Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
Chương 106: Tiểu thiếp kính trà
Bên trong điện Thiên Quang, không khí tĩnh lặng bị một tiếng “choang” phá vỡ. Thái hậu ngồi trên chính vị, vẻ mặt xanh mét, tức giận thở hồng hộc, Thanh Hồng vội ở một bên vuốt ngực cho bà. Một tay Thái hậu bóp chặt tay ghế, một tay khác run run chỉ vào người đang đứng ở giữa điện, quát lên:
“Quỳ xuống!”
Sắc mặt Hách Liên Vân Thiên bình tĩnh, tựa hồ đã sớm đoán được phản ứng này của Thái hậu, không nói một lời phất vạt áo quỳ xuống. Bốn năm trước Thái hậu vì chuyện Hướng Ân Nhu bỏ đi mà vô cùng tức giận, trong lòng càng thêm không thích Hướng Ân Nhu. Không nghĩ tới sau bốn năm, vốn tưởng Hách Liên Vân Thiên đã đổi tính nết, không nghĩ tới hắn mới cưới tiểu thư Hạ phủ vào cửa còn chưa được một tháng, lại truyền đến tin tức Hướng Ân Nhu có thai! Cho dù đây có là hoàng tôn của bà đi nữa, bà cũng không cách nào áp chế giận dữ đối với Hách Liên Vân Thiên. Vương phi mới cưới được vài tuần, một nữ nhân không rõ lai lịch ở trong phủ lại mang thai hoàng tự, chuyện này nếu để truyền ra ngoài, thể diện hoàng thất biết để ở chỗ nào?
Hách Liên Vân Thiên mím môi quỳ ở nơi đó, sắc mặt nhợt nhạt, hình như còn gầy đi không ít. Hắn không có lời nào để biện hộ, cũng không tính sẽ biện hộ. Chuyện đã đi được đến nước này, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất. Cho dù ngày hôm nay Thái hậu có đánh gãy hai chân hắn, hắn cũng phải cưới Hướng Ân Nhu vào cửa! Vậy nên, Hách Liên Vân Thiên cúi người, dập đầu trước Thái hậu, giọng nói lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc gì:
“Xin mẫu hậu thành toàn cho nhi thần!”
Thấy hắn kiên quyết như thế, cơn tức trong lòng bà lại dồn lên, ngực Thái hậu phập phồng lên xuống, bà chỉ tay vào Hách Liên Vân Thiên, hồi lâu sau, thanh âm giận dữ rít qua kẽ răng truyền ra:
“Ngươi… ngươi… Được! Ai gia thành toàn cho ngươi, nhưng ai gia cho ngươi biết, Hướng Ân Nhu dù có vào được cửa Ngũ vương phủ, cũng tuyệt đối chỉ có thể làm thiếp! Một nữ nhân lăng loàn như thế, đừng mơ leo lên làm Trắc vương phi! Còn ngươi, sau này cũng đừng bước vào Thiên Quang điện này, ai gia không muốn nhìn thấy mặt ngươi!”
Thái hậu nói xong, phất tay áo đi thẳng vào trong. Ở bên ngoài, sống lưng Hách Liên Vân Thiên cứng đờ quỳ ở đó, trong lòng thầm cười khổ. Để Hướng Ân Nhu làm thiếp? Quả nhiên là Thái hậu, nhưng như vậy cũng tốt, cũng đỡ cho hắn một phần khổ sở trong lòng! Ánh mắt Hách Liên Vân Thiên chợt lóe lên một tia sáng lạnh, nhưng rất nhanh lại biến mất, hắn từ trên đất đứng lên, xoay người ra khỏi Thiên Quang điện.
Hướng Ân Nhu mấy ngày gần đây xuân quang vô hạn, nàng ta ỷ mình trong bụng có hoàng tự, ở trong Ngũ vương phủ càng ngày càng kiêu ngạo. Hạ nhân trong Ngũ vương phủ thấy nàng ta như vậy, tuy trong lòng căm ghét nhưng cũng không dám làm gì, vậy nên cách tốt nhất là vừa nhìn thấy nàng ta thì liền trốn đi. Hướng Ân Nhu thấy vậy thì lại càng kiêu ngạo. Hạ Liên xem thái độ chủ tử nhà mình không mặn không nhạt, trong lòng gấp muốn chết, nhưng biết tính cách chủ tử mình nên cũng không dám nói gì. Tiểu Cẩn cũng biết Hướng Ân Nhu sẽ không chịu ngồi yên, nhưng nàng cũng chẳng rảnh rỗi mà đi quản nàng ta, hơn nữa nàng cũng có chút mong đợi, đối với loại chuyện làm mất mặt hoàng thất như vậy, người phụ nữ quyền lực nhất trong cung kia sẽ hành xử như thế nào đây.
