Xấu Xí Lạnh Lùng - Chương 22: Sân Thượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Xấu Xí Lạnh Lùng


Chương 22: Sân Thượng


Hắn sau khi nghe nó bị gọi lên phòng giám thị thì không ngớt lo lắng mà chẳng biết tại sao, cậu thấy hắn như vậy liền trêu chọc

-Ây dô, hoàng tử “phong lưu nhà ta, hôm nay lại biết tương tư, lo lắng cho người khác, mà còn là người khác giới à_cậu chọc hắn khiến hắn càng bực hơn, liếc xéo cậu, đi ra khỏi lớp, để lại thằng bạn điên cười thích thú trước biểu hiện đáng yêu của thằng bạn thân, ông thầy và cả lớp với thái độ” không ngạc nhiên lắm”, vì hắn ra khỏi lớp khi đang học giữa chừng là chuyện cơm bữa mà thôi, hắn mà không rời lớp mới là chuyện đáng quan tâm đó.

Sân thượng, đầy nắng và gió lồng lộng khiến con người ta quên đi hết mọi muộn phiền, có một thân ảnh đang nằm ngủ trên chiếc ghế đá ở đây, đặc biệt, có một chiếc kính đã rơi xuống trong quá trình ngủ của người đó. Bỗng nhiên, cửa sân thượng bật mở, chủ nhân đã mở cánh cửa có chút bực bội khi mới đến đây, nhưng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bóng dáng muốn nhìn thấy để biết có an toàn hay không (hắn và nó đó), thì gương mặt đang nhăn nhó của hắn đột nhiên giãn ra, không còn hay đúng hơn là không thể nào mà có thể nhăn được nữa. Nhìn thấy chiếc kính rơi xuống đất, rất giống với cái mà hắn đã nhặt được trước kia, tò mò muốn biết gương mặt của nó không đeo kính như thế nào, hắn liền chậm rãi tiến tới chiếc ghế mà nó nằm, ngồi xổm xuống trước mặt nó, nhìn kĩ. Cũng vẫn đen, nhưng cũng không đến nỗi, nhìn khuôn mặt đen đuốc của nó khiến hắn nhớ đến lúc nãy đã vì bất bình mà tát nó, nhưng sau khi tát lại có một cảm giác không vui, đau xót, còn nữa, khi tát nó, hắn cảm nhận được tay mình mềm mềm, cợn cợn như bột, hình như là bột trang điểm. Bây giờ hắn muốn thử xác minh xem, có đúng là tay hắn đã dính bột trang điểm khi chạm vào mặt nó hay không. Suy nghĩ đi đôi với hành động, hắn liền đưa tay chạm lên mặt nó, nhưng vừa mới chạm đến một xíu xìu xiu da nó thì bàn tay to lớn của hắn bị chộp lại bởi một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại và vô cùng ấm áp khiến tim hắn đập mạnh dù có nắm nhiều tay phụ nữ, con gái nhiều đi chăng nữa thì cảm giác này vẫn khiến hắn loạn nhịp, đỏ mặt, may mà nó nhắm mắt, không thì hình ảnh “hoàng tử phong lưu” sẽ hoàn toàn sụp đổ mất

-Anh dám chạm vào mặt tôi khi chưa chưa có sự cho phép._giọng nó đều đều vang lên, cũng không nóng không lạnh.

-Tôi không có_hắn nói cùng với động tác rút tay ra khỏi tay nó dù có chút tiếc nuối.

-Còn không? Đừng chạm vào tôi khi chưa cho phép_nó nói, giọng cũng cao hơn như tức giận.

-Tôi không thèm người xấu xí như cô đâu, có cho tôi cũng không thèm chứ nói chi cho phép, hừ_hắn nói xong, hừ lạnh bỏ đi mà không biết khuất sau cánh cửa kia, nó đang….đỏ mặt vì cầm tay hắn. Đây là lần đầu nó cầm tay một người khác giới mà không phải là bẻ tay họ, lần đầu tiên nói chuyện với một người nhiều, ấm như vậy kể cả nhỏ.
nó suy nghĩ mông lung, hôm nay là…giỗ mẹ nó, nó cảm thấy thật trống trải, đau, đau lắm, nghĩ tới mẹ nó lại càng hận ông ta hơn. Thực sự, thực sự tôi sẽ trả thù ông và người mẹ kế xấu xa kia,… nó suy nghĩ, lòng bàn tay nắm chặt đến nỗi muốn bật máu. Tôi nay nó sẽ đi tới bang để gặp đối tác quan trọng, liên quan đến việc trả thù nên nó phải gặp, dù hôm nay không được vui vẻ lắm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN