Xấu Xí Lạnh Lùng - Chương 10: Cậu Bạn Mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Xấu Xí Lạnh Lùng


Chương 10: Cậu Bạn Mới


-Này, cậu làm gì mà ngẩn người ra vậy?_một giọng nam vang lên làm nhỏ bừng tỉnh thoát khỏi mớ hỗn độn ấy. Nhìn vào nơi vừa phát ra tiếng nói, thì ra là cậu bạn đã giúp đỡ tụi nó, mãi suy nghĩ nên nhỏ đã vô tình quên đi cậu bạn tốt bụng này.-À, không có gì, chỉ là có một số việc khiến mình suy nghĩ thôi_nhỏ trả lời, cười nhẹ như xin lỗi.

-Mãi lo cho cậu ấy, mình chưa biết tên bạn thì phải_nhỏ

-Ưm, mình tên ĐINH HOÀNG KHẢI_cậu nói, nhấn mạnh ba chữ cuối như muốn xe người đối diện có sự thay đổi gì không như vô dụng.

– Sao mình nghe như là cậu nhấn mạnh đó nhỉ? nhỏ ngây ngây ngô nói

-Đâu có, chắc cậu nghe lầm thôi_cậu nói, cười xòa làm lộ ra hai má lúm đồng tiền ba by, nhỏ khựng lại trước hình ảnh này, hình ảnh qua quen thuộc khiến nhỏ ngỡ rằng đã thấy nhiều lần ở đâu đó. Hình ảnh một cậu bé với hai má lúm luôn cười với nhỏ.

-A, mình tên Phan Lục Nhi_nhỏ như thấy mình vô ý nên bừng tỉnh đáp lại cậu

-Thôi, mình có công việc bận phải đi rồi, khi nào cô bạn ấy tỉnh thì cho mình xin hỏi thăm nha_cậu nói xong bước ra ngoài, đóng nhẹ phòng y tế. Khi đã khuất xa, cậu mới rút điện thoại gọi cho một người nào đó.

-A lô, tao đã tiếp cận được con nhỏ ấy rồi, cũng bình thường thôi, nhưng dù sao thì mày cũng nên chấp nhận thua đi_cúp nhẹ chiếc điện thoại, nhếch nhẹ môi cười, bước đi. Quay trở lại với nữ chính nào.

-Nghĩ gì?_nó tỉnh dậy, mệt mỏi rút chiếc kim truyền nước sắp cạn.
Ui, làm giật cả mình, mày tỉnh lúc nào vậy, biết tao lo lắm không_nhỏ vuốt ngực hỏi, cũng không quên hỏi han nó.

-Tỉnh từ lúc mày đang ngơ ngẩn vì nụ cười của ai kia_nó nói làm nhỏ đỏ mặt

-Ai..ai..ai nhìn cậu ta chứ_nhỏ lắp bắp nói, xấu hổ, đỏ mặt đến tận mang tai. Nó thấy nhỏ như vậy cũng không có ý định chọc ghẹo tiếp, chỉnh sửa lại bản thân, định chỉnh lại kính thì không thấy đâu nữa.

-Kính?_nó hỏi nhỏ đã trở về trạng thái ổn định

-Ơ, kính ?, không có sao, chắc làm rơi lúc ngất rồi, để mình tìm lại_nhỏ có ý định chạy đi tìm thì bị nó giữ lại

-Thôi, không cần, tao cũng mệt rồi, tao về trước, xin phép giúp tao_nó mệt mỏi bước đi trong sự lo lắng của nhỏ. Tuy lo lắng cho nó nhưng nhỏ không thể nào bỏ học để về cùng nó được, đành đợi đến lúc ra về vậy. Tới với nam chính nào, bỏ mặt ảnh tội.

Ngồi trong lớp học, được che chắn bởi một núi quà đồ sộ nhưng chẳng thèm động đến một cái làm lũ nữ sinh chờ đến lòi mắt. Nhàm chán! đó là hai từ để chỉ trạng thái bây giờ của hắn. Lấy cặp kính vô tình nhặt được ở sân trường, trong nó rất quen mắt, gấp kính lại, để đại trong ba lô, úp mặt xuống bàn ngủ ngon lành mặc kệ ông thầy đang dốc tận lực để giảng dạy cho bọn học sinh chẳng thèm nghe mình mà chỉ lo ngắm hắn ngủ.

Reng reng, cuối cùng thì tiếng chuông ra về cung vang lên, nhỏ khá lo cho nó nên vội vàng xếp sách vở ra về

-Cạch_nhỏ mở cửa bước vào nhà, nhẹ nhàng lên phòng nó xem thử. Nó đang ngủ, chắc nó mệt lắm, nhỏ nghĩ rằng nên nấu một tô cháo cho nó. Nghĩ rồi nhỏ tung tăng đi tắm rồi nấu một tô cháo ngon lành cho nó.
-Gạo nè, nước nè, có gà nè, đủ chưa ta?_nhỏ lăng xăng chạy qua chạy lai, lấy nguyên liệu mà khôn hay rằng có một bóng người sau mình.

*E hèm* mình sẽ nói lịch nha, có thể mình sẽ đăng vào các ngày chủ nhật, thứ 4, thứ 7 nha, sumimasen, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN