Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
Chương 108: Bắt cóc
Sau hôn lễ của Tiểu Khuynh, mọi thứ lại dần dần quay trở lại quỹ đạo của chúng. Bây giờ cả Tiểu Cẩn và Tiểu Khuynh đều đã lần lượt xuất giá, trong Hạ phủ chỉ còn lại mỗi Tiểu Vân và Tiểu Tuyết. Vậy nên, hai người các nàng liền quyết định quay về phủ Đại tướng quân để thăm Tướng quân phu nhân và Âu Dương Tử Yên. Cũng đã lâu rồi bọn họ không gặp được Âu Dương đại tiểu thư, có chút nhớ rồi.
Sau khi đã nói với Hạ lão gia, được sự đồng ý của ông, Tiểu Vân, Tiểu Tuyết liền lên xe ngựa đi đến phủ Đại tướng quân. Vào giờ này cả Đại tướng quân và Âu Dương Minh Triệt đều đã lên triều, trong phủ chỉ còn mỗi Tướng quân phu nhân và Âu Dương Tử Yên, hai người các nàng sau khi nhờ nha hoàn thông tri xong liền đứng chờ ở bên ngoài viện của Tướng quân phu nhân. Có lẽ là trước đây bốn người bọn họ đã sống khá lâu ở phủ Đại tướng quân, nên người làm trong phủ đối với hai bọn họ đều lộ ra vẻ mặt ân cần, niềm nở. Hai người đứng đợi bên ngoài một lúc, cánh cửa viện bị người từ trong đẩy ra, nhưng không phải nha hoàn đi thông báo, mà là Âu Dương Tử Yên hai mắt đỏ hồng từ bên trong chạy nhanh ra. Có lẽ vì chỗ các nàng đứng hơi khuất tầm nhìn nên Âu Dương Tử Yên không nhìn thấy, nàng ấy cứ vậy mà chạy qua hai người, vẻ mặt vừa như thương tâm lại vừa như tức giận. Tiểu Vân, Tiểu Tuyết hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, cửa viện vừa đóng lại được đẩy ra, nha hoàn vừa rồi đi ra mời hai nàng vào trong. Cả hai người cùng thu hồi tầm mắt, nhấc chân đi vào bên trong.
Lúc hai người họ bước vào liền nhìn thấy Tướng quân phu nhân. Bà đang ngồi cạnh bàn đá trong sân viện, trên tay bưng một ly trà, vẻ mặt có chút phiền muộn. Tiểu Vân, Tiểu Tuyết nhanh chóng đi đến, hành lễ với bà. Tướng quân phu nhân ngước nhìn lên, trên gương mặt khẽ nở một nụ cười hiền hòa:
„Đến rồi sao? Mau ngồi xuống đi!“
Hai người nhu thuận ngồi xuống, Tướng quân phu nhân mỉm cười, từ ái hỏi:
„Dạo này các con thế nào rồi? Cuộc sống vẫn tốt chứ?“
Tướng quân phu nhân luôn coi cả bốn người bọn họ như nữ nhi thân sinh của mình, vậy nên lời nói ra luôn tràn đầy quan tâm và thân thiết. Tiểu Tuyết cũng cười đáp lời bà:
„Vâng, chúng con sống rất tốt!” – nàng liếc nhìn vẻ mặt hơi đượm buồn phiền của Tướng quân phu nhân, do dự một lúc vẫn mở lời hỏi – „ Nhìn sắc mặt phu nhân có chút không tốt, có phải trong người phu nhân không khỏe ở đâu không? Hay là có việc gì khiến người phiền muộn?“
Tiểu Vân vốn dĩ đã mất trí nhớ, nàng đối với mọi người cũng không phải quá quen thuộc, lúc trước Tiểu Tuyết kể cho nàng về Tướng quân phu nhân, nàng vẫn không chắc chắn lắm về thái độ của bà, nhưng hôm nay, khi nhìn vẻ mặt từ ái của Tướng quân phu nhân, trong tâm nàng cũng chợt nảy sinh một cỗ thân thiết cùng ấm áp, vậy nên nàng cũng đưa ánh mắt quan tâm cùng lo lắng nhìn bà. Tướng quân phu nhân nhìn hai người, nhận ra sự lo lắng của bọn họ, lại nghĩ tới nữ nhi bướng bỉnh nhà mình, không khỏi lại trút tiếng thở dài. Bà nghĩ nghĩ, lại quyết định nói ra:
„Không phải không khỏe, chỉ là dạo gần đây, có vài chuyện khiến ta hơi lo lắng. Các con biết đấy, Tử Yên nàng, năm nay cũng đã sắp 17 rồi, lúc trước ta vì chuyện hôn nhân của Triệt nhi mà không để ý tới con bé, làm lỡ dở nàng, nhưng bây giờ ta tìm nàng đến nói chuyện này, nàng lại không chịu, các công tử thế gia trong thành, người nào ta chọn cho nàng, nàng cũng lắc đầu chê…“
Tướng quân phu nhân nói đến đây lại thở dài, cũng không nói tiếp, nhưng Tiểu Vân và Tiểu Tuyết cũng xem như đã hiểu. Thì ra là vì chuyện hôn nhân đại sự của Âu Dương Tử Yên a! Lại nói, không biết có phải Âu Dương Tử Yên bị tư tưởng của các nàng ảnh hưởng hay không, nhưng nàng ấy cũng đối với việc cưới gả sớm phản đối kịch liệt. Phải biết rằng ở cổ đại, nữ tử 17, 18 đã bị xem là gái lỡ thì, ở độ tuổi này mà còn chưa tìm được hôn phối, nói nôm na thì chính là gái ế. Lúc trước không biết vì sao Thái hậu lại không vì chuyện tuổi tác của Tiểu Vân mà dị nghị gì, ngược lại còn phối hôn cho nàng và Hách Liên Ngạo Thiên, khả năng là bà thấy Nhị vương gia vất vả lắm mới tỏ ra có chút hứng thú với nữ nhân, lo sợ hắn có vấn đề nên mới gấp rút định đoạt như vậy đi! Mà Âu Dương Tử Yên cũng không muốn lập hôn phối sớm, hơn nữa đối với đám công tử thế gia trong thành thập phần ghét bỏ. Trước đây Tướng quân phu nhân vì chuyện hôn sự của Âu Dương Minh Triệt mà lo lắng nhiều, không mấy để ý đến hôn sự của nàng, nhưng dạo gần đây, nghe nói hắn đã được định hôn phối với một vị tiểu thư nổi tiếng hiền lương thục đức ở trong thành, lúc này Âu Dương Tử Yên mới trở thành nạn nhân tiếp theo. Mà nói đến đối tượng lập hôn phối, theo như các nàng biết thì, mẫu nam tử mà Âu Dương đại tiểu thư thích, chính là loại hình tướng quân mạnh mẽ, nam tính, oai phong giống như cha và huynh trưởng của nàng, mà cái loại hình này, chắc chắn Tướng quân phu nhân sẽ không chấp nhận. Bà đã có trượng phu và trưởng tử đều là tướng quân chinh chiến sa trường, không thể lại có thêm một người tiểu tế cũng theo nghiệp binh gia nữa. Làm thê tử nhà binh phải chấp nhận những gì, không ai rõ hơn bà, nên Tướng quân phu nhân tuyệt đối không muốn nữ nhi của mình cũng giống như vậy.
Hai người Tiểu Vân, Tiểu Tuyết còn đang miên man suy nghĩ, từ phía đối diện lại truyền tới tiếng thở dài của Tướng quân phu nhân, theo sau là thanh âm đầy bất đắc dĩ của bà:
„Nhưng cũng không phải Yên nhi không muốn lấy chồng, nhưng người mà nàng nói lại khiến ta có chút khó xử…“
Câu này của Tướng quân phu nhân liền khiến cả hai người Tiểu Vân và Tiểu Tuyết cảm thấy hứng thú. Âu Dương Tử Yên đã có người trong lòng rồi sao? Rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể lọt vào mắt xanh của Âu Dương đại tiểu thư vậy, hai người thật là hảo tò mò a! Quả nhiên không phụ tinh thần hóng chuyện của bọn họ, Tướng quân phu nhân lại thở dài lần nữa, sau đó liền nói:
„Nàng nói với ta, người mà nàng ngưỡng mộ, là Lưu tướng quân dưới trướng của trượng phu…“
Nghe xong danh tính của nam nhân thần bí kia, Tiểu Vân thì mù mịt, Tiểu Tuyết lại rơi vào suy tưởng. Lưu tướng quân dưới trướng Đại tướng quân hửm? Thời gian Tiểu Tuyết ở trong quân không dài không ngắn, cũng đủ để nàng nhận biết được hết những thành phần chủ chốt trong quân doanh. Theo đó, thì bên cạnh Đại tướng quân chỉ có duy nhất một vị Tướng quân họ Lưu, chính là đại danh đỉnh đỉnh Lưu tướng quân Lưu Chấn Phi, không lẽ lại là hắn? Không chắc chắn lắm, Tiểu Tuyết vẫn là hỏi lại Tướng quân phu nhân:
„Không biết người mà phu nhân nhắc tới, có phải là Lưu tướng quân, ngoại tôn của Hộ bộ thượng thư không? Chính là Lưu Chấn Phi tướng quân?“
Tướng quân phu nhân khẽ gật đầu, nói tiếp:
„Người này ta cũng từng nghe trượng phu nói qua, là một nam tử tốt, cũng coi như là cánh tay đắc lực của ông ấy. Bàn về xuất thân hay tính tình, cậu ta cũng coi như là thích hợp, nhưng lại là một vị tướng quân…“
Tiểu Tuyết dĩ nhiên biết trong lòng Tướng quân phu nhân có khúc mắc, cũng hiểu điều bà lo lắng, nhưng nghĩ đến Âu Dương Tử Yên, nàng lại có chút đồng tình với nàng ấy. Mặc dù Lưu Chấn Phi là một nam tử tốt, nhưng Tướng quân phu nhân sẽ không dễ dàng mà đồng ý cho hai người họ thành một đôi. Hơn nữa, bọn họ cũng không biết ý của Lưu Chấn Phi thế nào. Nếu như hắn đã có người trong lòng rồi, thì há lại chẳng phải Âu Dương Tử Yên đơn phương sao? Tốt nhất là các nàng nên đi hỏi thăm Âu Dương đại tiểu thư một chút. Nghĩ vậy, Tiểu Tuyết lại kéo cánh tay của Tướng quân phu nhân, liền nói:
„Phu nhân, người đừng vì quá lo nghĩ mà khiến tâm tình phiền muộn, chuyện này người vẫn nên bàn với Đại tướng quân. Còn về phần Tử Yên, có lẽ bọn con sẽ giúp được gì đó, vậy nên người hãy bớt lo lắng, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe!“
Nghe được lời của nàng, Tướng quân phu nhân có vẻ cũng yên tâm phần nào, hai hàng lông mày hơi nhíu lại cũng giãn ra, bà mỉm cười đáp:
„Vậy cũng đành làm phiền hai người rồi!“
Cáo từ Tướng quân phu nhân xong, hai người liền đi thẳng tới viện của Âu Dương Tử Yên. Lúc này nàng ấy đang ở trong phòng, khi Tiểu Vân, Tiểu Tuyết bước vào, liền thấy Âu Dương tiểu thư đang dang tay chân thành hình chữ đại, nằm không nhúc nhích ở trên giường. Tiểu Tuyết bước lên lay lay nàng:
“Tử Yên, dậy nào, bọn ta đến rồi!”
Nghe được thanh âm của nàng, Âu Dương Tử Yên liền mở to hai mắt, sau khi nhìn thấy hai người các nàng thì liền cười:
“Đến rồi à?”
Tiểu Tuyết gật đầu, vươn tay kéo nàng ấy dậy. Tiểu Vân chỉ đứng một bên, âm thầm quan sát nàng ấy. Âu Dương Tử Yên cảm nhận tầm mắt của nàng, liền quay đầu nhoẻn miệng cười:
“Tiểu Vân, sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm vậy? Trên mặt ta dính gì sao? Không lẽ vừa rồi ngủ nước miếng liền chảy ra?”
Âu Dương Tử Yên vừa lẩm bẩm vừa đưa tay lên xoa xoa khóe miệng. Ừm, không có gì cả. Xoa xong, nàng cũng không tiếp tục nhìn Tiểu Vân nữa, vừa vặn vẹo cái eo vừa đi đến cạnh bàn, tự mình rót chén trà rồi uống cạn. Tiểu Tuyết cũng kéo Tiểu Vân đến ngồi xuống, tự nhiên cầm ấm trà trên bàn lên rót cho hai người mỗi người một chén. Âu Dương Tử Yên lúc này lại chuyển tầm nhìn lên Tiểu Vân, mở miệng hỏi:
“Nghe nói ngươi bị thương? Đã không sao rồi chứ?”
Tiểu Vân cũng không quản vì sao Âu Dương Tử Yên lại biết chuyện này, chỉ gật đầu cười đáp:
“Đã không sao rồi!”
Âu Dương Tử Yên mơ hồ cảm thấy thái độ của Tiểu Vân có chút khác lạ, nhưng cũng không rõ rốt cuộc là khác lạ ở chỗ nào. Lúc trước vì hôn kì của Tiểu Khuynh đến gần, nên bọn họ quyết định đem chuyện Tiểu Vân ngã bị thương ở đầu ém nhẹm xuống, trước báo cho Âu Dương Tử Yên cũng chỉ nói Tiểu Vân bị thương nhẹ nên Âu Dương Tử Yên không biết chuyện Tiểu Vân bị mất trí nhớ. Tiểu Tuyết khẽ mím môi, có lẽ nên tìm lúc nào đó để nói cho Âu Dương Tử Yên biết chuyện này mới được, tránh để nàng ấy suy nghĩ nhiều. Người đã không còn nhớ gì cả, cho dù có được người khác thuật lại mọi chuyện, cho dù có đối với những người, sự việc trước kia lộ ra quen thuộc, nhưng cũng không cách nào cư xử tự nhiên như trước được. Tiểu Tuyết ngẫm nghĩ xong, liền quay lại chủ đề chính, nhìn Âu Dương Tử Yên hỏi:
“Dạo này ngươi thế nào rồi? Nghe nói phu nhân đang tìm đối tượng hôn phối cho ngươi?”
Trong ngữ điệu của Tiểu Tuyết hơi lộ ra một chút hả hê khi người gặp họa. Âu Dương Tử Yên chán chường nâng ly trà trên bàn lên, thở dài nói:
“Còn gì nữa? Lúc trước ta còn tưởng mình đã thoát nạn, ai dè…haiz… cũng là do cái số của ta đen đủi! Chậc chậc…”
Nghe Âu Dương Tử Yên than thở, Tiểu Tuyết chắt lưỡi một cái rồi nói:
“Nữ nhi gia, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, ngươi cũng đã 17 tuổi rồi, khó trách phu nhân lại lo lắng. Dù sao cũng là tấm lòng người mẹ, ai cũng chỉ hi vọng con mình có thể tìm được một nơi tốt để phó thác sau này, ngươi cũng nên hiểu cho bà một chút…”
Âu Dương Tử Yên ngước nhìn nàng, bất đắc dĩ mở miệng:
“Cái này đương nhiên ta hiểu, ta cũng biết mẫu thân rất khó xử, nhưng như thế cũng không đại biểu ta phải phó mặc tất cả cho mẫu thân sắp xếp. Ta biết hôn nhân đại sự vốn phải theo lệnh cha mẹ, nhưng dù sao đó cũng là người sẽ cùng ta chung sống cả đời, chẳng lẽ ta không được quyền lựa chọn nam nhân mà mình muốn hay sao?”
Tiểu Tuyết cùng Tiểu Vân nghe Âu Dương Tử Yên nói vậy, tính tò mò lại nổi lên, Tiểu Vân rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng hỏi:
“Cái này ý là, ngươi đã có người trong lòng rồi?”
Bị hỏi trúng tâm sự, sắc mặt Âu Dương Tử Yên có chút mất tự nhiên, nàng khẽ ho khan, ậm ừ một hồi mới lí nhí thốt ra:
“Ư…ừ!”
Tiểu Tuyết tính khí lại nổi lên, nàng cười giảo hoạt, xấu xa hỏi:
“Có phải người trong lòng ngươi là Lưu Chấn Phi không?”
Vừa nghe Tiểu Tuyết nhắc đến cái tên này, Âu Dương Tử Yên đã ngẩng phắt lên:
“Sao hai người biết?”
Hỏi xong câu này cũng xem như thừa nhận rồi, trước ánh mắt lóe lóe như đèn pha của Tiểu Vân và Tiểu Tuyết, gương mặt Âu Dương Tử Yên lập tức hồng thấu, nàng vùi mặt vào cánh tay, đến cả hai tai cũng đỏ ửng. Hai người Tiểu Vân, Tiểu Tuyết nhìn phản ứng này của nàng ấy liền chắc đến chín, mười phần rồi, không khỏi nổi lên ý muốn trêu chọc. Tiểu Tuyết ghé sát vào Âu Dương Tử Yên, thanh âm gian trá hỏi:
“Nè, ngươi thích hắn ở điểm nào vậy a? Theo ta thấy Lưu Chấn Phi chính là một đại đầu gỗ, rốt cuộc là điểm tốt nào của hắn lại lọt mắt xanh của ngươi vậy a?”
Âu Dương Tử Yên giả làm người chết nửa ngày mới cựa quậy, thanh âm lí nhí phun ra:
“Ta… ta không biết!”
Tiểu Tuyết thấy vậy lại càng không định buông tha:
“Như vậy nghĩa là, điểm nào của hắn ngươi cũng thích?”
Thanh âm của Âu Dương Tử Yên lại càng nhỏ hơn:
“Ư… ừm!”
Tiểu Tuyết chậc chậc mấy cái, không hài lòng với việc tiếp tục nói chuyện với cái gáy của Âu Dương Tử Yên, dứt khoát liền kéo tay nàng ấy ngồi thẳng dậy, gương mặt Âu Dương Tử Yên đã đỏ đến độ có thể vắt ra máu được rồi. Tiểu Tuyết thấy vậy liền thầm thở dài. Con gái lớn a, sắp không giữ được rồi! Nhưng ngẫm nghĩ một chút, nàng lại không khỏi cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc là Âu Dương Tử Yên và Lưu Chấn Phi đã gặp nhau lúc nào, hay là Lưu tướng quân đã làm cái gì, để đến mức Âu Dương đại tiểu thư lại sa lưới tình với hắn như vậy chứ? Càng nghĩ lại càng thấy tò mò, Tiểu Tuyết dứt khoát hỏi ra miệng:
“Cơ mà, kể bọn ta nghe một chút, rốt cuộc ngươi và Lưu Chấn Phi đã gặp nhau thế nào vậy?”
Âu Dương Tử Yên được Tướng quân phu nhân nuôi dưỡng trong khuê phòng rất tốt, ngoại trừ sau này tiếp xúc với các nàng bị lây nhiễm tư tưởng hiện đại, không muốn lấy chồng sớm ra, còn lại thì nàng ấy cũng xem như một vị tiểu thư khuê các đúng mực, như vậy làm sao nàng ấy lại có thể cùng Lưu Chấn Phi tiếp xúc để nảy sinh tình cảm chứ? Không lẽ là nàng ấy vô tình nhìn thấy Lưu Chấn Phi rồi trúng tiếng sét ái tình với hắn luôn?
Có lẽ là vì tâm sự đè nén trong lòng rất lâu nên khó chịu muốn phát tiết ra ngoài, cũng có lẽ Âu Dương Tử Yên chắc chắn các nàng sẽ không nói chuyện của nàng ấy ra ngoài, nên ngập ngừng một hồi, nàng ấy rốt cuộc cũng mở miệng:
“Ta nói ra cái này, hai người nhất định không được nói cho người khác biết…”
Xong nhìn hai người Tiểu Vân, Tiểu Tuyết, thấy hai người họ đều làm động tác kéo khóa miệng nhìn nàng, Âu Dương Tử Yên mới phần nào an tâm, sau khi ngó nghiêng qua lại, xác định bên ngoài không còn bất cứ nha hoàn nào nữa mới nói:
“Thực ra thì, ta và Lưu Chấn Phi không phải chỉ mới quen biết nhau gần đây, mà là… là… biết từ hồi còn nhỏ rồi! Lúc ấy ta mới có 6, 7 tuổi, vẫn còn là một tiểu cô nương, có một lần phu nhân Lưu tướng quân dẫn theo một nam hài đến phủ ta chơi, chính là Lưu Chấn Phi, vì tuổi hắn xấp xỉ với ca ca ta, vậy nên hắn cùng với ta và ca ca cứ vậy mà chơi với nhau. Kì thực lúc ấy chỉ có ca ca và hắn chơi với nhau nhiều hơn, nhưng cả hai bọn họ đều xem ta như muội muội để đối xử, cưng chiều ta hết mực. Nhưng không hiểu sao…”
Đúng vậy, nàng chính là không hiểu vì sao, bản thân lại nảy sinh tình cảm với hắn. Lúc ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy mỗi lần nhìn thấy nụ cười của nam hài kia tim bỗng bất giác đập nhanh hơn vài nhịp, mỗi lần được hắn cõng trên lưng không chỉ tim đập nhanh, đến cả mặt cũng đỏ ửng. Có một lần huynh trưởng còn trêu nàng, để Lưu Chấn Phi cõng nàng, sau đó huynh ấy không biết từ nơi nào lôi ra một quả trứng gà đặt trên đầu nàng, sau đó cười nham nhở:
“Đợi quả trứng gà này được luộc chín, đến lúc đó Tiểu Yên của chúng ta có thể gả đi rồi a!”
