Tình Đầu Của Nắng Hạ
Chương 6: Thì Ra Cậu Tên Khương Ly
Ngồi xuống chỗ được thầy Lương sắp xếp, tôi suy tư. Trường Phong Du rất kì dị, nếu như xếp một lớp như thế này thì không được hợp lý, hơn nữa còn khá là bất công. Cả một thành phố nhiều người sinh sống và làm việc, lượng nam nữ phải tương đương nhau, không thể nào xảy ra sự chênh lệch hạn hẹp đến mức độ này được. Có lẽ chính quyền nơi này phải tự cải thiện vấn đề nam nữ bình đẳng mới ổn. Hay thật sự đơn giản là do không có học sinh nữ nào đạt được vào ban tự nhiên ở đây. Làm sao có thể, tôi tự đề cao bản thân quá rồi, có vô số người thông minh. Ví dụ như… người cũng luân phiên học hai lớp giống tôi? Tự nhiên thấy tò mò quá.
Học luân phiên thì tôi không ý kiến gì, nhưng việc kết bạn với người khác giới đối với tôi rất khó khăn. Đành tự tin tùy thời mà sống thôi. Tôi còn đang có suy nghĩ tự thôi miên bản thân, rằng tất cả những con người trong lớp học này đều là gái giả trai tới trường cả đấy.
Bỗng sau lưng có cảm giác ai đó đang nhìn tôi chằm chằm, tôi toát mồ hôi lạnh. Không lẽ người ở đây có sở thích biến thái muốn ám sát nhau sao? Chầm chậm quay lại, trợn mắt một lúc. Làm gì có ai, chắc là tôi tưởng tượng quá nhiều rồi. Dạo này tôi hay gặp mấy thứ ma quỷ giữa ban ngày, chẳng thể nào hiểu nổi.
Thầy Lương nói buổi sáng hôm nay học sinh chỉ tới để tập trung, nên thầy ấy sẽ dành thời gian cho chúng tôi làm quen với nhau, thế là Lương tiên sinh đã chuồn mất. Nhưng tôi nghĩ với loại không khí kinh hoàng đang có trong lớp học này thì khó mà nói chuyện được, bèn đứng dậy mở miệng, tiếng ghế ma sát với mặt đất, thật khó nghe.
“Các cậu… chúng ta…” Vừa nói được vài từ, tôi đã bị chặn họng bởi tiếng nói lanh lảnh “Thanh Hy bạn học, tôi rất ngưỡng mộ cậu.” Nam sinh đó dang dấp thấp bé, nhỏ người hơn cả tôi, nhưng khuôn mặt thì rất giống con gái, còn có điệu cười tinh nghịch. Trời ơi, shota… shota vạn năm này cũng không tìm được đâu. Người ta còn nói ngưỡng mộ tôi? Ngưỡng mộ cái gì? Tôi mới phải ngưỡng mộ cậu.
Áo của tôi bị giật giật vài cái, tôi quay xuống nhìn, con người ở đằng sau đã tỉnh ngủ từ lúc nào, tì cằm lên cánh tay, mắt thao láo hướng về phía tôi. Hương hoa cẩm chướng thoang thoảng, tôi nghiêng đầu hiếu kỳ, cảm giác này rất quen.
“Hy?” Hắn khẽ khàng gọi ra tên tôi, khiến tôi ngẩn ra, chẳng hiểu mô tê gì. Thái độ của hắn làm tôi nghĩ đến việc hắn có thể biết tôi từ trước rồi. Trí nhớ của tôi lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, căn bản là không thể nhớ được gì.
“Aristoteles.” Người kia mân môi, giọng ủy khuất, hình như hiểu tôi đang nghĩ gì. Hắn nhìn tôi không vừa lòng, ngón tay buông lỏng vạt áo của tôi ra, như thể muốn úp mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Biểu cảm của hắn làm tôi tối tăm. Aristoteles sao? The Politics? Đầu tôi lóe lên một tia sáng. Chẳng hiểu sao suy nghĩ đó làm tôi rất vui vẻ.
Chợt kinh ngạc phát hiện, thì ra trong những năm tháng yên bình trước đó của tôi, tồn tạn một thiếu niên thích đọc sách, sự hiện hữu đó rất nhẹ nhàng. Hắn chật vật cầm lọ hoa cẩm chưởng, cắm vô cùng lộn xộn, đứng trước cửa nhà tôi, đầu tóc thấm ướt nước mưa, cứ ngây ngô như vậy để cho tôi lau.
Biểu cảm trên mặt hắn bây giờ cũng thế, ngây thơ như một đứa trẻ, cảm giác rất muốn đem đi chăm sóc thật cẩn thận. Dù thế nào, hắn đã làm tôi cảm động, chẳng biết vì sao. Tôi nói “Thì ra cậu tên Khương Ly.”, còn dùng cái vẻ mặt người mẹ âu yếm con trai. Tôi xoa đầu hắn, cười dịu dàng, tóc hắn rất mềm mại, sờ vào rất dễ chịu, còn có chút thích thú. Ừ, thì ra cậu cũng đến từ Mạn Đằng, thì ra cậu là đứa cháu vào chung trường với tôi mà bác Du nhắc tới, thì ra cậu nhớ cả tôi.
Mặt hắn hơi hưởng thụ, mắt khép hờ “Cậu ta xem ra vô cùng sùng bái Thanh Hy.” Miệng hắn lại nhếch lên nửa đường cong, tôi lại lập tức kéo nhẹ miệng bên kia lên, lắc đầu tỏ thái độ không ưa.
Quay người lại nhìn vị đồng bạn nọ, tôi rối rắm, không biết nên làm gì, cứ nghĩ việc này chỉ xảy ra trong phim, ai ngờ cũng có ngoài đời thật. Còn có mấy cậu bạn bộ dáng nghiêm chỉnh mà mắt cứ liếc về phía tôi, làm như tôi đang làm cái gì mờ ám lắm. Quyết định mở file thông tin trong đầu ra, chạy loạn một dòng suy nghĩ mà tôi xem là rất ấu trĩ.
Có thể coi trường hợp học sinh nữ vào ban tự nhiên rất hiếm, hơn nữa còn học luân chuyển hai lớp, nên trong lòng vài người sinh ra sự sùng bái đối với tôi. Chúng ta đã qua thời buổi vua chúa rồi, cứ sống bình thường đâu có khó đâu, cậu cứ giữ bình tĩnh giùm đã. Vào Phong Du nào có rắc rối như vậy chứ, có phải muốn ám toán luôn tôi không, mạng của tôi đâu giá trị như thế.
Bây giờ tôi lại nghĩ, cuộc sống của mình quá là khác người, nhưng lại bị tôi xem nhẹ. Tự lập, trồng hoa, uống trà, đọc thơ, tất cả những sở thích, lối sống của tôi đều sinh ra từ bản năng. Mọi thứ cứ như thước phim xoay vần, náo loạn rồi lại phẳng lặng, bất cứ lúc nào.
Chẳng hiểu sao tôi suy diễn ra những thứ vẩn vơ đó, trong khi đứng trước trường hợp này, những thứ trước mặt có thể nói là… không hợp với cách làm của tôi? Kì thật tôi không phải học sinh ngoan gì đâu, những năm tháng của tôi vô cùng nổi loạn, tôi có thể ngủ nướng, có thể chán nản đập bàn muốn về nhà, thậm chí là đấu khẩu với giáo viên văn học. Chỉ là bước vào nơi này khiến tôi choáng váng, bản thân chưa lâm vào trạng thái sôi nổi thôi. Vì thế, tôi chẳng có gì đáng ngưỡng mộ cả.
“Cậu… tôi, thật ra thì tôi không được tốt đẹp như vậy đâu, vào được Phong Du tôi đã thấy mình quái vật rồi, nhưng tôi hối hận rồi, ngay cả váy tôi cũng không dám mặc trên người, ngay cả can đảm nói chuyện với các cậu cũng không có. Vậy nên… tôi không đáng để được ngưỡng mộ đâu.” Nhắm mắt nhắm mũi tuôn một tràng dài, bây giờ tôi mới thật sự hối hận đấy!
Shota đứng ngẩn ra, nhìn tôi chăm chăm. Lời giới thiệu có phải quá sức tưởng tượng không? Tôi liếc Khương Ly một cái, hắn nằm nghiêng đầu trên bàn, mắt liếc tới cái váy tôi đang mặc “Không dám mặc váy thì đừng mặc, trường không có cấm.” Nói xong bụm miệng giả vờ ngáp, tôi biết rồi, hắn đang cười tôi, sợ mất mặt cái gì chứ, mở miệng cười to thì chết ai.
“Cậu có phải con gái không thế?” Bạn nam ngồi cạnh tôi ngồi xuống, tựa vào ghế bật cười một tiếng. Shota cũng cười to.
“Thanh Hy đồng học, giúp đỡ nhau nhé, tôi là Cao Quyền Nãi!” Shota lè lưỡi nghịch ngợm, gãi đầu nói.
“Nãi Nãi?” Tôi vừa cất tiếng nói, cả lớp cùng cười sặc sụa, bạn shota xấu hổ chọt chọt vào tay tôi, mặt hơi khó coi. Thấy thế, tôi đành xoa đầu an ủi cậu ta.
Chỉ là buột miệng thôi, thật tình thì tên cậu cũng hay mà, về sau cứ gọi là tiểu Nãi Nãi đi. Tôi cực kỳ hớn hở nghĩ.
Tôi thừa nhận việc đi học bây giờ rất thú vị, nhưng tôi vẫn lười. Suốt một thời gian không động vào sách vở, tôi vật vờ, thật sự muốn ở nhà chơi bời. Buổi chiều còn phải tham dự lễ khai giảng, sức khỏe của tôi sắp đi đời rồi.
Tới trường, không phải là không thoải mái, ví như hôm nay thì tôi nhận ra mọi người cũng hòa đồng lắm. Xin được nói thêm, đó là lời tôi nói hôm nay, còn mãi về sau, tôi mới kịp nhìn nhận lại đống người đó vốn chẳng thể nào bình thường được. Bước từng bước mệt nhọc ra khỏi lớp, cảm giác như vứt được cả thế giới ra phía sau. Được rồi, về nhà thôi, về nhà là hạnh phúc nhất. Tôi lon ton vui vẻ chạy về, còn mua thêm một chiếc bánh vị gừng tặng cho cô Phương, để ý bác Liêu bị đường huyết cao, vậy thì thêm một túi đậu nành nóng. Chú Du á? Tôi có biết chú ấy nên ăn gì đâu, đàn ông khỏe mạnh như chú ấy cứ như hiện tại là được rồi.
Vừa đi vừa lẩm nhẩm giai điệu bài hát Nhật Bản tôi ưa thích, chợt nhớ tới việc của Khương Ly, tôi có thể khẳng định hắn là đứa cháu kia, bởi bác Du vốn không hề nhắc tới giới tính người này là nữ, cái lần tôi và hắn gặp nhau, bác ấy cũng chẳng mở lời giới thiệu gì. Cứ nghĩ như thế, trong đầu tôi lại có hình ảnh Khương Ly hắn ta mặc một bộ váy sặc sỡ, tiến lại gần tôi. Bủn rủn chân tay, tội lỗi tội lỗi. Xu hướng suy nghĩ của tôi quá đồi bại, à không, cái này gọi là… chệch đường ray!
“Mua nhiều đồ như vậy, Hy một mình ăn hết?” Cái con người cứ thoắt ẩn thoắt hiện đang đứng lù lù sau lưng tôi, vô cùng nhịp nhàng phối hợp bước chân tôi mà đi theo sau.
Tôi đứng im như tượng đá, đằng trước là phố Lệ Bằng, hắn theo tôi làm gì? Chớp chớp mắt nhìn hắn khó hiểu, có lẽ là nhà hắn phải đi qua Lệ Bằng thôi nhỉ.
“Nhà cậu xa như vậy, sao không đi xe buýt?” Tôi do dự hỏi hắn, mặc dù hắn có đi hay không cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả.
“Thanh Hy cũng đâu có đi xe buýt, ngay con phố này chứ đâu có xa.”
Bản mặt hắn rất vô tội. Lần nào nhìn thấy hình ảnh khuôn mẫu đểu giả này tôi đều phải đề phòng, nhất định là sẽ có biến! Bản thân tôi chẳng phải đứa ngu ngốc, dĩ nhiên biết rằng tên này là hàng xóm bí ẩn chưa lộ diện, đằng nào nơi này cũng rộng lớn lắm, hắn có ở đây đi nữa thì cũng chẳng có gì phiền phức hết.
Ai mà ngờ được trong đầu tôi nghĩ gì hắn đều biết. Khoảnh khắc hắn và tôi cùng dừng bước đi, não tôi phản ứng hệt như một tên làm nghề sát thủ, tròng mắt hiện lên hình ảnh Khương Ly đi vào trong căn nhà đối diện tôi. Uỳnh! Tôi đang dần sụp đổ! Trước khi đóng cửa, hắn còn gửi tới tôi một nụ cười “hạnh phúc”.
Thiếu chút nữa thôi tôi đã ngã lăn ra đất chết lâm sàng. Mẹ ơi, điệu cười kia khủng khiếp quá!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!