Nếu Có Kiếp Sau... Em Xin Được Bên Anh
Chương 4: Dạy dỗ lại!
Có 1 cái gì đó nhanh như chớp vừa lướt qua ánh mắt của mọi người! Mọi người chỉ kịp nghe thấy tiếng hét thất thanh của Ánh Ánh!
Chuyện gì xảy ra?
Dương Dương sao? Cô ấy sao lại có tốc độ nhanh kinh người như vậy chứ! Thật đáng sợ!
Hai người này định hủy dung Ánh Ánh sao? Thật đáng sợ! Liệu nó cho họ ở chung phòng là 1 lựa chọn đúng không?
– Ai ya! Tiểu thư à! – Dương Dương thay đổi giọng điệu – Tôi nhỡ tay mất rồi! Làm sao đây!
Trên mặt Ánh Ánh xuất hiện 1 vệt máu màu đỏ tươi, thật kinh khủng!
– Mặt… Mặt tôi! Gương mặt của tôi! – Ánh Ánh hét
– Chết rồi! Dương Dương, cậu lỡ tay sao, khổ thân cậu thật đấy! Sao cậu lại phải động vào con người dơ bẩn ấy chứ!
Dương Dương cười tủm: Ý, không sao đâu mà… phải không? Tiểu thư!
Khuôn mặt ngọc ngà trắng mịn giờ đây trở thành 1 vũng máu tươi! Ý, nào đến nỗi 1 vũng, chỉ là… khắp mặt thôi!
Sự tức giận, phẫn nộ, căm ghét đều hiện lên trân hết mặt Ánh Ánh! Nhưng lạ sao, cô ta không than vãn 1 tiếng!
Hóa ra là địa vị của Triệu gia! Cũng là vì Dương Dương và Băng Băng không dễ bị bắt nạt như mọi người khác!
Làm sao họ lại chịu bị bắt nạt bởi những người hạ cấp như vậy chứ!
Còn nó, cũng tại vì mất trí nhớ nên mới để họ làm càn, bắt nạt mình thế thôi!
Bất giác nhìn thấy máu tươi, vụ tai nạn ám ảnh lại hiện lên trước mắt nó! Nó chông như mới xảy ra ngày hôm qua vậy! 1vũng máu tươi hòa quyện vào nước mưa! Tiếng kêu khóc than vãn hòa vào màn đêm! Hiện lên vô cùng chân thật!
– Ý! – Băng Băng quay ra chỗ nó – Linh à! Co muốn dự tiệc vơi tụi này không? Mình đảm bảo cực vui luôn á!
Vui quá đi mất ha! Hai người hủy dung của người ta rồi đó!
Nó lúng túng khi nghe thấy Băng Băng gọi tên mình!
– Nói… tôi… hả? – Nó chỉ tay về mình
Băng Băng bực mình gật đầu lia lịa: Nếu mình không nhầm… thì lúc trước… đám người này bắt nạt cậu đúng chứ!
Bắt nạt? Đúng rồi! Nó cũng có 1 thời gian bị bàn tán xôn xao, bêu xấu này nọ cơ mà! Sao lại quên mất việc này cơ chứ!
Nó bước đến gần Ánh Ánh, cười khinh: Tôi… không biết… cô đã bắt nạt bao nhiêu người! Không biết cô đã phỉ nhổ họ như thế nào! Cũng không quan tâm cô dùng cách hèn hạ nào! Nhưng… những việc cô đối xử với tôi, tôi sẽ trả lại từ từ, từng chút 1… chứ không phải bây giờ! – Nó chìa chiếc khăn tay ra trước mặt Ánh Ánh – Này, lau đi, nhanh đứng dậy khử trùng vết thương đi nếu không muốn để lại sẹo!
Sự dịa dàng, sự ân cần, sự lo lắng của nó nhìn như đã thừa! Ánh Ánh còn tức giận hơn!
Thẳng tay hất tay nó ra.
– Tránh xa tôi ra!
“ Gì chứ! Rõ ràng là có ý muốn giúp cô ta vậy mà! “
Nó nghĩ ngợi hồi lâu, quay phắt người bỏ về chỗ!
Băng Băng, Dương Dương nhìn theo nó! Ngán ngẩm lắc đầu!
Ánh Ánh đột nhiên lấy trong túi sách ra cái điện thoại. Rôi ấn gọi cho ai có vẻ gấp lắm!
– Ai ya, cô định làm gì vậy tiểu thư!
Ánh Ánh nhếch mép cười khinh!
“ Đã đến nước này rồi mà còn ra oai được sao? “ Nó chống cằm nghĩ, rồi đánh mắt sang nhìn Băng Băng
Băng Băng thấy vậy cười nháy mắt nó!
Nháy mắt gì vậy chứ, nó không hiểu! Dù sao nó cũng đâu có liên quan chứ, làm như thân nhau lắm vậy!
.
.
5 phút sau!
.
.
Chưa bao giờ nghỉ giải lao lại lâu đến vậy!
Nó đợi đến mệt nhoài cả người!
Đột nhiên thấy bên ngoài có chuyện gì đó ồn ào! Những học sinh ngoài của bất giác né hết sang 1 bên!
.
Từ cửa bước vào 1 đám vệ sĩ, cao to trắng thơm, mặt toàn đồ giống nhau, đen sì sì!
– Tiểu thư! Có việc gì dặn dò! – Cả đám vệ sĩ cúi người 90’. Nhìn Ánh Ánh dõng dạc nói
Ánh Ánh đánh mắt! Tỏ ý muốn đánh người! Xong ngồi lên bàn của giáo viên, chăm sóc gương mặt vàng ngọc của mình!
Băng Băng vẫn thản nhiên, bỏ dũa móng tay xuống, phớt lờ đám vệ sĩ! Chậm rãi đi xuống chỗ nó! Việc còn lại giao cho Dương Dương!
– Tiểu thư à! Tôi nghe nói cô rất có mắt thẩm mĩ, vậy sao mà cho đám vệ sĩ của mình ăn mặc tồi tàn như vậy chứ hả! Quê chết mất!
Ánh Ánh lờ đi, tiếp tục chăm sóc gương mặt của mình!
“ Chậc, đã không muốn động tay động chân thì chớ! “ Dương Dương nghĩ
Chỉ trong 1 cái chớp mắt, nửa đám vệ sĩ đã bị hạ!
Không thể tin được, 1 đứa con gái nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu như vậy mà sở hứu tốc độ thật kinh khủng! Không ai có thể ngờ được điều này!
Tất cả đám người ngoài cửa đứng hình!
Nó thấy thế, đứng phắt dậy, đi đến chỗ Dương Dương!
– Này!
Dương Dương giật mình quay đầu lại: Có chuyện gì à?
– Không! Chỉ là… Cậu có thể dừng lại ở đây không? – Nói nhỏ – Giữ lại cho cô ta tý thể diện, lần sau tính tiếp!
Dương Dương suy nghĩ hồi lâu! Quay phắt người, nói khinh: Đã yếu thì đừng có mà ra gió!
Haha, nói chỉ có đúng à nha!
Một phần giứ lại thể diện cho Ánh Ánh, một phần cũng vì không muốn làm lớn chuyện này ở trường!
Ánh Ánh tức quá, nhưng cũng không thể làm được gì! Đành cho qua chuyện này!
“ Lần này, mấy cô sỉ nhục tôi, nhưng… không có lần sau đâu! “
Về phần nó, nó cũng khá sợ hai người này, nhìn họ đánh nhau mà hãi hùng!
Nhưng lạ quá! Khi họ nói chuyện với nó lại vô cùng dịu dàng, cười đùa nói chuyện cô cùng bình thường khiến nó cũng có phần gọi là an tâm!
Còn về chuyện ngày hôm nay! Nó đã lan ra khắp trường! Và tất nhiên đã được người người thêm mắm thêm muối! Làm cả trường ai ai cũng sợ hãi 3 người!
Tại sao nó lại bị gán vào chứ! Huhu, số nó khổ quá đi!
– HẾT CHƯƠNG 4 –
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!