Xấu Xí Lạnh Lùng - Chương 6: Sự Thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Xấu Xí Lạnh Lùng


Chương 6: Sự Thật


Nó và nhỏ bước vào nhà, khóa cửa cẩn thận, ngồi phịch xuống ghế sô pha, cả hai đều mệt mỏi vì xách nhiều đồ, nó sau khi hớp ngụm nước, lấy lại được hơi thở đều đặn, thì đứng dậy, tay xách hai ba túi đồ:

-Mình xuống bếp làm đồ ăn_nó nói giọng có vẻ dịu nhẹ hơn mọi khi

Mình giúp bạn_nhỏ nói với vẻ hào hứng. Thế là cả nó và nhỏ cùng vào căn phòng bếp thoáng mát. Sạch sẽ, nhỏ không thể nào rời mắt được khỏi kiến trúc ngôi nhà, tuy đơn giản nhưng rất tinh xảo, thức tỉnh bằng tiếng gọi của nó với mình:

-Này, hôm nay mình nấu món cơm cà ri nha, mình phải đi tắm tí, bạn chuẩn bị dùm mình được chứ_nó bước lên bậc thang rồi quay lại hỏi nhỏ

-Okie, món tủ của mình, bạn đừng lo_nhỏ nói bàn tay tạo thành chữ ok

-Tao biết là mày còn thích mà_nó nghĩ rồi bước vào phòng, còn nhỏ thì ở dưới nhà chuẩn bị thực phẩm

10 phút sau, từ cửa phòng nó mở ra, một thân ảnh xinh đẹp, khuôn mặt trắng hồng, môi đỏ mọng, xinh đẹp, mái tóc dài mượt còn hơi nước bốc lên, mang trên mình bộ váy trắng nhẹ, nó bước xuống nhà bếp, đứng trước mặt nhỏ đang lắp bắp

-Ơ, cậu, cậu là, là Tố Băng sao, sao cậu lại ở đây, chẳng phải đây là nhà của Ngọc Băng sao_nhỏ hỏi hết câu này tới câu khác trong sự kinh ngạc

-Không nhận ra giọng nói này sao_nó nói

-Bạn cũng là Tố Băng mà cũng là Ngọc Băng?_nhỏ hỏi nó, tâm trạng chưa hết kinh ngạc

-Đúng, muốn tớ tồn tại thì cậu không nên nói với ai_nó nói vẻ hờ hững

-Tại sao?_nhỏ lại ngạc nhiên hơn

-Cậu không cần biết_nó vừa dứt câu thì thấy hơi ngạt thở, vai áo có chút ươn ướt, thì ra nhỏ đã vỡ òa mà ôm lấy nó khóc lấy khóc để, nó chỉ biết vỗ nhẹ lưng nhỏ

-Xin lỗi đã giấu mày_nó nói, tay vẫn dỗ dành nhỏ đang khóc to hơn như giận dỗi. Sau một hồi khóc đã đời nhỏ mới rời khỏi bờ vai nhỏ nhắn ướt nhẹp của nó, nấc nghẹn ngào mà trách móc

-Mày…mày, đã đi đâu, sao đi mà không nói cho tao biết, hic,_nhỏ nấc lên

-Tao xin lỗi, nếu phải trả thù thì tao phải làm thế_nó chìm đắm trong suy nghĩ hận thù mênh mông. Khóc đã đời đương nhiên nhỏ sẽ đói mà khổ nỗi nhỏ chưa nấu cái gì cả, gãi đầu, le lưỡi với nó vẻ hối lỗi, nó chỉ biết thở dài như đã quen với nhỏ

-Thôi, mày mau lên tắm đi, đồ tao để trên giường đó, còn cơm, để tao_nó nói, tay đẩy đẩy nhỏ đi

-Có an toàn không_nhỏ nói vẻ ngập ngừng

-Mày muốn chết hả_nó giơ tay hình nấm đấm. Chỉ Khi ở bên con nhỏ bạn nó mới thật sự là nó, vô tư, yêu đời, đôi khi nó mệt mỏi, nó cũng muốn buông xuôi, trở lại con người vô tư, không lo âu nhưng mỗi lần nhìn vào di ảnh mẹ thì nó không thể, nó phải khát máu chứ không được bị mất một giọt máu. Tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, nó bắt đầu nấu món cơm cari thơm ngon, cuộc sống tự lập ở California làm nó hiển nhiên trở thành một tay đầu bếp rồi, nấu xong nó bưng ra hai tô cơm thơm phứt đặt lên bàn đợi nhỏ xuống, nó và nhỏ cùng ăn, ôn lại những chuyện xa hơn nửa vòng Trái Đất, nói đủ chuyện khi xưa nhưng nó tuyệt đối không đề cập tới chuyện vì sao nó đi California và việc nó quay trở lại, không phải nó muốn giấu nhỏ nhưng việc này rất nguy hiểm, tốt nhất là nhỏ không nên biết thì hay hơn, ăn xong cả hai kì kèo giành rửa chén, cuối cùng thì nó thua, đành ngậm ngùi ‘xa’ cái bồn rửa, để lại nhỏ trong nhà bếp nó ra phòng khách gọt trái cây đợi nhỏ, bỗng ti vi xuất hiện bảng tin kinh tế, nhân vật lần này lại là ông ta nhưng có thêm một người_con rể tương lai tập đoàn ND, thiếu gia HK nổi tiếng về vẻ đẹp trai, thông minh vốn sẵn của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN