Tình Đầu Của Nắng Hạ
Chương 8: Tiểu Nãi Nãi Bị Thương Rồi!
Qua một buổi sáng đến trường, tôi trở về nhà, đến trưa nhìn ra sân vườn thấy đã có vài bông hoa xanh sắc nho nhỏ xinh đẹp. Vào phòng bếp nấu cơm, tâm trạng vui vẻ lên không ít, liền nghĩ ngợi xem có nên trồng thêm vài loại hoa nữa hay không.
Bữa ăn trưa đơn giản, tôi nấu ăn không quá ngon, nhưng cũng khá là vừa miệng, hầu hết đều là đồ tốt cho hệ tiêu hóa. Đặt đũa xuống ngồi xem tin tức một lúc cho xuôi cơm mới đi rót một cốc nước, sau đó dọn mâm. Mọi thứ sạch sẽ xong, tôi ra vườn ngồi một chỗ ngẩn ngơ trên nền gạch đá, nhìn Thanh Tú rung rinh theo gió. Thật mong chờ ngày chúng nở rộ. Cảm giác này đúng là thoải mái, tôi bỗng chốc lại tưởng niệm về thời gian trước, mình có thể bỏ ra liền một ngày chỉ để đọc sách ngắm hoa. Cười cười tiếc nuối, nếu có thể, tôi muốn mình khi đó đọc nhiều sách hơn, trồng hoa cũng cẩn thận hơn. Nghiêng đầu áp mặt vào lòng bàn tay, tôi ngồi không biết đã bao lâu, khiến chân cũng tê mỏi. Quay vào nhà nhìn đồng hồ đã là 11 giờ trưa, theo quy tắc liền đi ngủ một giấc.
Đang mơ màng trong giấc ngủ, tự dưng xuất hiện tiếng động từ đầu giường, khiến tôi giật mình tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn xung quay. Thoáng chốc hai con mắt đã mở to nhìn thiếu niên đang đứng trong phòng tôi. Lại hướng về phía cửa phòng, chốt khóa vẫn còn nguyên xi không sứt mẻ. Xác định người này là ai tôi mới mở miệng.
“Cậu vào đây bằng cách nào?”
Người đằng kia không nói, giơ tay chỉ vào cái cửa sổ đang mở toang, gió đang lan vào, chiếc rèm cửa màu kem phất bay.
“Tôi đói.” Hắn chậm rãi mở miệng, sau đó tùy tiện ngồi xuống chỗ cuối giường tôi đang nằm, ánh mắt mệt mỏi.
“Dưới nhà có thức ăn, cậu tự nấu được chứ?” Kỳ thật để hắn tự tung hoành trong bếp nhà tôi thì sao mà an tâm cho được.
Nghe xong lời tôi vừa nói, hắn vẫn đứng nguyên chớp chớp mắt, nhoáng một cái lại thấy thân hình hắn ở trước cửa, dính như sam với bức tường.
“Không biết nấu ăn.”
Cái tên này đùa tôi sao? Thế cậu sống như thế nào? Lại còn chạy vào nhà thiếu nữ người ta cướp lương thực, ăn nói không lễ phép tí nào.
Mặt tôi đen đi hết nửa, cuối cùng thở dài thườn thượt, xỏ dép vào chân xuống giường. Giữa trưa lại bị hành thân đi nấu cơm, kì thực tôi đúng là mang cái kiếp nô lệ. Lúc đầu chỉ định làm qua loa cái gì đó, nhưng nhận ra mấy thứ đó không hề có chất dinh dưỡng gì cả, nên đành nấu cháo. Vừa vo gạo vừa chờ nước sôi đủ 55 độ, tôi hỏi hắn:
“Bố mẹ cậu hôm nay không có nhà sao?” Tay thêm ít muối.
“Tôi sống một mình, bố mẹ đi du lịch rồi.” Khương Ly ngáp dài, nằm ngả người ra ghế, đặt tay lên đầu nghiêng mặt nhìn về phía tôi.
“Chẳng phải cậu bỏ lên Lục Diệp từ lâu rồi sao? Nhìn tướng tá cậu thế, chắc là được người yêu hầu hạ hả? Lần này cô bạn gái ấy bận gì à?” Đại khái là tôi cũng chẳng hứng thú cho lắm, chỉ là lúc này đang rảnh miệng nói chuyện phiếm thôi.
Một hồi lâu không thấy tiếng trả lời mới liếc qua xem, lại thấy hắn đang chăm chú nhìn trần nhà. Tôi lặng lẽ kiểm điểm lại mình, hình như hắn mới chia tay người yêu? Vậy mà tôi lại đụng trúng cái chỗ đau của hắn, bản thân tự dưng lại biến thành một người máu lạnh.
Một bát cháo cả nóng hổi đưa lên, tôi rắc vào bát vài cọng rau mùi, đặt xuống bàn cho hắn. Lấy ra chiếc thìa nhỏ từ trạn, dùng khăn giấy lau lau rồi mới đặt lên bàn tay của người kia. Phải đảm bảo an toàn vệ sinh.
Xem ra hắn cũng không ra vẻ ngượng nghịu khi làm kẻ ăn bám nhà người ta. Cứ một ngụm rồi một ngụm, hết thìa này tới thìa kia, cháo lần lượt lên miệng hắn rồi biến mất, tôi để ý thấy đống rau mùi đã bị hắn gạt sang một bên, không thèm động tới. Vì thế nghiêm mặt lại nhắc nhở:
“Không được kén ăn, ăn sạch bát cho tôi.” Để ý thấy giọng điệu của mình hình như là đang ra lệnh cho hắn, đành chịu thôi, ai bảo hắn nhờ tôi nấu. Không phải là vì tiếc nuối thức ăn, mà do tôi đã cất công bỏ cả giấc ngủ trưa đi nấu cho hắn, nếu hắn ăn không hết tôi đương nhiên cũng chẳng vui vẻ là bao.
Nghe thế, Khương Ly đang ăn mới ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lại cúi xuống nhìn cọng rau mùi, chậm rãi đưa thìa lên miệng, vẫn ăn vào nhưng tốc độ có vẻ chậm chạp hơn chút xíu. Cuối cùng vẫn là ăn hết cháo trước, mới từ từ ăn rau sau. Kết quả bát đúng là hết sạch, chả còn lấy cái gì.
Theo đó mà tôi đưa ra kết luận, hắn đích thực là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Nhưng mà xét về phương diện thực tế một chút, nếu vừa rồi hắn không nhảy vào nhà tôi mà tình cờ nhảy vào nhà cô Phương, kiểu gì cũng bị ăn đánh. Có thể nói, tôi là người thiện lương, có sự độ lượng bao la.
Ngước nhìn đồng hồ, phát hiện sắp tới giờ phải đi học, nên tôi kêu hắn về nhà chuẩn bị, còn mình xử lý đống tạp nham kia. Tôi là người ưu tiên vệ sinh, chén bát cũng rửa qua hai lần, nên hầu hết đều bị coi là cầu kỳ quá mức. Vừa cất đi chiếc bát cuối cùng, Khương Ly lại lù lù xuất hiện bên cạnh tôi, chỉ phun ra hai từ “đi cùng” nhàn nhạt rồi nhởn nhơ ở phòng khách.
Lần này tôi cũng không xấu hổ, mặc dù áo đồng phục vẫn giữ nguyên, còn chiếc váy đã bị tôi mang vào một góc, thay vào đó là quần jeans thoải mái, cũng xem như đủ thanh lịch. Hắn nhìn tôi như sinh vật lạ, cũng chẳng thèm nói lấy một câu, chờ tôi khóa cổng, bước chân song song với tôi.
Bác Liêu đứng ngoài sân tỉa cây, thấy chúng tôi đi tới lại mang ra cái ánh mắt rất… không nói nên lời.