Lúc đó nàng lén trừng mắt làm mặt quỷ với ca ca xong, lại đưa mắt len lén nhìn hắn, chỉ thấy hắn hơi cúi đầu, lộ ra nụ cười vừa như vui vẻ lại vừa như sủng nịch. Có lẽ là từ lúc ấy, nàng đã gieo xuống một hạt mầm trong lòng mình, đợi qua năm tháng, hạt mầm kia từ từ cùng nàng trưởng thành, tình cảm thuở bé cũng dần lớn lên, rễ tình ngày càng đâm sâu. Khi trưởng thành nàng không gặp lại hắn nhiều, vì nghe nói hắn đã đầu nhập dưới trướng của phụ thân, trở thành cánh tay phải đắc lực của Đại tướng quân. Nàng ôm tấm lòng ngưỡng mộ từ phía sau dõi theo hắn, ngày đại quân khải hoàn trở về, đứng ở trên lầu gác nhìn xuống mà trái tim đập loạn khi chỉ vừa nhác thấy bóng dáng ấy. Hai người cũng xem như là thanh mai trúc mã, cũng không biết trong lòng hắn còn nhớ nàng hay không?
Âu Dương Tử Yên vừa hồi tưởng lại, vừa dùng thanh âm mềm mại kể ra. Nhìn vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân của nàng, Tiểu Tuyết âm thầm cảm thán. Nhân sinh trên đời biến hóa thật khôn lường, đùng một cái Lưu Chấn Phi lại trở thành người trong mộng của Âu Dương Tử Yên. Tiểu Tuyết còn đang mải suy nghĩ, đột nhiên mặt bàn bị người vỗ đánh rầm một cái làm Tiểu Tuyết giật nảy mình, đưa mắt nhìn sang liền thấy Âu Dương đại tiểu thư mới vừa rồi còn làm mặt hoài xuân thở ngắn than dài một hồi, lúc này lại đang bày ra biểu tình vô cùng tuyệt vọng, kèm theo đó là một chút phẫn nộ, vỗ bàn cái rầm, sức lực mười phần:
“Ta thật sự không hiểu, mẫu thân của ta rốt cuộc nhìn hắn có điểm nào không vừa mắt chứ, luận về gia thế bàn về phẩm chất, hắn chính là đối tượng được các nhà trong kinh thành săn đón, nhưng cố tình mẫu thân của ta lại không vừa ý…”
Nàng ấy nói xong liền vô cùng suy sụp nằm rạp lên bàn. Tiểu Tuyết cùng Tiểu Vân đều có chút đồng tình với nàng ấy, nhưng lúc này, Tiểu Tuyết chợt sực nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng:
“Nhưng mà, Tử Yên, ngươi đã thử thăm dò ý tứ Lưu Chấn Phi hay chưa?”
Rất đương nhiên là Âu Dương đại tiểu thư chưa hề biết tâm ý của người ta thế nào, nếu không nàng ấy nhất định sẽ không quan tâm mà nhất quyết một lòng gả cho Lưu Chấn Phi. Nhìn vẻ mặt có phần rối rắm của Âu Dương Tử Yên, Tiểu Tuyết thở dài, cầm bàn tay của nàng ấy lên, khẽ vuốt:
“Chuyện này, ngươi vẫn nên tìm thời điểm nghĩ cách thăm dò ý tứ của Lưu Chấn Phi trước, nếu như hắn cũng có ý với ngươi, hai người đều thích nhau, bọn ta nhất định sẽ ở bên phía phu nhân mà hết sức giúp ngươi. Nhưng ngươi cũng chớ manh động, tạm thời đừng nhắc chuyện này trước mặt phu nhân, nếu như còn chưa chắc chắn điều gì mà hành động, ngộ nhỡ việc không như ý mình, đến lúc đó không chỉ ngươi khó xử, mà phu nhân cùng phủ Đại tướng quân cũng không biết phải đối mặt với mọi người thế nào. Còn về phần thăm dò ý tứ Lưu Chấn Phi, ngươi tốt nhất nên nhờ huynh trưởng của mình. Giao tình của hai người đó không tệ, ngươi một cô nương không tiện ra mặt, chuyện này nhờ Âu Dương Minh Triệt là tốt nhất rồi!”
Nghe Tiểu Tuyết giảng giải hồi lâu cách mà nàng và Tiểu Vân đã bàn trước khi đến đây, sắc mặt Âu Dương Tử Yên từ ủ dột chuyển thành kinh hỉ, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi vỗ đầu nói:
“Sao ta lại không nghĩ ra sớm hơn chứ nhỉ? Tiểu Vân, Tiểu Tuyết, hai người đúng là tri kỉ của ta mà, cứ như vậy đã giải quyết vấn đề khiến ta mệt não mấy ngày nay rồi! Ha ha!”
Nhìn vẻ mặt kích động cùng vui mừng của Âu Dương Tử Yên, hai người Tiểu Tuyết, Tiểu Vân nhìn nhau, cũng đều bật cười.
Từ phủ Đại tướng quân đi ra, nhác thấy sắc trời vẫn còn sớm, hai người quyết định đi dạo trên đường một lúc mới trở về. Lần này ra phủ cả hai người đều không mang theo nha hoàn, hai vị cô nương xinh đẹp đi thơ thẩn trên đường, xác định là thu hút rất nhiều ánh nhìn. Thường thường trong những trường hợp hội tụ đủ các nhân tố người đẹp- đường vắng- ác bá này, thường sẽ diễn ra màn kịch một đám côn đồ nhảy ra ức hiếp dân nữ, sau đó sẽ có một vị đại hiệp không tiếc thân mình chạy đến giúp đỡ. Nhưng theo tình huống lúc này của các nàng, thì lại không giống vậy. Tiểu Tuyết nhìn một đám hắc y nhân đứng trước mặt, trong lòng không ngừng chửi thề. Mẹ kiếp, là đứa thiểu năng nào phái người tới ám hại bản cô nương?
Không để đối phương có cơ hội nhiều lời, hai bên bắt đầu lao vào chiến đấu. Bên hắc y nhân số lượng nhiều, thực lực lại không tệ, một mình Tiểu Tuyết đối phó cũng có chút chật vật, huống hồ nàng còn phải bảo vệ Tiểu Vân sau lưng. Trong lòng Tiểu Tuyết âm thầm hối hận, sớm biết vậy đã để Thu Cúc cùng Xuân Lan đi theo rồi, lúc này sẽ không phải vất vả như vậy. Càng nghĩ, lại càng phỉ nhổ kẻ đứng sau vụ này cả ngàn lần. Rốt cuộc là ai lại hiểu rõ thực lực của nàng như vậy, phái ra toàn là sát thủ cao cấp, hơn nữa số lượng còn không ít, nàng bên này vừa quật ngã một tên, bên kia lại nhào tới một tên, quả thật chính là nỗ lực không ngừng nghỉ. Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên:
“Dừng tay, nếu không ta giết nàng!”
Tiểu Tuyết kinh ngạc quay đầu lại, một tên hắc y nhân không biết đã bắt lấy Tiểu Vân từ lúc nào, chủy thủ sáng loáng đặt tại cổ nàng. Gương mặt Tiểu Vân hơi tái nhợt, nhưng nàng vẫn cố dặn mình phải trấn tĩnh lại. Nhìn tên hắc y nhân đã trấn trụ Tiểu Vân, Tiểu Tuyết liền dừng tay lại. Tên hắc y nhân kia thấy nàng dừng lại, lập tức hất mặt với đám người phía sau:
“Đi lên, trói nàng ta lại!”
Tiểu Tuyết rất không cam lòng, nhưng nhìn chủy thủ sáng loáng kia đặt tại cổ Tiểu Vân, nàng liền cắn răng, để bọn chúng trói mình lại. Sau khi xác định Tiểu Tuyết đã bị trói chặt rồi, tên hắc y nhân dẫn đầu kia liền phất tay:
“Dẫn người đi!”
Tiểu Tuyết và Tiểu Vân không bị đánh ngất, bọn chúng chỉ bịt mắt hai nàng lại, sau đó liền mang người đi. Bị người vác trên vai như đồ vật, Tiểu Tuyết âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Hừ, món nợ này, đợi bản cô nương thoát ra nhất định sẽ tính toán đầy đủ với các ngươi!
Đám hắc y nhân chỉ có nhiệm vụ bắt người mang đi, nhưng sai lầm lớn nhất của bọn chúng đó chính là đã không đánh ngất các nàng, về sau có hối hận thế nào cũng đã muộn. Hai người bị bắt tới một nơi nào đó ở ngoài thành, đám hắc y nhân sau khi đã tước hết những vật có thể dùng làm hung khí trên người các nàng liền để bọn họ lại rồi rời đi. Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh lại, nhưng Tiểu Tuyết biết là bọn chúng vẫn chưa rời đi mà chỉ canh ở bên ngoài nơi này. Đợi một lúc, xác định đám hắc y nhân đã đi khá xa rồi, Tiểu Tuyết mới bắt đầu suy nghĩ cách thoát ra. Trước hết có thể chắc chắn, đám người này là nhắm vào nàng mà tới, Tiểu Vân chỉ là bất đắc dĩ bị lôi vào, nhưng nếu như kẻ đứng sau chuyện này đến đây, thì cả nàng và Tiểu Vân đều sẽ không còn toàn mạng mà trở ra. Tất cả những vật sắc trên người nàng đều đã bị chúng lấy sạch, ngay cả trâm cài đầu cũng không tha, nhưng Tiểu Tuyết vẫn không chút hoang mang. Nàng sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào khốn cảnh, tất nhiên sẽ chuẩn bị một số con bài tẩy để đề phòng bất cứ lúc nào. Vậy nên, khi Tiểu Vân còn chưa kịp phản ứng gì, dây trói của nàng đã bị cắt đứt, miếng vải che mắt cũng bị người tháo ra, ánh sáng chiếu vào khiến nàng không kịp thích ứng. Đợi đến khi nàng có thể nhìn rõ rồi, trước mặt chỉ xuất hiện gương mặt cười nham nhở của Tiểu Tuyết. Tiểu Vân hồi thần, lúc này mới nhìn đến đám dây trói trên đất, thấy chúng đều bị ăn mòn phần lớn, chỉ sót lại vài đoạn dây ngắn chừng một gang tay. Tiểu Tuyết cười hì hì, đắc ý khoe khoang:
“Bột ăn mòn, sản phẩm mới nhất ta mới chế gần đây đấy, đảm bảo không có thứ gì dính vào nó mà còn nguyên vẹn!”
Nói xong, nàng mới chợt nhớ ra tai nạn hi hữu vừa rồi, không khỏi đưa cổ tay lên xuýt xoa. Vừa rồi mém chết, may mà nàng kịp thu tay lại, không là cả bàn tay trái liền biến mất rồi. Tiểu Vân khó tin nhìn từ trên xuống dưới người nàng, thắc mắc hỏi:
“Ngươi giấu độc dược ở chỗ nào vậy?” Rõ ràng vừa rồi đám hắc y nhân kia đã lấy đi tất cả trang sức và vũ khí trên người nàng mà, ngay cả hầu bao cũng không tha nữa!
Tiểu Tuyết tươi cười bí hiểm, ghé sát người vào Tiểu Vân, một tay lật ống tay áo lên để nàng ấy nhìn. Hiện ra trong mắt của Tiểu Vân, giữa hai lớp áo lại xuất hiện một lớp áo khác, mà bên trong lớp áo đó là một loạt những viên hình tròn nhỏ chỉ bằng móng tay, xếp dọc theo viền áo vào tận bên trong, nhìn từ ngoài vào sẽ chẳng ai phát hiện, mà kể cả có lục soát cũng không cách nào tìm được địa phương này giữa mấy tầng vải vóc. Phần tâm tư này, Tiểu Vân không khỏi giơ ngón tay cái biểu lộ thán phục đối với Tiểu Tuyết. Để Tiểu Vân nhìn xong, Tiểu Tuyết mới nói:
“Những cái này đều là chất cực độc, chỉ một lượng nhỏ chưa bằng cái móng tay cũng đủ để khiến đám người ngoài kia chết không toàn thây rồi! Vừa rồi ta dùng thuốc ăn mòn để đốt dây thừng, mém chút nữa đi luôn cả bàn tay, hú hồn!”
Tiểu Tuyết cẩn thận khép áo vào, Tiểu Vân rút khăn tay từ trong áo ra, giúp nàng ấy băng bó chỗ da bị thương trên bàn tay, cũng may vết thương không nặng lắm. Băng bó cho Tiểu Tuyết xong xuôi, Tiểu Vân mới hỏi:
“Bây giờ chúng ta làm cách nào để ra khỏi đây?”
Nàng đưa mắt quan sát xung quanh. Nơi này hẳn là một ngôi miếu bỏ hoang, trên bàn thờ tượng phật vẫn ngồi đó, nhưng đã tróc sơn gần hết, bụi bặm cùng mạng nhện giăng đầy xung quanh. Trên đất đầy rơm rạ, cửa sổ đã hỏng hết bị người dùng ván bịt lại, chỉ có vài tia sáng mỏng manh chiếu vào trong. Tiểu Tuyết cẩn thận đi đến gần cửa ra vào, xuyên qua lỗ hổng trên cửa nhìn ra ngoài. Đúng như nàng đoán, đám hắc y nhân kia không đi xa mà đứng ở gần đấy, dường như là đang chờ người nào đó. Mười phần thì đến tám, chín phần là chờ kẻ đứng sau vụ này đến trả công. Hừ, đợi cái tên thiểu năng kia đến, nàng nhất định sẽ đánh cho hắn một trận rồi đòi phí tổn thất tinh thần!
Quan sát xong, Tiểu Tuyết quay lại, nàng ngồi khoanh chân trên đất, nhìn Tiểu Vân hỏi:
“Ngươi có nhớ được lộ trình lúc bọn bắt cóc bắt chúng ta đi không?”
Tiểu Vân ngẫm nghĩ một lúc liền gật đầu, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng nếu để nàng vẽ ra sẽ rõ ràng hơn. Tiểu Vân có một đặc điểm đó là nàng nhớ đường rất tốt, kể cả có bịt mắt lại nhưng chỉ dựa vào xác định phương hướng thì nàng cũng có thể vẽ lại lộ trình một cách chính xác. Tiểu Tuyết dùng tay xé một mảnh vải từ trên người xuống, thật may là hôm nay nàng mặc y phục sáng màu, dùng để làm vật truyền tin thì đúng là không còn gì bằng. Cẩn thận trải miếng vải trên đất, Tiểu Tuyết cắn ngón tay, dưới sự miêu tả của Tiểu Vân liền vẽ lại đoạn đường đi đến nơi này. Vẽ xong, nàng lại đưa cho Tiểu Vân xem lại một lượt, lúc này mới cẩn thận gấp miếng vải lại, cuốn tròn rồi buộc lại chỉ còn bằng ngón tay út. Tiểu Vân chăm chú nhìn Tiểu Tuyết cuốn mảnh vải lại, nàng còn đang khó hiểu thì lại thấy Tiểu Tuyết giơ tay lên, hướng búi tóc của nàng mà tới. Trong lúc Tiểu Vân còn ngỡ ngàng, thì Tiểu Tuyết đã lôi từ trong búi tóc của nàng ra một vật, trên mặt nàng ấy còn cười ranh mãnh. Nhìn cái sáo bé xíu trên tay Tiểu Tuyết, Tiểu Vân bần thần sờ sờ búi tóc của mình. Rốt cuộc thì Tiểu Tuyết đã nhét cái vật kia vào búi tóc của nàng từ lúc nào vậy? Sao nàng chẳng có chút khái niệm gì thế này?
Cầm cái sáo nhỏ trong tay, Tiểu Tuyết đi một vòng trong miếu, hòng tìm một chỗ nào đấy bị vỡ rộng một chút. Lúc đi vòng ra sau tượng phật, nàng liền phát hiện ra một cửa sổ nhỏ ở đó, tấm ván che cửa đã bị gẫy hỏng một nửa, từ trong có thể nhìn ra ngoài đại khái. Tiểu Tuyết cẩn thận leo lên bệ đỡ tượng phật, tì người vào cánh cửa, đưa ống sáo ra ngoài khẽ thổi một tiếng. Từ ống sáo không phát ra âm thanh gì, Tiểu Tuyết thổi ba lần xong liền im lặng đợi. Không biết qua bao lâu, từ trên cao truyền tới tiếng vỗ cánh nhỏ nhẹ, một con chim bồ câu trắng toát xuất hiện rồi đậu xuống cánh tay vươn ra của nàng. Tiểu Tuyết rút một viên thuốc đút cho nó, rồi đem miếng vải kia cột vào chân chim, sau đó liền thả cho bay đi. Xong xuôi, nàng liền leo xuống, vỗ vỗ tay rồi mỉm cười nhìn Tiểu Vân:
“Xong rồi! Giờ thì chúng ta chỉ còn mỗi việc lên tinh thần để diễn kịch thôi!”
Tiểu Vân mờ mịt gật đầu. Tiểu Tuyết lại lôi từ một góc nào đó ra một cuộn dây thừng, lúc trước nàng đã chú ý đến ở đây có dây thừng nên mới dùng thuốc ăn mòn để tháo dây. Đã diễn kịch thì phải diễn sao cho trót, vậy nên Tiểu Tuyết liền trói cả Tiểu Vân và mình lại, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, trên thực tế dây thừng đang trói hai người nhìn như rất chặt, nhưng chỉ vài cái vặn người liền có thể tháo ra. Chuẩn bị xong, hai người lại ngồi dựa vào nhau, im lặng chờ mọi việc diễn ra.
Không biết đã qua bao lâu, bụng Tiểu Tuyết bắt đầu reo vang, ngoài kia sắc trời cũng tối xuống, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Tuyết ngưng thần lắng nghe, trong đó dường như có cả tiếng bước chân của nữ tử, hơn nữa còn không có võ công. Nàng nhếch miệng, không phải người có võ công thì chỉ có thể là tiểu thư con nhà danh giá nào đó lắm tiền nhiều của, ăn no rửng mỡ, rảnh rỗi quá liền bỏ tiền ra thuê sát thủ đến ám hại nàng. Mẹ nó chứ, toàn bọn thiểu năng!
Lúc này, cửa gỗ kẽo kẹt bị người đẩy ra, lũ thiểu năng kia bước vào. Đi trước là đầu lĩnh hắc y nhân, hắn đi thẳng đến trước mặt các nàng, sau đó vươn tay giật hai mảnh vải trên mắt hai người xuống, chỉ liếc qua các nàng một cái liền dời bước, để lộ ra người đi phía sau. Lúc này trong phòng đã được thắp nến, ánh sáng mờ ảo đủ để hai người nhìn rõ đám người vừa tới. Nữ tử thân mình thướt tha, trên người vận y phục lụa tím nhạt, mái tóc đen dài được búi lên tinh xảo cài một cây trâm hồ điệp tím, gương mặt nhỏ nhắn khuất dưới tấm khăn lụa, chỉ có một đôi mắt to, xinh đẹp lộ ra, nếu như trong đôi mắt kia không lộ ra ý tứ bất thiện thì đây quả thực là một mĩ nhân đúng chuẩn. Đứng hai bên nàng ta là hai đại hán dáng người cao lớn, nhìn sơ qua thì đều là người biết võ. Đầu lĩnh hắc y nhân đứng một bên thấy người đã vào trong liền mở miệng:
“Người đã bắt đến đây rồi, có thể trả giá chưa?”
Mĩ nhân kia nghiêng đầu nhìn về phía hắc y nhân, tầm mắt lại lướt qua một tên đại hán, tên này hiểu ý, liền đưa cái túi trong tay cho hắc y nhân. Tiểu Tuyết thấy hắn cầm trên tay ước lượng, phỏng chừng trong đó là ngân phiếu. Hắc y nhân vẻ mặt lộ ra hài lòng, không nói gì nữa mà rời đi. Trong phòng chỉ còn lại năm người. Mĩ nhân kia nhìn một lượt trong miếu, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ. Hai cái đại hán nhìn nhau, một trong hai tên chợt quỳ xuống, hai tay chống trên đất, tên còn lại cởi áo ngoài ra phủ lên lưng tên kia, sau đó cẩn thận vươn tay, mĩ nhân kia khoát một tay lên tay hắn, bộ dạng cao quý lãnh diễm được tên đại hán đỡ như đỡ Từ Hi thái hậu đến ngồi trên cái “ghế” vừa tạo. Tiểu Tuyết nhìn điệu bộ giả tạo của nàng ta, âm thầm xì mũi. Hừ, làm màu!
Sau khi đã an vị trên „ngai vàng“ của mình, mĩ nhân lúc này mới nâng cằm một góc 45°, mũi hếch lên, dùng ánh mắt như nhìn con kiến mà nhìn đến các nàng đang ngồi dưới đất. Tiểu Tuyết cũng ngước nhìn nàng ta, xem cái điệu bộ phát ớn này, thầm nghĩ xem cái nữ nhân này còn muốn làm màu đến khi nào. Mãi mà không thấy mĩ nhân kia ừ hử gì, Tiểu Tuyết rốt cuộc phát bực:
“Này, tiểu muội, có phải muội rảnh rỗi quá không, bắt bọn ta đến đây để xem muội ra vẻ cao quý lãnh diễm à? Có lời mau nói có rắm mau đánh, nhanh lên để bọn ta còn về ăn cơm nữa!”
Mĩ nhân kia có lẽ không nghĩ tới hai người các nàng đã bị bắt trói rồi mà vẫn còn bình tĩnh nghĩ đến chuyện ăn cơm, trong thời gian ngắn nghẹn lời không biết nói gì. Tiểu Vân nhìn mĩ nhân nửa ngày trời cũng không rặn ra được một chữ, thở dài:
“Tiểu Tuyết, có phải tiểu muội này bị ngươi dọa rồi không? Hay nàng ấy không nói được?”
Tiểu Tuyết nhìn mĩ nhân hai mắt vẫn trợn lên nhìn nàng, hừ lạnh:
“Theo ta thấy, nàng ta chín phần là đầu óc có vấn đề, không nghĩ tới nhìn mặt mũi không tệ, vậy mà đầu óc lại toàn đậu hũ!”
Mĩ nhân kia trợn mắt nửa ngày, thấy hai nàng vẫn không kiêng nể gì mà đâm chọc mình, rốt cuộc cũng lấy được thần hồn về, nàng ta quát lạnh:
“Các ngươi nói đủ chưa?”
Mĩ nhân vừa lên tiếng, chân mày Tiểu Tuyết hơi nhíu lại. Giọng nói này… Nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, lại ngước lên nhìn cái nữ nhân kia, thanh âm vẫn cợt nhả như trước:
“Làm sao đủ? Bản cô nương vốn đang định về nhà dùng bữa, không dưng lại bị ngươi bắt tới đây, một hột cơm cũng không được ăn, bản cô nương chưa đem mười tám đời tổ tông nhà ngươi ra nguyền rủa đã là may mắn của ngươi, ngươi lại còn dám lớn lối? Có phải người trong nhà ngươi nuôi dạy ngươi quá tốt nên não bị teo đi luôn rồi không?”
Mĩ nhân bị nàng nói vậy, cả khuôn mặt thoắt cái biến thành cái bảng pha màu, khuôn ngực phập phồng lên xuống, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Nhưng không biết nàng ta nghĩ tới cái gì, cơn giận lại dần nguôi xuống, nàng ta điều chỉnh lại tư thế ngồi, đưa khăn lên che miệng cười khúc khích, một đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn chòng chọc vào Tiểu Tuyết:
“Tiện nhân, ngươi cứ lớn lối nữa đi, một chút nữa ngươi sẽ không còn cơ hội mà ra vẻ nữa đâu!”
Nàng ta nói xong liền đưa tay ra hiệu với tên đại hán còn lại, tên này liền đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, tên đại hán này trở vào, đi cùng hắn còn có một đám đại hán khác, xem thân thủ cũng không phải quá tốt, mấu chốt là đám đại hán này, tên nào cũng cơ bắp vạm vỡ gấp đôi người thường, gương mặt lại méo mó xấu xí đến cực điểm, hơn nữa, sắc mặt bọn chúng còn có điểm kì quái. Vừa nhìn thấy đám người này, Tiểu Tuyết nháy mắt đã hiểu ra, nắm tay âm thầm siết chặt. Tiểu Vân trầm mặt, không dấu vết ngồi sát vào Tiểu Tuyết, đưa tay nới lỏng dây trói ra. Nữ nhân kia vẫn ngồi yên tại chỗ, nàng ta nhìn chòng chọc gương mặt không chút thay đổi của Tiểu Tuyết, nghiến răng thốt ra:
“Tiện nhân, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm đủ, ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể từ nơi này mà toàn vẹn đi ra. Hảo hảo mà thưởng thức món quà ta tặng ngươi đi, đám người này chắc chắn sẽ chăm sóc các ngươi cực kì chu đáo!”
Nàng ta nói xong liền cười lên, thanh âm nữ tử vốn thanh thoát giờ phút này lại như con rắn độc quấn lấy cổ của tất cả mọi người, ép họ không thở nổi. Gương mặt Tiểu Tuyết ngày càng tối sầm lại, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng nữ nhân kia, dường như càng ngày càng quen thuộc. Cánh cửa gỗ cũ kĩ dần dần khép lại, ngăn cách tất cả mọi thứ từ bên ngoài. Hai tên đại hán kia đứng ở cửa, ngăn trở không để các nàng chạy thoát. Tiểu Tuyết trầm mặt, nàng đưa ánh mắt nhìn xung quanh, cả thảy có mười người, nữ nhân kia vậy mà ra tay cũng thật độc ác. Tất cả những kẻ này, đều đã bị hạ thuốc. Xem ra, nàng ta đã quyết tâm, không ép chết hai người các nàng tuyệt đối không bỏ qua. Tiểu Tuyết cắn răng, nở một nụ cười gằn, để rồi xem, ai mới là người cười đến cuối cùng.
Thời gian để dược vật phát tác không lâu, chỉ một lúc sau, đã có kẻ không chịu được mà nhào lên. Nhưng đúng lúc này, một tiếng “pực” thật nhỏ vang lên, dây thừng trên người Tiểu Vân và Tiểu Tuyết đều đứt tung. Hai người chậm rãi đứng thẳng người dậy, ánh mắt Tiểu Tuyết lạnh lẽo lướt qua đám người trong phòng, một tay nàng nắm chặt tay Tiểu Vân. Xem thời gian này, có lẽ các nàng đành phải tự thân mà giải quyết thôi. Một tay Tiểu Tuyết vòng qua ôm lấy vai Tiểu Vân, thanh âm thật nhỏ vang bên tai nàng:
“Tiểu Vân, cùng ngủ một giấc nhé!”
Dứt lời, nàng liền đem một viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Tiểu Vân, đồng thời dùng tay bịt cả miệng mũi Tiểu Vân lại, một tay khác vung lên, cả căn phòng liền chìm vào sương mù trắng toát. Hai đại hán kia thất kinh, lúc phản ứng lại được thì đã không kịp, sương trắng kia đã bao vây lấy cả người bọn họ, luồn lách vào tai, vào mũi, bọn họ chỉ cảm thấy có một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, cơn lạnh ấy thẩm thấu đến từng bộ phận trên cơ thể, vượt quá sức chịu đựng của con người. Đám đại hán trong phòng vốn đã bị dược vật khống chế, trong người nóng như có lửa, đám sương mù bao vây xung quanh khiến bọn họ dễ chịu hơn một chút, nhưng chỉ chốc lát sau, cả đám đã kêu gào lăn lộn trên đất. Quá lạnh! Cái lạnh như muốn đóng băng toàn bộ cơ thể, cảm giác tê buốt dội lên từng trận, mạch máu dường như đã đông cứng, mà ngay cả không khí xung quanh cũng giống như đã đóng băng cả lại, khiến họ không cách nào hô hấp. Mà lúc này ở giữa phòng, Tiểu Tuyết siết chặt tay Tiểu Vân, hai người cùng lịm đi. Tiểu Vân đã được uống thuốc giải, còn những kẻ còn lại, một người cũng đừng mong thoát! Đây là suy nghĩ cuối cùng của Tiểu Tuyết trước khi nàng chìm vào hôn mê.
Lúc này ở bên ngoài, Trầm Hương Vĩnh đang cùng nha hoàn của nàng ta nấp ở một chỗ gần đấy, theo dõi mọi chuyện. Nhưng các nàng chờ một hồi lâu vẫn không thấy trong phòng truyền ra động tĩnh gì, có chút lo lắng không yên. Bỗng nhiên, từ bên trong phòng truyền ra vô số tiếng kêu la, chỉ nghe thôi cũng biết những người trong phòng kia đang đau đớn đến mức nào. Nhưng điều kì lạ là, không hề có tiếng kêu của nữ tử vọng ra. Lẽ nào bọn chúng đã bịt miệng các nàng lại? Cũng đúng, được nhiều nam nhân hầu hạ như vậy, hai tiện nhân đó chắc hẳn sẽ rất sung sướng, kêu la nhiều quá sẽ rất mất sức! Trên gương mặt Trầm Hương Vĩnh chợt lộ ra nụ cười âm độc. Thật muốn nhìn xem, sau khi tiện nhân kia bị nhiều nam nhân dùng qua như vậy còn dám có mặt mũi quấn lấy Chấn Thiên ca ca của nàng ta không!
Trầm Hương Vĩnh còn đang mải đắm chìm trong nỗi khoái cảm khi trả được thù, còn không có để ý tới từ đằng xa vang lên tiếng vó ngựa gấp rút. Chỉ đến khi nha hoàn của nàng ta kéo mạnh một cái, Trầm Hương Vĩnh mới hồi thần. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, hơn nữa số người đến tuyệt đối không ít. Trầm Hương Vĩnh vốn muốn ở lại chờ kết qua, nhưng nàng ta suy tính một hồi, khả năng an toàn không cao, rốt cuộc cũng đành cùng nha hoàn vội rời đi trước. Hai người rời đi không lâu, đoàn người kia cũng đến nơi. Nếu Trầm Hương Vĩnh còn nán lại, thì chắc chắn sẽ nhận ra người đi đầu kia chính là Chấn Thiên ca ca mà nàng ta mong nhớ. Chỉ là lúc này, sắc mặt Hách Liên Chấn Thiên chỉ có thể dùng từ cực kì tệ để hình dung. Hắn gắt gao nhìn căn miếu trước mặt, tai nghe từng tiếng kêu la yếu ớt bên trong, hai hàm răng nghiến chặt. Mà sắc mặt của vị đi bên cạnh hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Hách Liên Ngạo Thiên vốn muốn đến Hạ phủ tìm Tiểu Vân, nhưng nghe hạ nhân báo nàng đã ra ngoài cùng Tiểu Tuyết từ sáng vẫn chưa về, sau đó lại nghe ám vệ báo lại rằng Tiểu Vân cùng Tiểu Tuyết đều đã bị người bắt đi, lúc này hắn mới cùng Hách Liên Chấn Thiên đi tìm hai nàng. Trước đó bức thư của Tiểu Tuyết đã đến tay Tiểu Khuynh, nàng vừa đọc qua liền muốn vọt đi ngay, nhưng lại bị Hách Liên Phách Thiên giữ lại phủ. Tam vương gia cho người đem bức thư đưa cho Hách Liên Chấn Thiên, sau đó hài lòng ôm kiều thê lên giường ngủ. Dĩ nhiên kết quả không tốt đẹp đến thế, Tam vương gia vừa lên giường liền bị Tiểu Khuynh một cước đạp xuống, sau đó người trong viện đều nhìn thấy Tam vương gia của bọn họ lủi thủi ôm chăn sang thư phòng ngủ, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Một cước đạp bay cánh cửa vốn đã cũ nát sắp rời ra, Hách Liên Ngạo Thiên và Hách Liên Chấn Thiên cùng lao vào phòng. Trên nền đất, Tiểu Vân nắm chặt tay Tiểu Tuyết, cả hai đều đã hôn mê, xung quanh nằm la liệt những thi thể nam nhân, chỉ có điều vẻ mặt lúc chết của bọn họ đều rất vặn vẹo, thống khổ, dường như trước khi chết đã phải chịu tra tấn cực kì khủng khiếp. Ngoài ra còn có vài cái xác bị vỡ nát đầu, trên cột còn dính vết máu, vết máu loang đầy đất. Hách Liên Ngạo Thiên cùng Hách Liên Chấn Thiên đồng loạt lao đến, đỡ hai người Tiểu Vân, Tiểu Tuyết ra ngoài. Hách Liên Ngạo Thiên ôm Tiểu Vân trong ngực, sắc mặt nàng vẫn hồng nhuận, hơi thở bình ổn, giống như nàng chỉ đang ngủ say vậy, hắn sau khi xác định nàng hoàn toàn không bị làm sao mới âm thầm thở phào một hơi, sau đó liền ôm siết nàng vào lòng. Tình hình của Tiểu Vân không mấy nghiêm trọng, nhưng Tiểu Tuyết lại không giống vậy. Hách Liên Chấn Thiên lay gọi nửa ngày, Tiểu Tuyết vẫn không chút phản ứng, hơn nữa, thân nhiệt của nàng đang ngày càng xuống thấp, da thịt lạnh như đóng băng, Hách Liên Chấn Thiên âm thầm vận nội lực đưa vào cơ thể nàng, ngăn chặn hàn khí đang dần khuếch trương trong cơ thể nàng. Hắn cởi áo choàng ra bao lấy Tiểu Tuyết, sau đó liền bế nàng lên ngựa, ra roi trở về. Hách Liên Ngạo Thiên cũng đi ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn đám thuộc hạ đi theo, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ:
“Dọn dẹp sạch sẽ! Còn nữa, tra cho bản vương, rốt cuộc là kẻ nào đứng đằng sau việc này, tìm được thì dẫn tới trước mặt bản vương!”
Đám thuộc hạ đồng thanh hô:
“Tuân lệnh!”
Đến lúc này, Hách Liên Ngạo Thiên mới ra roi thúc ngựa, ôm người trong lòng rời đi. Trong bóng đêm, đôi mắt lạnh lùng tản ra vài tia âm hiểm cùng tàn nhẫn. Những kẻ có gan động đến nữ nhân của hắn, để hắn tóm được thì đừng trách sao hắn ra tay độc ác. Lại nhìn gương mặt của người đang yên ổn nằm trong ngực, nắm tay vô thức siết chặt. Hắn tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến nàng, dù đó có là ai đi chăng nữa!
Mà người lúc này còn đang vui vẻ vì mưu kế thành công Trầm Hương Vĩnh, nàng ta đang yên ổn ngồi trong khuê phòng của mình, tâm trạng vô cùng háo hức, chỉ mong trời mau mau sáng, rồi cái tin tức nữ nhân kia bị người cường gian sẽ lan ra khắp thành, để xem sau này kẻ ti tiện đó còn lấy mặt mũi đâu ra để gặp người! Nhưng Trầm Hương Vĩnh sẽ chẳng bao giờ biết, hành động ngày hôm nay của nàng ta, tương lai sẽ mang đến tai họa khủng khiếp như thế nào, hơn nữa còn tạo thành mồi lửa, hủy diệt đi cả phủ Quốc công…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!