Quả nhiên, hai ngày sau đó, từ trong cung truyền ra thánh chỉ, ban Hướng Ân Nhu cho Hách Liên Vân Thiên làm thiếp. Lúc nghe đến tin tức này, Tiểu Cẩn còn cười bò ra bàn, mà Hạ Liên bên cạnh chỉ biết đen mặt nhìn hành động của chủ tử mình. Phu quân nuôi tiểu tam bên cạnh như vậy, người làm thê tử như tiểu thư nhà nàng đã không tức giận đi thị uy một phen, còn nằm bò ra bàn mà cười? Trái ngược với Tiểu Cẩn bên này vô cùng hả hê, bên kia Hướng Ân Nhu lại tức hận đến nghiến răng, xé nát ba cái khăn tay cùng phá huỷ mất một bộ ấm trà. Luận Thu đứng bên cạnh, có sợ mà không dám nói lời nào. Mấy ngày gần đây Hướng Ân Nhu vô cùng huênh hoang tự phụ, lúc nào cũng giắt hai từ trắc phi trong kẽ răng, ở trong phủ nghênh ngang, người nhìn vào còn tưởng nàng ta sắp lên làm Vương phi luôn rồi. Nhưng khi tin tức này truyền ra, lập tức trở thành trò cười lớn trong phủ. Ngươi là người Vương gia quan tâm thì sao? Trong bụng ngươi có hoàng tự thì thế nào? Còn vọng tưởng muốn làm trắc vương phi? Ha ha, chỉ cần người trong cung kia không ưa thích ngươi, cho dù trong bụng ngươi là giọt máu của hoàng thất, cũng đừng mơ có thể từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng!
Mỗi ngày Hướng Ân Nhu ra khỏi viện, đều cảm nhận thấy xung quanh có vô số tiếng cười cùng ánh mắt châm chọc giễu cợt của hạ nhân trong Vương phủ. Nàng ta không dám phát giận, chỉ có thể nhanh nhanh trốn về phòng tự mình phát tiết, cũng không biết đã đập vỡ bao nhiêu bộ ấm trà, xé nát bao nhiêu khăn tay. Hướng Ân Nhu tuy rằng hận đến nghiến răng nhưng cũng đành phải nuốt lại. Buổi tối, khi trong phủ đã tắt hết đèn, có một bóng người như quỷ mị lẻn vào phòng của Hướng Ân Nhu. Trong bóng tối người kia đứng trước giường, đôi mắt lạnh lùng ác độc nhìn chòng chọc vào Hướng Ân Nhu. Mà Hướng Ân Nhu lúc này chỉ biết ngẩng đầu sợ hãi hỏi:
“Tiếp theo phải làm sao bây giờ?”
Bóng đen kia trầm mặc một lúc, nghĩ tới chuyện mình đã nhìn thấy vài hôm trước, lạnh lẽo hỏi:
“Ngươi gần đây có cảm thấy có gì khác thường không?”
Hướng Ân Nhu nghe hắn hỏi vậy, hơi sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu nói:
“Không… không có!”
Nói xong, lại nhìn người đứng trước mặt, do dự hỏi:
“Sao… sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Bóng người kia nhìn chằm chằm vào nàng ta một lúc lâu, hồi lâu sau, thanh âm nhạt nhẽo lạnh lùng mới lại vang lên:
“Không có chuyện gì! Thời gian này ngươi cố gắng lấy lòng Hách Thiên Vân Thiên một chút, tốt nhất là làm cho hắn hoàn toàn tin tưởng ngươi, như vậy ngươi mới có cơ hội tiếp cận thứ kia! Chỉ cần ngươi hoàn thành việc này, chủ nhân sẽ không bạc đãi ngươi! Nhưng chỉ cần ngươi để lộ ra chỉ một chút sơ hở thôi, đến lúc đó, không cần ta phải nói, chắc ngươi cũng tự hiểu!”
Thân mình Hướng Ân Nhu chợt khẽ run lên, bàn tay giấu dưới chăn bấu chặt lại, nàng ta run giọng đáp:
“Ta… ta hiểu!”
Bóng đen hài lòng gật đầu, đáp:
“Bây giờ ta phải đi, cách hai tuần ta sẽ đem thuốc đến một lần, cũng không thể để cốt nhục của Hách Liên Vân Thiên ở trong bụng ngươi xảy ra chuyện gì đâu nhỉ…”
Thanh âm lạnh lẽo như níu chặt lấy trái tim của Hướng Ân Nhu, thân mình nàng ta không kìm được mà run dữ hơn, chờ bóng đen kia đi khuất, cả người Hướng Ân Nhu ngã dựa vào thành giường, ép chặt tay vào bụng mình, ánh mắt nàng ta thoáng qua lạnh lẽo cùng nhục nhã. Thậm chí đã làm đến mức này rồi, ngay cả hài tử cũng đã có, vậy mà cũng chỉ đổi lại được danh phận thiếp thất, Hạ Cẩn Cẩn, ngươi cứ chờ mà xem, ta tuyệt đối không để ngươi được sống yên ổn!
Thiếp thân mới vào cửa đều phải kính trà cho chính phi, như vậy mới được công nhận danh phận, vậy nên, buổi sáng, Hướng Ân Nhu được Luận Thu dìu đỡ tới viện của Tiểu Cẩn, làm cái công việc gọi là kính trà cho cái người chính thê là nàng đây. Hai người Hướng Ân Nhu đứng ở ngoài viện tử lạnh ngắt không một bóng người, nha đầu đi thông báo đến giờ vẫn còn chưa quay trở lại, thỉnh thoảng có nha hoàn đi ngang qua, cũng không buồn liếc mắt hai người các nàng một cái. Hạ nhân trong phủ vốn đã không ưa gì Hướng Ân Nhu, bây giờ nàng ta rơi vào tình cảnh này, ánh mắt lại càng là phát ra khinh thường. Luận Thu nhìn thấy vậy, giận đến ngứa răng, nàng ta bất bình lên tiếng:
“Tiểu thư, người xem, đám nô tài này thật không có phép tắc. Nói gì thì bây giờ trong bụng tiểu thư cũng là tiểu chủ tử tương lai của Vương phủ, vậy mà thái độ của bọn chúng…”
Trong lòng Hướng Ân Nhu cũng thầm hận, nhưng nàng ta không thể phát, chỉ hướng Luận Thu quở trách:
“Câm miệng! Đây không phải là nơi có thể nói gì thì nói! Nếu như ngươi làm gì chọc đến Vương phi tỷ tỷ, trách tội xuống ta cũng không bảo vệ được ngươi!”
Luận Thu trong lòng rất bất bình cho chủ tử nhà mình, nhưng cũng hiểu tình thế hiện tại. Nhưng những chuyện này hôm nay, nhất định phải cáo trạng lại với Vương gia mới được, ả Vương phi kia cũng thật quá quắt! Hai chủ tớ đứng đợi thêm một lúc, mới thấy a hoàn đi truyền tin kia thong thả bước lại. Nàng ta đến trước mặt hai người, khom người nói:
“Vương phi hiện tại vẫn đang nghỉ ngơi, cảm phiền hai vị vào chính sảnh đợi một lúc, Vương phi sẽ ra sau!”
Nói xong, liền dẫn hai người Hướng Ân Nhu vào chính viện. Nhìn viện tử rộng rãi tươi đẹp, khắp nơi hoa thơm đua nở, trong phòng lớn bài trí sang trọng, từ bàn ghế đến bộ ấm trà, tấm bình phong cũng đều vô cùng quý khí, xa xỉ, Hướng Ân Nhu trong lòng ghen tị đến ê cả răng. Lòng thầm nhủ, nhất định sẽ có ngày những thứ này sẽ thuộc về ta! Vì chính phi chưa đến, thân là thiếp thất lại không thể ngồi xuống, vậy nên Hướng Ân Nhu cứ để Luận Thu đỡ đứng ở giữa phòng khách. Qua chừng một khắc chung, trên trán nàng ta đã có mồ hôi mịn rịn ra, hai chân cũng mềm nhũn, nếu không phải có Luận Thu đỡ, phỏng chừng nàng ta đã té xỉu từ lâu rồi. Luận Thu ở bên cạnh nhìn như vậy, trong lòng lại càng bất bình hơn:
“Tiểu thư, tiện nhân này cũng thật quá quắt, nhất định phải nói lại với Vương gia, để Vương gia trừng phạt nàng ta!”
Hướng Ân Nhu quay đầu, trừng mắt nhìn Luận Thu:
“Câm miệng, đây là lời mà ngươi có thể tùy tiện nói được sao?”
Luận Thu vốn là bất bình, nghe vậy, vẫn không kìm được ủy khuất nói:
“Tiểu thư, em chỉ là bất bình thay người thôi!”
Đúng lúc này, từ phòng trong truyền ra từng tiếng bước chân chậm rãi, màn lụa được một bàn tay vén lên, người ở bên trong bình thản bước ra. Tiểu Cẩn vừa ra ngoài, đi thẳng về phía chính vị ngồi xuống, mắt cũng không liếc ngang liếc dọc nửa cái, coi như không nhìn thấy vẻ mặt bất bình của hai chủ tớ Hướng Ân Nhu. Sau khi đã ngồi yên ổn rồi, Tiểu Cẩn mới đưa mắt nhìn bộ dạng chật vật của Hướng Ân Nhu, ngạc nhiên hỏi:
“Hướng di nương sao lại mồ hôi đầm đìa thế kia, trong phòng này nóng quá sao? Hạ Liên, đi mở mấy cái cửa sổ ra cho thoáng một chút!”
