Tình Đầu Của Nắng Hạ
Chương 18: Hạnh Phúc Ấy Của Người Mẹ
Tôi khó khăn ngồi trên bậc thềm, nền đá trở nên sẫm màu vì mưa ướt, nghiền ngẫm giở từng trang cuốn “Vũ trụ” của Carl Sagan. Khương Ly bước ra từ cửa, kê một chiếc ghế nhựa ngồi xuống, hắn cố ý liếc cuốn sách trên tay tôi trào phúng, sau đó mới từ từ hỏi khẽ “Có muốn ngồi ghế không?” Tôi tiếp nhận ánh nhìn kia của hắn, lắc đầu một cái như chẳng thèm để tâm. Một hạt mưa rơi vào cánh tay, mát lành. Hơi cọ tay trên vải áo để lau khô, tôi vẫn lật sách, ngồi thật lâu, tới lúc lưng đã mỏi tôi mới hướng lên phía hắn, thấy hắn cũng đang chăm chăm nhìn tôi tới mất hồn, tôi lẳng lặng hỏi:
“Nghỉ học bao lâu rồi, các thầy ấy không nói gì sao?”
Câu nói vừa dứt, tôi lại mệt mỏi giở sách. Không biết những thứ tôi nói có bao giờ đọng trong đầu hắn không.
“Ừ. Không thấy gì.”
Mãi tới nửa tiếng sau, hắn mới đáp. Loại phản ứng chậm chạp này của hắn làm tôi thường xuyên bị khó định hình, nhưng cũng lười bắt bẻ. Cứ cho là thói quen, thì rất khó sửa đổi. Tôi tiếp tục im lặng, hắn đứng dậy, trong lúc tôi vẫn cầm cuốn sách trên tay, hắn liền trực tiếp bế tôi ương ngạnh bước vào nhà. Tôi chỉ mếu máo “Vẫn có thể đi bình thường mà.”
Hắn vừa bế tôi vừa nhè nhẹ lắc đầu, đặt tôi xuống bàn ăn trong bếp. À, hắn đói. Nhớ tới cái nụ cười kiêu ngạo của hắn lúc sáng, tôi bất mãn ngồi yên không chịu đi. Trong lòng bực bội, tôi không cam chịu ngồi im lặng, mãi cho tới lúc bụng hắn réo, tôi mới hả hê mỉm cười hài lòng nhấc từng bước khó khăn vào bếp. Dĩ nhiên hắn không bế tôi đi nữa, mặc kệ thôi, ai kêu tôi trêu chọc hắn.
Đến lúc hắn giải quyết xong mọi thứ cũng là đã vào trưa, tất nhiên, người rửa bát là hắn. Nếu hắn dám làm vỡ thứ gì thì phải chịu nhịn ăn một buổi. Tôi là người có lương tâm ấy nhé, nhất là với các đồ vật trong nhà…
Với tay lấy cuốn sách đang đọc dở, trời có vẻ lạnh dần. Bất giác nhìn đóa hoa Trà nở sau khung cửa sổ, đối với chúng, loại thời tiết khắc nghiệt nhường nào vẫn không làm chúng khuất phục được. Hoa Trà nở trên núi mới thật sự đẹp, tôi nghĩ đó là bởi từng quá trình chúng lớn lên, đều được các yếu tố bên ngoài tác động. Trong cái đông lạnh lẽo âm u, hoa Trà trắng tinh khiết, theo một cách nào đó khá đơn giản. Tóm gọn lại, đơn thuần là đẹp đẽ vậy thôi.
Tôi tít mắt vui vẻ nghĩ. Nhiều lúc bản thân cũng không hiểu nổi những suy nghĩ mông lung như thế. Trong lúc tôi vẫn đang chìm trong một đống hoa Trà, thì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ trở lại. Khương Ly ngồi xuống cạnh tôi, người hắn uể oải tựa như sắp gẫy. Còn có xu hướng hơi nghiêng và dồn trọng lực xuống chỗ tôi. Hắn chán ghét đặt bàn tay vẫn còn dính xà phòng kia tránh xa khỏi người, tùy tiện vắt vẻo đôi tay trên một bên thành ghế.
“Sao thế?” Tôi mở quyển sách ra tìm bìa giấy kẹp tại nơi đang đọc dở, mặt hơi hướng về hắn hỏi.
“…”
Im lặng.
Tôi biết hắn không trả lời, nên đặt quyển sách xuống, tìm tới bàn tay mà hắn đang khó chịu để một bên, đúng là có vết máu. Bỗng chốc thấy buồn cười.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi nhớ có vài cái bát đã bị mẻ rồi, cậu cứa tay phải hả? Xem ra cậu vẫn còn kiềm chế chưa có đập chiếc bát ấy vỡ tan là tốt rồi. Ngoan, đi rửa tay đi.”
“…”
Khương Ly vẫn không chịu nói gì, thay vào đó là cái bặm môi đầy vẻ bực dọc. Tên này quả thật là đồ trẻ con. Dĩ nhiên hắn vẫn ngoan ngoãn theo tôi đi rửa tay. Định dán băng cá nhân lên vết đứt tay, tôi mới hoảng hốt nhận ra trên tay hắn có kha khá vết sẹo, thậm chí có cả vẩy đang dần se cứng lại. Hẳn là chưa hề được xử lý kĩ càng.
“Cậu bị thương, phải bảo với tôi.”
Đầu óc tôi tê rần, cổ họng hơi nghẹn lại, chăm chú dán chiếc băng lên tay hắn xong. Mới nghe được hắn mở miệng:
“Nó đã mẻ từ trước rồi.”
Thoáng chốc trầm tư.
“Tôi biết.”
Tôi đã biết rồi, cảm ơn cậu.
Phì cười một tiếng, hắn khựng lại, sau đó liền dứt khoát đập trán vào đầu tôi. Đầu hắn rất cứng, thật sự cứng kinh khủng. Suýt nữa rớt nước mắt, thế nhưng tôi vẫn cười.
“Nhạt chết đi được, chuyện này không đáng cười đâu.”
Hắn nhíu mi, lắc đầu vài cái, đưa tay vào vòi nước rửa qua loa rồi phẩy tay.
Chà, dễ thương thật.
Công việc hàng ngày thì vẫn là công việc, không thể dễ dàng bỏ qua được. Tôi mở tủ lạnh tìm thức ăn trong ngày, mở sổ ra viết lách những cái cần mua, ném cho hắn ta, nói:
“Đi đi đi đi, nhớ phải mặc cả tốt đấy.”
Khương Ly đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, lại liếc chiếc ô bên cạnh, rồi lười biếng bước đi, chẳng thèm để cái ô vào mắt nữa.
Tôi thở dài trong lòng, ôm lấy chiếc ô chạy ra ngoài, tiếc là hắn đi quá nhanh, khiến tôi vừa ra khỏi nhà đã thấy người mất dạng. Chẳng lẽ ra ngoài rồi lại phải chạy vào ư? Đến lượt tôi lười vào nhà. Vậy nên đành mở ô, qua thăm em bé nhà Lăng Phương.
Vẫn là lấy chiếc ủng đi vườn sau cổng đi vào chân, hái thêm ba bông Thanh Tú đẫm sương, sau đó mới tới nhà hai cô chú.
Đứng trước chiếc cổng to, tôi bấm chuông một lần, sẽ không nên bấm chuông quá réo rắt hối thúc người đang bận. Sau lần đầu gặp hắn ở nhà bác Du, tôi ít nhiều đã rút ra kinh nghiệm.
“Ồ, Thanh Hy cũng sang thăm em bé đó hả?”
Tiếng nói từ đằng sau vang lên, bác Liêu trên tay cầm theo cuốn tập trắng tinh cùng một chiếc bút mực trông có vẻ khá đắt đỏ, bác ấy từ tốn lại gần tôi, cười gật gù.
“Vâng, chào bác!”
Đúng lúc chú Lăng cũng ra tới nơi:
“Hai bác cháu vào chơi đây, nhà có thêm thành viên nên giờ bận quá.” Chú ấy gãi gãi đầu, trên người còn đeo chiếc tạp dề, trông có dáng của người đàn ông trưởng thành hơn bao nhiêu.
“Chào chú!”
Tôi cúi đầu giơ tay tặng chú ấy một bông hoa nhỏ, kèm theo một nụ cười.
Nụ cười chúc phúc.
Trong nhà, một người mẹ đang âu yếm đứa con với nụ cười yêu thương. Cô ấy cũng đã hạnh phúc rồi. Tôi nhẹ nhàng đặt hai bông hoa biếc còn lại trên mặt bản, trông thấy em bé đang ngủ cũng biết giữ ý, cười chào cô ấy.
Cô Phương thấy hai bác cháu chúng tôi, mới đặt em bé xuống giường gỗ, rất hiếu khách mời trà.
“Đúng thật là, trông nom con cái không phải việc dễ dàng gì.” Bác Liêu hảo sảng, giọng điệu mang vẻ của người đi trước.
“Bác ấy, cậu ấm nhà bác cũng thành tài rồi, bây giờ mau gọi nó về mà phụng dưỡng đi chứ.”
“Ôi thằng nhóc ấy cứ cho nó lêu lổng vầy đi, kẻ làm cha như tôi đến lúc chết cũng thấy vô tư lắm, nó lớn rồi, trưởng thành thì cũng sẽ có lúc nó tự về thôi.”
“Bác nói chuyện không dễ nghe gì cả, lo gì sống chết cơ chứ, cháu cũng cần hưởng thụ sự đời này.”
Cô Phương vừa rót trà vừa đối thoại cùng bác Liêu, nói đoạn, bác Liêu cười khà khà, tôi trông thấy
Tôi nâng tay hớp một ngụm trà, chốc chốc hướng về phía chiếc giường gỗ, thằng nhóc thật là kháu khỉnh.
Trông thấy bác Liêu cùng cô Phương tán phét, tôi cũng cười làm ngơ. Những chuyện này của người lớn, xen vào không dễ dàng gì. Nhưng nói thật, trong lòng vẫn có hiếu kì, một chút.
“Cô ơi, cậu bé được đặt tên gì vậy ạ?” Tôi hỏi.
“Lăng An. Mong thằng bé cả đời bình yên, cả đời may mắn.”
Giọng nói thật sự rất hạnh phúc, rất nhiều tình yêu thương. Có lẽ khi xưa bố mẹ sinh ra tôi và anh trai, cũng cảm thấy giống hệt như vậy. Không phải trên đời đều tồn tại thứ hạnh phúc vẹn toàn tới thế.
Này, Lăng An, chúc nhóc may mắn. Xin hãy cảm nhận được tình yêu của mẹ nhóc nhé! Hãy quý trọng nó thật nhiều, thật là nhiều. Có lẽ mai sau, có lúc mẹ cháu trách mắng, có lúc mẹ cháu trở nên thật vô tâm, nhưng thật ra, cô ấy đang cố gắng để hiểu nhóc, bởi vì nhóc là đứa con đầu tiên của cô ấy. Về sau nhóc nhìn lại, nhất định sẽ thấy bản thân cực kỳ may mắn đấy.
Nhất định đấy nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!