ chịu, trên hai búi tóc nho nhỏ gắn hai cái chuông bạc, theo cử động của đầu mà vang lên những tiếng đinh đang, khuôn mặt xinh xắn, vành mắt cong cong như mảnh trăng non, cái miệng nhỏ nhắn đang cười rất vui vẻ, để lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Trong nháy mắt làm người kia thất thần. Nàng cười như vậy vui vẻ, giống như tiểu tinh linh nô đùa cùng chúng bạn, nụ cười tinh khiết không chứa chút tạp chất, không hề giả tạo, rất hồn nhiên như tiểu hài tử, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, vô cùng động lòng người. Trên đời này, người hắn gặp qua không ít nhất chính là nữ nhân, ôn nhu có, tinh nghịch có, giảo hoạt có, lạnh lùng có, yếu ớt nhu mì động lòng người cũng có, nhưng chưa ai, chưa từng có một ai, lại có nụ cười khiến tâm hắn xao động đến thế. Giật mình hồi thần lại, khẽ hạ mành xe xuống, nam tử khẽ cười nhạt. Trên đời vậy mà lại có nữ tử khiến hắn xao tâm ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? Khép màn xe lại, bên trong im lặng một lúc lâu bỗng vang lên thanh âm nam tử trầm thấp:
“Tử Yết!”
Một thân ảnh nhanh chóng lắc mình đến bên chiếc kiệu, cung kính đợi lệnh:
“Đi điều tra mấy nữ tử kia, chú ý một chút nữ tử lam y!”
Tử Yết khom mình đáp dạ, thân ảnh loáng lên biến mất không dấu vết, như một làn khói biến mất giữa đoàn người. Mà ngồi trên tửu lâu lúc này, đôi mày Tiểu Khuynh khẽ nhăn lại một chút. Sao vừa rồi nàng lại có cảm giác có một đạo ánh mắt nhìn các nàng chằm chằm nhỉ? Đưa mắt nhìn một chút đoàn người phía dưới, chân mày của nàng cơ hồ dựng thẳng. Biến mất rồi? Xoay người ngồi trở lại ghế, tâm trạng Tiểu Khuynh nháy mắt lại trở về như cũ. Thôi kệ đi, nếu người tới không có ý xấu, nàng cũng không cần quá bận tâm!
“Chủ quán đâu! Mau lăn ra đây cho ta!”
Lúc này, từ lầu dưới bỗng truyền đến một tiếng quát rất lớn, kèm theo đó là tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng, cùng tiếng người hỗn loạn la hét. Giây lát sau, có tiếng chân chạy rầm rập lên cầu thang, cửa gian lầu hai bị người một cước đá bay, vài đạo thân ảnh hùng hổ xông vào, lập tức liền đập phá bàn ghế trong quán, dọa các khách nhân đang ngồi ăn phải sợ hãi lùi xa. Đi giữa đám người là một tên béo mặt phệ lúng lính mỡ, mặc một cái trường bào to quá khổ màu bạc, hai bên hông giắt liền ba cái ngọc bội, hai mắt híp lại thành một đường thẳng nhỏ xíu, nếu không nhìn rõ sẽ không thể nào thấy được. nhân to béo lúc lắc thân hình quá khổ đi vào, oang oang quát to:
“Cút! Cút hết cho ta! Hôm nay nơi này bổn công tử bao hết rồi!”
Đám khách nhân thấy người vừa tới thân mình quá thể đặc biệt như vậy, liền nhanh chóng nhận ra vị tổ tông này là ai, không nói một lời liền vội vã tháo chạy. Nhã gian lầu hai nháy mắt trống không. Mà đám Tiểu Khuynh ngồi một góc gần cửa sổ, lại xem chuyện này chẳng bằng một hạt bụi, người ăn thì cứ ăn, người uống thì cứ uống, người có tâm trạng ngắm mĩ nam thì cứ ngắm! Không khí trên bàn tĩnh lặng mà vô cùng hòa hợp. Trưởng quầy từ dưới lầu run rẩy chạy lên, cúi đầu chắp tay hướng cái gã to béo kia van xin:
“Dương thiếu gia, ngài nể tình chúng ta cũng là chỗ quen biết, hôm nay hiếm lắm mới có một ngày đông khách nhân, ngài nỡ lòng nào lại đuổi hết khách của tiệm đi như vậy?”
Trưởng quầy vừa nói dứt lời, liền có một tên mặt mũi hung tợn từ sau bước lên, nắm cổ áo trưởng quầy lôi đến trước mặt Dương thiếu gia, gã này cầm cây quạt xếp đập vào đầu trưởng quầy mấy cái, giọng nói ục ịch phát ra từ cái mồm rộng ngoác:
“A, lão già ngươi khẩu khí lớn lắm, lại dám xem thường bổn công tử, người đâu, đánh hắn cho ta!”
Mấy gã đại hán phía sau hùng hổ lao lên, đem chưởng quầy đánh túi bụi, khiến chưởng quầy chỉ biết van xin tha mạng. Ngồi cách đó một tấm bình phong, đám người Tiểu Khuynh nhìn một màn ỷ mạnh hiếp yếu lấy thịt đè người này, ai đó máu nóng đã sớm bốc lên đỉnh đầu. Mà lúc này, từ trong đám đại hán theo sau Dương công tử, có kẻ nhác thấy bóng các nàng, liền quát lên một tiếng:
“Là kẻ nào to gan ngồi đó?”
Nói xong liền xông lên trước, một cước đá văng trưởng quầy về phía các nàng. Chưởng quầy lao đi, thẳng tắp đụng trúng bình phong, ngã vào chiếc bàn trước mặt các nàng khiến nó gẫy vụn. Chưởng quầy trực tiếp hôn mê. Bàn tay Tiểu Cẩn vươn ra giữa không trung còn chưa thu lại, cả đám ngồi bất động thật lâu trên ghế. Từ sau lưng Dương công tử đi ra một cái nữ nhân y phục hoa lệ hở hang thiếu vải, trên mặt trang điểm tinh xảo đến mức cười một tiếng rơi một lớp phấn. Hai tay nữ nhân như con rắn uốn éo vòng qua cái thắt lưng to phệ của Dương công tử, giọng nói yểu điệu vang lên:
“Gia, có kẻ lại ngang nhiên không đặt chàng vào mắt, chàng phải trừng trị bọn chúng!”
Nghe thanh âm nũng nịu kia, đám người Tiểu Khuynh da gà rơi đầy trên đất, ớn lạnh không chịu nổi. Dương công tử một tay ôm vòng eo nhỏ chưa đầy một nắm của người kia, tay còn lại thò vào trong vạt áo ngang nhiên làm loạn khiến nàng kia thở dốc, cái miệng to rộng hôn đánh chụt trên môi son đỏ chót của nữ tử, cười dâm tà nói:
“Hảo, để gia bắt bọn chúng đem về cho nàng làm đồ chơi!”
Nữ nhân kia sắc mặt đỏ bừng, bộ ngực đồ sộ phập phồng lên xuống, yêu kiều cười một tiếng, thân mình như rắn nước lại càng dán sát lên người Dương công tử. Mà bọn đại hán phía sau, đồng một vẻ mê đắm nhìn thân hình yêu mị của nữ nhân kia. Vậy là một đám người hùng hổ kéo nhau đến chỗ các nàng. Bọn Tiểu Khuynh vẫn im lặng ngồi trên ghế. Từ xa nhìn đến các nàng, trong mắt Dương công tử nổi lên ánh sáng dâm dục nồng đậm, hắn ghê tởm nuốt nước miếng mấy lần, làm nữ tử bên cạnh phẫn hận đỏ mắt, trong lòng âm thầm suy tính sẽ đem các nàng hành hạ một trận cho hả dạ. Một đại hán trong đoàn huýt sáo nho nhỏ:
“Ô, toàn là tiểu mĩ nhân không hà!”
Đám đại hán phía sau cũng dùng ánh mắt nóng rực nhìn lên nhìn xuống thân hình các nàng. Bọn chúng không biết lát nữa bản thân sẽ thảm bao nhiêu. Một tên nhịn không được , nói:
“Gia, để thuộc hạ đi bắt các nàng!”
Dương công tử lập tức gạt phắt ra:
“Đều là tiểu mĩ nhân yếu ớt, để gia tự mình động thủ!”
Đám hạ nhân phía sau chỉ biết thống hận đỏ mắt. Dương công tử bước đến chỗ các nàng, bàn tay béo ụ vươn đến đặt trên vai một người, thanh âm đầy dục vọng vang lên:
“Tiểu mĩ nhân, theo gia về nhà nào!”
Hắn nắm vai xoay người người kia lại, còn chưa kịp cười to vì dung nhan diễm lệ của người trước mắt, đã nghe một thanh âm phẫn nộ truyền đến:
“Tên chó chết nhà ngươi, cút ngay!”
Thanh âm kia vừa dứt, một bên mắt lươn của Dương công tử đã bị trúng một đòn trời giáng. Hắn lảo đảo ngã nhào, lại bị người đá một cước, lập tức lăn thẳng xuống lầu dưới, mà chủ nhân cái chân kia vẫn không ngừng lại, một đường đá hắn bay thẳng ra ngoài cửa lâu, ngã phịch xuống nền đường. Trên lầu, đám hạ nhân tháy chủ tử mình bị đánh , liền vội vã chạy theo, cái nữ nhân kia cũng vội phất phất khăn tay theo xuống. mà bên này, đám Tiểu Khuynh thực thủng thỉnh bước từng bước xuống, thanh âm Tiểu Vân nhẹ nhàng nóí:
“Để Tiểu Cẩn phát tiết một chút!”
Dương công tử bị người đá bay ra ngoài, lăn liền mấy vòng trên đất, ngọc quan cài đầu cũng rơi mất, một bộ dáng xốc xếch không chịu nổi. Hắn ngồi trên đất, không ngừng hét to:
“Tiện nhân, tiện nhân ngươi, dám đánh bổn công tử!”
Người dân xung quanh không ai không biết cái tổ tông này, thấy hắn bị như vậy lập tức liền tránh ra xa nhất có thể, không ai muốn bị liên lụy. Mà đứng sừng sững ở cửa tửu lâu, hai mắt Tiểu Cẩn đã sớm bốc hỏa, nàng hùng hổ xắn cao tay áo, cười lạnh nói:
“À há, vẫn còn có sức mắng chửi người cơ đấy! Tốt lắm, hôm nay không đánh ngươi thành đầu heo, lão nương sẽ tự viết ngược tên!”
Nói xong, nàng giận dữ lao vào đánh cái Dương công tử kia túi bụi, đánh cho hắn đau đến kêu cha gọi mẹ, đánh cho hắn răng rơi đầy đất, đầu óc tán loạn, y phục xốc xếch nhếch nhác. Mà ở bên trong, đám hạ nhân nhìn chủ tử mình bị đánh thành cái dạng như vậy, không kẻ nào có gan đi ra ngăn cản. Dù sao chịu áp bức lâu rồi, nhìn người kia bị đánh thê thảm như vậy, ngoại trừ một chút sợ hãi, ngoài ra tất cả đều thấy thống khoái, vô cùng thống khoái. Đám Tiểu Khuynh đứng ở đầu cầu thang xem diễn, có chút chán. Tiểu Tuyết nghiêng đầu hỏi:
“Tên Tiểu Cẩn viết ngược thành cái gì?”
Tiểu Khuynh đáp:
“Cẩn Cẩn Vân!”
Âu Dương Tử Yên giơ một ngón tay nói:
“Không tệ!”