Hạ Liên vâng lời đi mở cửa sổ ra, nhất thời gió thổi vào phòng, Hướng Ân Nhu không kìm được mà run mạnh một cái. Luận Thu ở bên cạnh thật không nhìn nổi, không kiềm được mà tiến lên, lớn giọng nói:
“Vương phi, người đừng thấy chủ nhân của nô tì nhún nhường mà được nước lấn tới!”
Trong lòng Luận Thu, Hách Liên Vân Thiên chính là đối với tiểu thư nhà nàng ta có tình cảm, cho nên mới bất chấp việc cưới chính phi vừa được vài tuần mà nạp tiểu thư vào phủ. Còn việc Hướng Ân Nhu chỉ được làm thiếp thất, đó là do Thái hậu ép xuống, chứ nếu không, vị trí Trắc vương phi chắc chắn là của tiểu thư. Nhưng có một điều nàng ta hoàn toàn không hiểu, cho dù Hướng Ân Nhu có là Trắc vương phi đi chăng nữa thì cũng chỉ là thiếp, cũng chẳng khá hơn hạ nhân là bao, thân phận của nàng ta vẫn thấp hơn Tiểu Cẩn rất nhiều, nhìn thấy nàng còn phải nhún nhường hành lễ, nào đã đến lượt một nha hoàn như nàng ta lên tiếng chỉ trỏ?
Đối với thái độ của nha hoàn này, Tiểu Cẩn chỉ nhếch môi cười nhạt, nàng chống một tay lên mặt bàn, đôi con ngươi giảo hoạt lóe lóe:
“Ồ, bản Vương phi được nước lấn tới khi nào? Ngươi nói thử để bản Vương phi nghe xem!”
Luận Thu thấy nàng trên mặt ôn hòa vô hại, nghĩ tới lúc trước tiểu thư vì nàng mà phải quỳ trong hoa viên, nhất thời oán hận dâng lên, hoàn toàn không kiểm soát được mình mà mở miệng nói:
“Thân là Vương phi đương triều, ấy thế nhưng lại ngủ đến tận trưa mới dậy, làm trễ nải thì giờ của người khác. Ngươi biết rõ hôm nay chủ tử của nô tì đến đây dâng trà thỉnh an, vậy mà lại chậm trễ không ra tiếp đón, phải chăng Vương phi không muốn tiếp nhận chén trà này của tiểu thư nô tì? Hơn nữa, trong người của tiểu thư còn đang mang hoàng tôn, tiểu chủ tử của Vương phủ này, người nhưng tại thời tiết lạnh lẽo này mà mở cửa sổ, phải chăng là có ý muốn mưu hại tiểu chủ tử?”
Nghe xong những lời này, thân thể Tiểu Cẩn hơi ngẩn ra, còn Hướng Ân Nhu lại cúi đầu, nắm chặt hai tay, trong lòng nguyền rủa Luận Thu cả trăm ngàn lần. Mặc dù trong lòng nàng ta có oán hận Tiểu Cẩn thật, nhưng bây giờ không phải là lúc để có thể đem hết bất mãn ra mà nói. Luận Thu này, thế nhưng lại ngu ngốc làm hỏng hết kế hoạch của nàng ta! Luận Thu dĩ nhiên không phát hiện ra sắc mặt Hướng Ân Nhu thập phần khó coi, vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, hai mắt đầy oán hận nhìn Tiểu Cẩn, muốn vì tiểu thư của nàng ta đòi một cái “công đạo”.
Tiểu Cẩn im lặng ngồi trên ghế, đưa mắt đánh giá nhìn Luận Thu. Chậc chậc, xem Hướng Ân Nhu cũng là loại người lắm mưu kế, như thế nào lại dưỡng ra một cái nha hoàn ngu ngốc như vậy chứ? Thân là Vương phi đương triều, lí nào lại phải vì một cái thiếp thất cỏn con đến thỉnh an mà phải dậy sớm ra tiếp đón? Còn nữa, thân phận cái thiếp thất này còn vô cùng khó xử, còn chưa thành hôn đã mang thai, chuyện này bây giờ khắp kinh thành đều đang bàn tán, thanh danh của Hướng Ân Nhu đã sớm hỏng từ tám đời, nàng Tiểu Cẩn sao lại phải vì một cái nữ nhân như vậy mà nhún nhường? Trong bụng Hướng Ân Nhu có hoàng tôn thì đã sao, nàng ta cũng chẳng phải Ngũ vương phi, chỉ là một cái thiếp thất hèn kém mà thôi, sau này con do nàng ta sinh ra cũng chỉ là thứ xuất, có thể đè lên đầu nữ chủ nhân Vương phủ là Tiểu Cẩn nàng hay sao? Hơn thế, cục thịt kia là nam hay nữ còn chưa biết, cái nha đầu này đã hung hăng như vậy, thật sự đem tiểu thư nhà nàng trở thành chủ nhân Vương phủ rồi?
Khoát khoát tay để Hạ Liên rót thêm trà, Tiểu Cẩn bình thản ngồi trên chính vị, tầm mắt hơi quét qua thân mình Hướng Ân Nhu đang cúi đầu ở bên. Không lên tiếng, chính là đang ngầm thừa nhận lời của nha hoàn này đúng không? Khóe môi Tiểu Cẩn khẽ nhếch lên, Hướng Ân Nhu chỉ cảm thấy cả người chợt lạnh lẽo, nàng ta vốn muốn răn dạy Luận Thu trước mặt Tiểu Cẩn, nhưng nghĩ tới cái gì liền nhịn lại. Trong bụng nàng ta có hài tử, Tiểu Cẩn chung quy sẽ không dám động đến nàng ta, nghĩ vậy Hướng Ân Nhu liền yên tâm, đứng bên cạnh không hé răng nửa lời. Tiểu Cẩn nhìn một màn này ở trong mắt, tốt lắm, nếu Hướng Ân Nhu đã có ý định không lên tiếng, vậy hãy để nàng thay nàng ta giáo huấn cái nha hoàn này một chút.
Ngay khi Luận Thu còn đang đắc ý chờ một màn giải thích của Tiểu Cẩn, chỉ bất chợt thấy cả người lạnh lẽo, sau đó là một tiếng quát vang lên:
“Điêu nô to gan, quỳ xuống!”
Thanh âm này làm chấn động tất cả mọi người ở đây, hai chân Luận Thu mềm nhũn ngã trên mặt đất, trong ngực trái tim đập bang bang liên hồi. Ngồi ở trên chính vị, Tiểu Cẩn sắc mặt lạnh lùng, áp lực kinh người từ nàng khiến không khí trong phòng như bị nén lại, trên trán Luận Thu mồ hôi nhỏ giọt, mà Hướng Ân Nhu ở bên cạnh cũng là chấn kinh phải lùi về sau vài bước. Trên mặt Tiểu Cẩn hơi hé ra nụ cười, không phải cười lạnh, mà là một nụ cười nhàn nhạt lãnh đạm, hai mắt quét qua thân thể Luận Thu đang quỳ phía dưới, nàng mở miệng, thanh âm không chút phập phồng:
“Ngươi đã biết tội của mình chưa?”
Thân thể Luận Thu run rẩy vì sợ, nhưng trong lòng chung quy vẫn bất bình, nàng ta cho rằng, người Ngũ vương gia yêu là tiểu thư nhà nàng, nếu không phải Tiểu Cẩn giữa chừng nhảy vào, vị trí Vương phi kia không nghi ngờ gì là thuộc về tiểu thư của nàng! Vậy nên, nàng ta áp chế nỗi sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Cẩn, cắn răng nói:
“Nô tì không biết bản thân đã phạm vào tội gì, thỉnh Vương phi nói rõ, đừng vu oan cho nô tì!”
Tiểu Cẩn khẽ cười ra tiếng, nàng nâng ly trà trên bàn lên, dùng nắp gạt nhẹ lá trà, thanh âm nhẹ nhàng phiêu đãng:
“Không hiểu? Hạ Liên, nói cho nàng nghe!”
Hạ Liên nghe vậy gật đầu, từ phía sau tiến lên, dùng một ánh mắt cao ngạo khinh thường nhìn Luận Thu, thanh âm trong trẻo mà vang vang rõ ràng:
“Thân là một nô tì, nhưng khi nhìn thấy Vương phi lại không làm lễ quỳ bái, đây là tội thứ nhất. Không biết phép tắc, ở trước mặt Vương phi lại dám mở lời quở trách chỉ trích, ngươi nên nhớ, thân phận của ngươi chỉ là một nô tì, ai cho ngươi cái lá gan dám ở trước mặt Vương phi xàm ngôn? Đây là tội thứ hai. Không phân biệt được tôn ti chủ tớ, thứ tự trên dưới, Vương phi thân là nữ chủ nhân của Vương phủ, còn là do chính Hoàng thượng tứ hôn, chỉ dựa trên phân lượng này, chủ tử của ngươi chỉ là một thiếp thất thì lấy tư cách gì yêu cầu Vương phi đương triều phải ra tiếp đón? Đây là tội thứ ba. Vương phi vì lo lắng cho tiểu thư nhà ngươi, thấy nàng đổ mồ hôi thì lo nàng bị nóng bức, nên mới hạ lệnh cho mở cửa sổ, ngươi thế nhưng lại dám đặt điều nói Vương phi có ý đồ mưu hại huyết mạch hoàng tộc, đây là tội thứ tư, cũng là tội nặng nhất! Vũ nhục Vương phi, đặt điều nói xấu làm tổn hại danh dự Vương phi do đích thân Hoàng thượng tứ hôn, đây chính là không đem Hoàng thượng để vào trong mắt…”
Càng nghe về sau, sắc mặt Luận Thu càng trắng, mà thân thể Hướng Ân Nhu cũng lảo đảo suýt thì té xuống. Tất cả những tội danh này, dù chỉ một cái thôi cũng đủ để nàng ta bị đuổi ra khỏi phủ, nhưng chân chính lấy mạng nàng ta chính là tội cuối cùng kia. Không đem Hoàng thượng để vào mắt, này chính là tội khi quân nha, nàng ta cho dù có trăm cái mạng cũng không đủ để giết! Sắc mặt Luận Thu trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, Hướng Ân Nhu thấy tình hình này liền hiểu bản thân đã rơi vào thế bất lợi, nàng ta vội vàng hướng Tiểu Cẩn van xin:
“Vương phi tỷ tỷ, đều là do muội muội không quản giáo tốt nha hoàn, xin Vương phi tỷ tỷ niệm tình muội mà tha cho nàng một mạng, muội cầu xin tỷ tỷ…”
Tiểu Cẩn đối với nước mắt yếu đuối trên mặt Hướng Ân Nhu, trong lòng phiền chán dễ sợ, nàng nhíu nhíu mày, chống cằm lạnh nhạt nhìn Hướng Ân Nhu khóc lóc nức nở, bình thản mở miệng:
“Hướng di nương đây là chưa già mà đã lão sao? Không phải bản Vương phi đã nói là mình trên chỉ có ba tỷ tỷ, không có muội muội sao? Hướng di nương như thế nào lại thích nhận họ hàng xằng bậy như vậy?”
Thân thể Hướng Ân Nhu run lên, nàng ta cúi đầu, cắn chặt hàm răng, tay gắt gao nắm chặt, chỉ sợ không kiềm được hận ý trong lòng mà xông lên. Lại nghe thanh âm Tiểu Cẩn từ phía trên truyền xuống:
“Nha hoàn này làm sai tất sẽ phải chịu phạt, nhưng Hướng di nương đây lại thay nàng cầu tình là như thế nào? Niệm tình ngươi? Bản Vương phi từ khi nào nợ ngươi nhân tình mà phải niệm tình một cái thiếp thất như ngươi? Lại nói, Hướng di nương cũng không biết tội của mình phải không?” Nói đến đây, trong mắt Tiểu Cẩn đã lại nhiều thêm một phần áp lực :
“Thân là thiếp thất, nhìn thấy chính cung Vương phi còn không hành đại lễ, nha hoàn thiếp thân bên người không có chừng mực, đặt điều nói xấu vũ nhục bản Vương phi, ngươi nhưng lại không chút can ngăn để mặc cho nàng ta xằng bậy, thân là chủ tử nhưng lại không biết quản giáo hạ nhân cho tốt, ta thấy Hưóng di nương cần phải tự về phòng suy ngẫm thì hơn!”
Hướng Ân Nhu trong nháy mắt căng thẳng, nàng ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Cẩn chằm chằm, ý của tiện nhân kia… Không ngoài dự đoán của nàng ta, Tiểu Cẩn chỉ nhếch môi, lạnh nhạt phun ra:
“Luận Thu thân là nô tì nhưng lại không phân biệt được tôn ti chủ tớ, đặt điều nói xấu bản Vương phi, lại không có lòng hối cải, lập tức kéo ra ngoài đánh ba mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ, từ nay về sau vĩnh viễn không được quay lại. Hướng di nương quản giáo nha hoàn không nghiêm, vốn phải phạt chép gia quy, nhưng ta niệm tình hài tử trong bụng nàng ta, giảm nhẹ mức phạt xuống, Hướng di nương tự về phòng đóng cửa suy ngẫm một tháng, không có lệnh của bản Vương phi, không được phép ra ngoài!”
Hướng Ân Nhu lảo đảo một cái té ngã trên mặt đất, trong lòng hận ý dâng trào mãnh liệt. Cấm túc? Tiện nhân này thế nhưng lại dám cấm túc nàng? Nhưng lúc này đây nàng ta lại chẳng thể phản bác được điều gì, mà Luận Thu ở bên cạnh đã sớm chết sững, nàng ta không ngờ đến sẽ nhận được kết cục như thế này, cho đến khi có hai thị vệ đi vào nhấc nàng ta lên, Luận Thu mới vội vàng giãy dụa:
“Thả ta ra, các ngươi không thể làm như vậy! Tiểu thư, cứu nô tì… tiểu thư… cứu nô tì…”
Đáng tiếc giờ phút này Hướng Ân Nhu nào có lòng mà quan tâm đến nàng ta, một cái liếc mắt cũng không, Luận Thu vừa la hét giãy dụa bị người kéo ra ngoài, sau đó là tiếng bản tự truyền đến, từng tiếng từng tiếng như đánh mạnh vào lòng Hướng Ân Nhu, khiến toàn thân nàng ta đều lạnh lẽo. Một lúc sau, có người đi vào bẩm báo đã xong, lúc này Tiểu Cẩn mới liếc mắt đến Hướng Ân Nhu vẫn đang sững sờ ngồi bệt trên đất, mở miệng:
“Hạ Liên, phân phó người đưa Hướng di nương về viện!”
Hạ Liên ở bên cạnh lập tức vâng lệnh, Hướng Ân Nhu hồn xiêu phách lạc được người nâng đứng dậy, nhưng chính lúc này, nàng ta lại đột nhiên mở miệng:
“Vương phi, Nhu nhi có một thỉnh cầu!”
Tiểu Cẩn nhìn nàng ta, cười nhạt mở miệng:
“Cứ nói!”
Hướng Ân Nhu hướng nàng quỳ xuống, nói nhỏ:
“Ngày hôm nay thiếp thân đến đây là để kính trà cho Vương phi, mong Vương phi để thiếp thân kính trà xong hẵng cho thiếp thân trở về!”
Khóe môi Tiểu Cẩn nhợt nhạt nở nụ cười sâu xa, nàng gật đầu đáp:
“Được, Hạ Liên, mau bưng trà lên!”
Hạ Liên vâng mệnh quay đi, lát sau đã bưng trà đến, Hướng Ân Nhu đón lấy, đi hai bước tới trước mặt Tiểu Cẩn quỳ xuống, hai tay bưng ly trà giơ lên quá đầu, nhỏ giọng nói:
“Thỉnh Vương phi dùng trà!”
Tiểu Cẩn thuận tay đón lấy, hớp một ngụm, cũng không nói thêm lời thừa thãi nào mà để cho hạ nhân đỡ Hướng Ân Nhu rời đi. Trách nhiệm Vương phi của nàng chỉ làm đến đây thôi, chuyện còn lại, để tự Hách Liên Vân Thiên tới đi.
Đến tối Hách Liên Vân Thiên trở về, quản gia liền đem chuyện tình nhất nhất báo lại cho hắn, điều làm cho hắn khó hiểu là, như thế nào trong giọng nói của quản gia lại như đang cười nhạo người khác gặp họa vậy? Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, nghe quản gia báo cáo xong, cũng không phân phó gì mà phất tay để quản gia lui xuống, còn mình ngồi lại trong phòng trầm tư. Tiểu Cẩn thế nhưng lại đuổi Luận Thu ra khỏi phủ, xem ra nàng cũng không để Hướng Ân Nhu này vào mắt. Hắn thực lòng mong nàng không cần phải vì Hướng Ân Nhu mà quá khúc mắc, chỉ cần sống vui vẻ ngày qua ngày là được, nhưng nếu như Tiểu Cẩn thật sự không để ý Hướng Ân Nhu, hắn lại thấy trong lòng trồi lên một chút chua xót, như vậy cũng đồng nghĩa với việc, nàng không hề để ý đến hắn, không phải sao? Nhưng hắn đã hạ quyết tâm rồi, chỉ cần đợi cho qua thời gian này, hắn quyết định sẽ mang nàng đi ngao du tứ hải, quên hết mọi chuyện buồn phiền, cùng nàng bắt đầu cuộc sống mới vô lo vô ưu. Nhưng trước hết, hắn vẫn phải đi trấn an Hướng Ân Nhu, cũng là trấn an kẻ đang nấp trong bóng tối rình coi kia một chút….
Sáng hôm sau, Tiểu Cẩn vừa mới rời giường, đã thấy Hạ Liên từ ngoài cửa xộc vào phòng. Nhìn bộ dạng chật vật của Hạ Liên, Tiểu Cẩn nhíu mày, vươn tay cầm lên áo khoác mỏng, bình thản hỏi:
“Sao vậy? Ma đuổi ngươi hay sao mà lại vội vàng thế?”
Hạ Liên nghĩ đến tin tức mình nghe được, trong lòng gấp muốn chết nhưng vẫn phải bình tĩnh lại, sau khi đã điều hòa hơi thở ổn định, nàng mới thấp giọng nói:
“Tiểu thư, em nghe nói, tối qua Vương gia nghỉ tại Hướng viên…”
Thần sắc trên mặt Tiểu Cẩn chung quy không đổi, nhưng bàn tay cầm áo lại hơi cứng lại, bất quá chỉ sau một vài giây, nàng lại bình tĩnh cầm áo khoác lên người, đứng dậy bước khỏi giường, nhàn nhạt hỏi:
“Thì sao?”
Hạ Liên nhìn tiểu thư nhà mình vẫn là một bộ dạng vân đạm phong khinh thì trong lòng càng thêm cuống cuồng. Tiểu thư như thế nào lại không hề để tâm a? Hướng viên kia, thế nhưng chính là viện của Hướng Ân Nhu a! Ngày hôm qua tiểu thư vừa trách phạt Hướng Ân Nhu xong, ngay tối hôm ấy Vương gia lại nghỉ ở viện của nàng ta, việc này, không nghi ngờ gì chính là tát một cái lên mặt của tiểu thư a, người như thế nào vẫn còn có thể bình thản như vậy?
Tiểu Cẩn hiểu rõ trong lòng Hạ Liên đang nghĩ gì, nhưng dù sao nàng cũng chẳng quan tâm, không phải sao? Ngay từ cái đêm Hách Liên Vân Thiên nói muốn thú Hướng Ân Nhu kia thì nàng đã quyết định nhận mệnh rồi. Thánh chỉ do vua ban sẽ không thể nào thu hồi, vì vậy nàng đã hạ quyết tâm, vị trí Vương phi này, nàng ngồi, nhưng tâm của nàng sẽ không đặt trên người Hách Liên Vân Thiên hay Ngũ vương phủ này. Chính vì vậy, cho dù Hách Liên Vân Thiên có bảo vệ Hướng Ân Nhu hay không, có cưng sủng nàng ta hay không, cùng Vân Cẩn Cẩn nàng một chút quan hệ cũng không có. Hai người họ có muốn nháo kịch diễn tuồng gì, tình cảm yêu đương có thắm thiết thế nào thì nàng cũng không muốn quản, chỉ cần không động tới nàng thì nàng cũng sẽ không đi trêu chọc đôi uyên ương xấu số bọn họ! Trên mặt Tiểu Cẩn trước sau vẫn duy trì thái độ nhàn nhạt dửng dưng, coi như không nhìn thấy vẻ mặt bất bình cùng đau lòng của Hạ Liên, sau khi đã thay y phục xong xuôi, nàng xoay người nhìn Hạ Liên, thấp giọng nói:
“Sau này, chuyện của Vương gia cùng Hướng Ân Nhu, ngươi đừng quản, cũng không cần phải báo cáo cho ta biết. Hai người họ có như thế nào thì ta cũng không quan tâm, sau này đừng nhắc tới bọn họ trước mặt ta! Được rồi, lại đây thay tiểu thư của ngươi vấn tóc đi!”
Nhìn vẻ mặt Tiểu Cẩn bình tĩnh như không có chuyện gì, trong lòng Hạ Liên bất chợt trào lên một tia đau lòng, nàng tiến tới sau lưng Tiểu Cẩn, cẩn thận nâng mái tóc dài của nàng lên, một tay cầm lược bắt đầu chải. Mái tóc của Tiểu Cẩn rất đẹp, suôn dài đen nhánh lại mượt như nhung, khi chạm vào có cảm giác nhẹ nhàng khó tả, ánh mắt Hạ Liên lại dời đến hình ảnh người thiếu nữ trong gương, đôi mắt to tròn đen láy, linh động sáng ngời, hàng lông mày thanh tú cong cong, cái mũi nhỏ, đôi môi trái tim hồng nhuận, không thể không nói tiểu thư nhà nàng thật đúng là một mĩ nhân, Hướng Ân Nhu kia so ra thì kém nhiều lắm. Thế nhưng không hiểu tại sao, ánh mắt Vương gia lại không hề đặt trên người tiểu thư, dù đã cưới tiểu thư vào cửa, nhưng lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương tiểu thư. Chắc chắn trong lòng tiểu thư rất khổ sở, nhưng vẫn cố gắng biểu hiện ra mình không quan tâm, tính tình tiểu thư là vậy, bướng bỉnh nhưng lại kiên cường, giống như con gián đánh mãi không chết… Á! Hạ Liên vội vàng lắc đầu, phi, tiểu thư nhà nàng sao có thể là một con gián được chứ, Hướng Ân Nhu kia mới chính là một con gián, ba lần bốn lượt bám lấy Vương gia, đuổi thế nào cũng không đi… nhưng Vương gia kia, cũng lại chẳng phải hạng tốt đẹp gì, rõ ràng đã lấy tiểu thư như hoa như ngọc nhà nàng, vậy mà còn nuôi thêm một tiểu tam bên cạnh. Được rồi, nam nhân trên đời này đều là loại cặn bã, nàng quyết định rồi, cả đời này Hạ Liên nàng sẽ không lấy chồng, kiên định bầu bạn bên cạnh tiểu thư nhà nàng đến già!
Tiểu Cẩn ung dung bình thản ngồi trước gương đồng, hoàn toàn không biết đến tâm trạng điên đảo của nha hoàn nhà mình, chỉ thấy Hạ Liên chốc chốc khinh bỉ, chốc sau lại lắc mạnh đầu, nhăn mặt, sau đó là kiên định, trong lòng nàng thầm nhủ: Phải chăng đi hóng hớt nhiều quá nên bị cảm rồi? Chậc chậc, cái bệnh nhiều chuyện này cũng thật dễ lan truyền nga!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!