“Thanh Hy, cháu làm thế nào để thuần phục thằng nhóc này thế, cháu đổ trước hay nó đổ trước vậy?” Tôi nghe đúng là mang mười phần trêu ghẹo, nhưng giọng điệu hình như có chút không giống lắm, cứ ngờ ngợ thế nào ấy, cứ như việc hắn đi cùng tôi động trời lắm vậy.
“Không đâu, bọn cháu học cùng lớp, cậu ta cũng coi như là đồng học rồi.” Tôi vừa nói vừa quay đầu nhìn hắn, hắn đang gườm gườm với bác Liêu, tôi véo tay hắn ta một cái cảnh cáo.
Thấy bác Liêu không phản ứng gì, vẫy tay chào bác ấy xong liền kéo hắn đi mất dạng.
Định cằn nhằn hắn mấy tiếng, không nên đối với người lớn tuổi mà vô phép, miệng chưa mở đã nghe ra một đám nữ sinh sơ trung líu ríu phía trước, chẳng còn tâm trạng nữa.
“Tôi không có ai hầu hạ cả.” Khương Ly lẩm nhẩm miếng tiếng, mặt mang nét giận dỗi của trẻ con.
“Hả?” Tôi vì để ý mấy cô bé kia nên không nghe rõ cho lắm. Đang định hỏi lại mới nhớ ra hắn là đang trả lời câu nói tôi từ lúc ở nhà. Thế nên nhẹ giọng tiếp tục trò chuyện:
“À, tôi cứ tưởng hai người chia tay, thì ra cậu vẫn còn lương tâm không để cô ấy gánh vác nặng nhọc.”
Khương Ly hơi khựng lại, biểu cảm trên mặt đơ ra, nhìn tôi như nhìn một con quái vật thiểu năng không có đầu óc. Vậy nên tôi cũng dùng bản mặt khó hiểu tột cùng đối kháng hắn. Thế rồi hắn chẳng nói chẳng rằng lợi dụng ưu thế chân dài đi nhanh hơn tôi vào cổng trường.
Cảm giác bị bỏ rơi cũng không tới nỗi nào, tôi cứ đứng nhìn bóng lưng hắn, vẫn giữ thần thái tò mò, bỗng sau lưng tôi bị huých một cái, theo phản ứng bình thường tôi giơ cao chân đá lên. Phát hiện đó là cậu shota mới vừa gặp mặt khi sáng, thì chân tôi đã đáp xuống mặt đất, dĩ nhiên là cậu ta cũng từ từ tiếp đất không mấy nhẹ nhàng, chỉ kịp mở miệng gọi:
“Nữ… thần…?”
Ôi mẹ ơi, tôi vừa làm một việc sai trái tột cùng, khuôn mặt shota của cậu ấy lại bị con người nhân ái như tôi hủy hoại mất. Phải làm sao đây. Chẳng quan tâm hàng loạt ánh mắt kinh khủng đang chĩa về phía mình, tôi vác cái xác dưới đất lên vai, điên cuồng tìm phòng y tế. Mặc cho cậu ta gào thét như xé gió, tôi phải chạy tới hai vòng quanh trường mới tìm thấy căn phòng ở một góc tối, vừa bước vào đã đem tiểu Nãi Nãi vứt tại trên giường, nắm lấy tay cô giáo trung niên mặc chiếc áo trắng blouse, khẩn cầu chữa lành lặn cho cậu ta.
Cô giáo hoảng hốt quay đầu xem xét Cao Quyền Nãi, thấy mặt bệnh nhân đã sưng lên một cục, ngay sau đó tiến hành chữa trị. Ngay sau đó trên khuôn mặt đáng yêu kia xuất hiện một chiếc băng gạc trắng xóa. Tôi ngồi cạnh suýt xoa, mình ra tay có phần hiểm độc quá.
“Cậu tàn bạo quá đi, tôi chỉ muốn gọi cậu thôi.” Cao Quyền Nãi khóc không ra nước mắt, mếu máo nói với tôi.
Giáo viên ngồi trên ghế, nghiêm túc nói chuyện:
“Mấy đứa trẻ các em chơi với nhau phải có chừng mực, ai lại đánh bạn tới mức này.”
Mặt tôi ăn năn nhận lời trách móc, kì thực đó là hành động theo phản xạ, chứ tôi không có cố ý mà, hu hu hu.
Chuông reo lên, cô giáo đành tin tưởng giao cho tôi đem Cao Quyền Nãi về lớp. Vừa đi tôi vừa thương tiếc cậu ta, nói làm sao để chăm sóc tốt, mặt không còn sẹo. Tiểu Nãi Nãi ngờ nghệch lại dạ dạ vâng vâng mãi. Nhưng thấy cậu ta đi rất chậm, tôi quyết định khiêng cậu ta chạy thẳng tới lớp luôn.
Vừa mở cửa ra, Lương tiên sinh cũng đứng trước cửa, đang đối diện tôi, hình như định đi đâu đó. Toàn bộ học sinh đứng dậy chăm chăm về tôi, sau đó lại dời lực chú ý sang người tôi vác trên vai. Tôi lập tức luống cuống thả tiểu Nãi Nãi xuống. Lần này có vẻ bị coi là người xấu mất rồi. Cúi đầu chào thầy Lương, nhanh miệng giải thích Cao Quyền Nãi lúc nãy phải đi phòng y tế, nên tôi giúp cậu ta trở về. Mặt Lương tiên sinh giật giật, ho một tiếng:
“Khụ, lần sau… nhớ cẩn thận.”
Tôi không biết thấy ấy bảo cẩn thận cái gì, nên chỉ ậm ừ nghe lời. Quay lại cả lớp đã chia thành hai bên, một đám vây lấy tôi, đám còn lại ào tới chỗ tiểu Nãi Nãi. Lỡ như mà có tên nào làm gì đó khiến mặt của cậu ta tệ hơn, tôi sẽ băm nó ra. Một hồi náo loạn lên bờ xuống ruộng, tôi quay cuồng, từ cửa lớp một đống học sinh nam lớp Lý tràn vào, gào lên hỏi vì sao tôi lại vác theo Cao Quyền Nãi, hình như đúng là vừa nãy có đi qua lớp Lý hay sao đó.
Nháo loạn khắp cái phòng học, nhưng tôi lại chẳng thấy bóng dáng Khương Ly đâu, khổ sở lắm mới lén chui được qua một đám tạp nham, tới chỗ bàn của mình, thấy được cái đầu đang gục ngủ mới an tâm. Một tiếng “rầm” thật to vang lên, hắn đứng dậy trợn mắt với đống hổ lốn kia, xong lại nhìn tôi, khuôn mặt khó chịu tới cực điểm, lạnh giọng nói:
“Cút!”
May mắn là câu nói đó không dành tặng tôi, nếu không tôi sợ rằng mình sẽ hoảng hốt chạy tới xem hắn có phát sốt không. Chỉ một câu nói mà không gian đã trở nên im ắng, không kẻ nào dám thở dù chỉ một chút. Vừa lúc, hai vị Bạch – Lương tới cứu nguy, lùa đàn vịt trời vào hội trường tham gia lễ nhập học.
Tôi cũng kéo Khương Ly đi theo, liên tục lo sợ hắn sẽ lại phát điên thêm lần nữa, tôi lặng lẽ nhìn vẻ mặt trầm ổn của hắn mới nhẹ nhàng thở phào. Nghe tiếng của tôi, hắn mới ngước lên nhìn, vì thiếu ngủ mà mắt hắn lại cụp xuống. Đôi mắt Khương Ly sớm đã là mắt gấu trúc rồi, hiện tại trông còn khủng khiếp hơn vạn lần. Thảo nào vừa nãy hắn bị quấy phá giấc ngủ, liền bị kích thích quá độ, sinh ra bực tức.
