Em Nghĩ Có Thể Thoát Khỏi Tay Tôi Sao ?!?
Chương 7: Cô ấy đã về (New)
Đứng trước cổng công ty, cô đẩy gọng kính cận của mình, khẽ nhếch môi cười. Cô muốn anh là người cô nhìn thấy đầu tiên khi về nước.
” Hoàng Lâm Tuấn Kiệt, em đã trở về rồi đây!”
Cô bước vào công ty với những vẻ thờ ơ, lạnh lùng của mọi nhân viên. Bên ngoài là một công ty to và rộng lớn, bên trong cũng không kém gì. Mọi thứ thật hoàn hảo!
Bước đến quầy tiếp tân:
– Xin chào cô! Chúng tôi có thể giúp gì cho cô? – Giọng của cô tiếp tân nói, trên môi nở nụ cười tươi không thể tươi hơn được.
– Ừm…- Cô cũng mỉm cười gật đầu lại. – Cho tôi hỏi: Phòng của Chủ tịch ở đâu vậy? Làm ơn chỉ cho tôi.
Cô tiếp tân giương mắt nhìn Thiên Ân như người trên trời mới xuống , đáy mắt xoẹt qua một tia khinh bỉ khiến Thiên Ân thập phần khó chịu.Cô ta cất giọng không có mấy phần thiện cảm :
– Tôi nghĩ là không được vì trong giờ làm việc chủ tịch không tiếp nữ nhân.
Thiên Ân liếc nhìn cô tiếp tân sau đó ‘hừ’ lạnh lên tiếng giải thích:
– Xin lỗi, tôi không phải nữ nhân của Chủ tịch Hoàng. Tôi là giúp việc, lên đây đưa đồ cho CT.
Cô tiếp tân vẫn cứng rắn ngăn cản.
– Xin lỗi, cô không vào được đâu!
-…- Thiên Ân không nói gì nữa, suy nghĩ gì đó rồi bỏ đi.
Cô tiếp tân đứng đó nhìn theo bóng lưng của Thiên Ân. ” Tội nghiệp cô bé, nhìn xinh xắn, đáng yêu thế kia mà lại là giúp việc. Haizz…”
Ra đến ngoài công ty. Thiên Ân hét lớn:
– HOÀNG LÂM TUẤN KIỆT, ANH MAU XUỐNG ĐÂY CHO EM!!!!!!!!!!!!!!! – Cô hét đến nỗi ai ai cũng nghe thấy. Những người qua đường còn thương tiếc cho cô. Trẻ thế kia mà đã bị tâm thần rồi.
Sau khi nói xong, cô gập người xuống ho khù khụ. Đúng lúc đấy, anh đang đi ra ngoài để đi gặp đối tác. Ngay lúc đấy, anh nghe thấy còn tưởng bà điên nào, đang định cho người xử lí thì quay lại liền nhìn thấy người con gái ấy. Cô ấy đã về!
—————-
Chiếc xe chạy qua nhiều con đường, vào trong nội thành, không bao lâu sau đến một căn biệt thự cực lớn. Xe dừng trước một cánh cổng to lớn không kém phần huy hoàng, ở hai bên đều có người đứng canh gác, thấy xe lạ liền chặn lại:
– Xin hỏi, vị cô nương đây là ai? Đến đây có việc gì? – Một người gác cổng lâu năm của nhà họ Hoàng đứng bên cạnh cửa sổ xe nói.
Cô bật cười. – Bác Diệp, bác quên con rồi sao?- Nụ cười đó, đôi mắt có hồn đó. Là cô bé ấy.
– Thiên Ân, con đấy à? Lâu rồi không gặp con, bác nhớ con quá! – Bác Diệp vui mừng nói. – Con lớn lên trông xinh quá! Haizzz….Chỉ tại nhà bác ko có phúc, ko có được một đứa con dâu như con. – Bác Diệp trêu
– Bác Diệp, bác cứ trêu con.
– Ha…ha…ha… Mau vào nhà đi!
Nói rồi liền mở cổng cho cô đi vào . Dọc theo con đường đi vào là sắc tím nổi bật của hàng cây tử đằng ở hai bên. Ánh nắng của buổi chiều tà chiếu rọi qua từng tán cây, khiến cho nơi này càng thêm lung linh, huyền ảo và kì bí. Thiên Ân lúc này vừa dáo dác nhìn xung quanh, vừa trầm trồ khen ngợi, cô thấy rất ngạc nhiên, lâu không về, mọi thứ trông thật xa lạ. Ra khỏi hàng cây, hiện lên phía trước là một đài phun nước, ở giữa đài phun nước còn được đặt một bức tượng thiên sứ.
Cô bước xuống xe, đi vào ngôi nhà to lớn kia. Cô khẽ đẩy cửa vào, mọi thứ vẫn như cũ, những người hầu đang trog bếp, dọn nhà cửa. Còn ba nuôi cô ngồi ở trên sofa, cặm cụi vào làm việc, dường như xung quanh ông chỉ có công việc, không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Mọi thứ thật yên tĩnh.
– Nhị tiểu thư, cô về rồi! – Bác Hoa – quản gia của nhà cô vui mừng ôm lấy cô, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên hai gò má của bác. Cô vui mừng ôm lại bác. Từ khi cô đến đây, bác như người mẹ của cô vậy, luôn luôn quan tâm chăm sóc cho cô. Làm cô có cảm giác rất ấm áp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!