Cả bốn người cùng bật cười. Bên ngoài, đám đông vây xung quanh càng lúc càng đông, nhìn thấy cái Dương công tử kia ngày thường hống hách ra oai là thế mà bây giờ bị một cái nữ tử đánh cho kêu giời kêu đất, khóc cha gọi mẹ thì đều cảm thấy tâm tình cực tốt, trong lòng âm thầm phong cho Tiểu Cẩn cái danh nữ hiệp. Nữ tử kia nhìn qua nhỏ nhắn như vậy mà ra tay cũng thật hung bạo a! Tiểu Cẩn đá một cước, Dương công tử bay đi, thẳng tắp ngã nhào vào một hàng bán rau, trên người bỗng chốc bị phủ đầy rau xanh cùng đất cát. Cái mặt ục ịch mỡ bị đánh đến thâm tím, có vết thương còn chảy máu. Hắn vừa ngẩng lên, thấy đám hạ nhân còn đang đứng ngơ ngác trong lâu, không khỏi gào lên:
“Ăn hại, một bọn ăn hại, còn đứng đấy à! Lũ hạ nhân khốn kiếp!”
Đám hạ nhân nghe tiếng rống như heo bị chọc tiết kia, vội vội vàng vàng lướt ào ào qua người Tiểu Cẩn, chạy tới đỡ vội cái con heo béo ục kia lên. Dương công tử toàn thân tơi tả vừa được đỡ lên đã lớn tiếng chửi bới, tiện tay quạt cho mấy tên đứng gần hắn nhất mấy bạt tai, có kẻ bị đánh cho phun máu. Người xung quanh nhìn cảnh này mà thầm phẫn nộ. Tiểu Cẩn khinh thường nhìn cái kẻ béo ục như con lợn vừa bị mình đánh cho kêu cha gọi mẹ, giờ còn lớn lối chửi bới, vốn định xông lên cho hắn vài cú đấm nữa, thì đã bị người giữ lại. Đám Tiểu Khuynh đi từ sau tới, thuận tiện giúp nàng phủi chút y phục, chỉnh lại hai bím tóc, cười khen:
“Đánh giỏi lắm, Tiểu Cẩn! Tiếp tục phát huy nếu có lần sau!”
Dương công tử đứng đối diện giơ tay run run chỉ vào các nàng, lớn tiếng quát tháo:
“Tiện nhân, tiện nhân, một bọn tiện nhân!”
Tiểu Cẩn sắc mặt nháy mắt co lại, nàng bóp tay, gằn giọng hướng đầu heo nói:
“Ngươi ngại ta chưa xuống tay đủ có phải không?”
Dương công tử nghe thanh âm lạnh lẽo của nàng, vội vã rụt tay lại, một chút uy hiếp cũng không có nói:
“Ta.. ta sẽ báo thù… ta sẽ không để yên đâu!”
Từ trong tay Tiểu Khuynh bắn ra một viên đá nhỏ, thẳng hướng cổ họng Dương công tử bắn tới. Một tiếng gào rú như heo bị chọc tiết vang lên, làm chấn động lỗ tai mọi người, Dương công tử bây giờ lại đang đau đớn lăn lộn trên đất, hai tay ôm chặt lấy cổ họng. Tiểu Khuynh chậm rãi bước lên vài bước, thanh âm nghe không ra chút cảm xúc vang lên, trầm trầm dọa người:
“Muốn trả thù sao? Muốn báo oán sao? Hôm nay ta liền phế đi cổ họng của ngươi, để xem ngươi còn báo oán kiểu gì!”
Hai mắt Dương công tử trợn to, trực tiếp ngất xỉu. Tiểu Khuynh nhìn đám gia nô người ngồi kẻ quỳ trên đất, lạnh giọng quát:
“Cút!”
Nghe cái thanh âm đáng sợ kia cùng khuôn mặt ngập đầy sát ý của Tiểu Khuynh, đám gian nô run như cầy sấy, vội vã nâng Dương công tử dậy, nhanh chóng tháo chạy. Đám Tiểu Cẩn phía sau chạy tới, Tiểu Tuyết liền giơ một ngón tay lên với nàng:
“Tuyệt lắm, Tiểu Khuynh!”
Trên khuôn mặt băng hàn trời sinh của Tiểu Khuynh khẽ hiện lên nụ cười, nhưng là nụ cười rét lạnh thấu xương, nàng âm trầm nói:
“Diệt cỏ, phải diệt tận gốc!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!