Nhìn sơ sơ có thể thấy hội trường chia ra làm ba phần, một là ban tự nhiên, hai là ban xã hội, còn lại là chỗ giáo viên hành sự. Học sinh mỗi khối tự dẹp gọn vào một khu nhỏ. Dĩ nhiên bên chúng tôi luôn thoải mái nhất, là bởi số lượng người tại ban xã hội đang ở mức báo động đỏ, cứ tràn lan đại hải ra, căn bản là nhích một chút sang phải thì bên phải đã có người ép sát, cảm giác như bị hành thích vậy. Còn vấn đề của tôi cũng khó khăn không kém, bởi vì lớp Toán và Lý đứng gần nhau, thế nên tôi bị ép vào giữa hai lớp, xung quanh toàn là ánh mắt từ nam sinh chĩa tới, bạn nữ học lớp Hóa kia ngay cả cơ hội nhìn thấy mặt cũng chẳng có, khỏi phải mơ mộng tới việc thân thiết trò chuyện cùng nhau.
Vì là một nữ sinh, nên ai ai cũng ga lăng nhường tôi đứng đầu, tiếc là vẫn còn có người thấp bé hơn cả tôi đấy! Chính là Cao Quyền Nãi chứ ai, cậu ta trưng cái bộ mặt ai oán suốt từ khi bắt đầu, tôi chỉ cười hề hề xin lỗi, nhưng mặt tiểu Nãi Nãi cũng không cải thiện được mấy phần. Còn về Khương Ly, hắn quả thật biết thân biết phận mà đứng tít đằng cuối, chỉ vì chân hắn quá dài, từ phía này tôi vẫn có thể nhìn thấy cái đầu nổi bật đang nghênh ngang của hắn.
Hiệu trưởng là một phụ nữ trung niên, tình cờ thay cô ấy chính là người đã chăm sóc cho Cao Quyền Nãi ở phòng y tế lúc nãy. Tôi liền đánh giá hiệu trưởng là người phụ nữ rất phúc hậu mà thành đạt, chỉ là đứng sau một người như mẹ tôi.
Sau đó người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh được mời lên phát biểu ý kiến. Tôi cũng tò mò, không biết hình dạng người này tròn hay méo, ngắn hay dài, làm sao có thể siêu đột phá, kinh khủng hơn cả quái vật như thế. Kỳ lạ là, đợi mãi vẫn không thấy ai tiến lên bục, mọi người bắt đầu xôn xao, tôi ngó đông ngó tây tìm xem, nhân vật bí ẩn đó là ai. Cuối cùng cũng nhìn thấy một dáng người đi lên, Khương Ly thong thả bước qua người tôi, tôi cũng ngỡ ngàng ngước theo, quả là hình ảnh một người trên trăm người. Ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính, chiếu lên nửa khuôn mặt thanh tú của hắn. Động tác của hắn không chút nào cứng nhắc, dõng dạc phát biểu. Chói mắt quá!
Nói thật nếu như tôi không biết rõ hắn vốn là tên lười đệ nhất, thì nhất định sẽ bị ánh hào quang chói lọi kia che khuất mắt, có khi lại trúng cái tiếng sét ái tình ấy chứ. Hiện tại tôi có thể hiểu được vì sao lúc đầu hắn không bước lên cho sớm sủa, căn bản là bởi hắn đang… ngủ gật. Nếu có ai đó qua loa nói với tôi hắn là siêu siêu siêu thiên tài, có lẽ tôi cũng chẳng tin đâu. Nhưng với năng lực tiếp thu của Khương Ly, việc đứng đầu cũng xem như chuyện có thể tin được, nhưng với tính cách của hắn thì có chút sao sao đó. Tôi biết là hắn không thích khoa trương như này đâu mà, nhưng suy nghĩ kia cũng đúng là tụt hậu thật rồi.
Khương Ly nhìn thấy tôi đang đần ra, hắn nhếch miệng đắc ý cười khinh khỉnh. Tôi đảo mắt liếc khắp hội trường một lượt, chắc chắn là chiêu này của hắn thành công rạng ngời rồi, được bao nhiêu cái nhìn sùng bái nhất mực thế kia cơ mà.
Vậy đó, lễ nhập học năm nay huy hoàng ghê.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!