Cô Nhóc Nghịch Ngợm Và Tfboys - Chương 13: Khải Ca Bị Ốm Mất Rồi, Phải Đến Thăm Thôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Cô Nhóc Nghịch Ngợm Và Tfboys


Chương 13: Khải Ca Bị Ốm Mất Rồi, Phải Đến Thăm Thôi


Hê lô mọi người, Mon siêu cấp ăn hại đã trở lại!Các bạn có nhớ Mon không?Mon thì nhớ các bạn lém! Các bạn đều thi học kì tốt chứ? Có bạn nào có nguy cơ đội sổ như Mon không ạ?Thấy các bạn trả lời câu hỏi của Mon nhanh thế Mon vui lém.Giữ đúng lời hứa, chap này Mon dành tặng bạn Nhungg`ss Nguyễn`ss nhé! Ngoài ra nếu bạn có viết chuyện gì, Mon có thể đọc giúp, nhận xét và like giúp bạn nha! Bạn thấy quà như thế được chưa ạ?Tặng các bạn cái hình cho nó tươi mới nhá!!!!!!!!!!

Các bạn thấy ảnh thế nào ạ? Mà có một vài bạn hỏi Mon nam chính có phải Khải không, báo cáo là Mon không biết nhé.Mon sẽ không cho chuyện theo mô-típ nhân vật nữ chính yêu nam chính hay là xuất hiện thêm 2 nhân vật nữ chính nữa nhé!Mon sẽ làm mới để truyện không bị nhàm chán, các bạn có đồng ý không?

Dài dòng quá rồi, vào chuyện thui nhé!!!!!!!!!!

———————————————————————————————————————————————————–

Vì hôm nay bác tài xế nghỉ nên nó phải dậy sớm đi học.Nhưng 7 giờ 52 phút rồi mà nó vẫn nằm trên giường, lí do là đêm qua nó thức khuya đánh liên minh, truy kích đến 3 giờ 30 phút sáng.Nó đang ngủ say tít thò lò thì có tiếng chuông điện thoại vang lên:

“Bé ơi ngủ đi đêm đã khuya rồi

Để những bóng ma già mãi luôn bên em

Bé ơi ngủ ngoan trong tiếng kêu gào

Hồn ma đợi em cùng đi vào nghĩa trang

À ơi à ơi à á à à ơi

Thách bé ngủ ngon”

Nhạc chuông kêu inh oi nhưng mãi lúc sau nó mới thò đầu ra khỏi chăn nghe máy:

_Cái đậu phộng bà đang ngủ đứa nào dám làm phiền đấy?

Nguyên nói giọng tức tối:

_7 giờ 54 phút rồi đấy bà, định nghỉ học luôn à?

Nó giật mình nhìn cái đồng hồ.Đậu má, thế này sao mà kịp được.Nó phi như bay vào nhà vệ sinh với tốc độ 30 giây và đeo mặt nạ, mặc quần áo trong 2 phút.Đúng là không có cô giúp việc mọi chuyện bị rối tung hết mà.Nó đang định bảo bác tài xế đưa đi nhưng lại nhớ rằng bác đã nghỉ một hai hôm rồi nên phải tự đi bộ đến trường.Nó phi với tốc độ thần thánh vận động viên ma-ra-tông phải gọi bằng cụ.Nó lướt nhanh đến nỗi bác bảo vệ còn không biết rằng nó đã đi vào trường( Nhanh quá chị ơi, em bái phục).Nó nhìn đồng hồ tự hào nói:

_4 phút 28 giây 3 cây số, thánh rồi!

Tử Kì thấy nó nhễ nại liền hỏi:

_Tiểu An mệt lắm à?

Nó quết mồ hôi nói:

_Ừ! chạy sắp rơi cả giày rồi còn đâu!

Kì khẽ rút chiếc khăn tay trong túi áo ra lau cho nó.Lúc đầu nó hơi bối rối nhưng lúc sau cũng để cho Kì lau.Nguyên kéo tay nó bảo:

_Tử Kì mình mượn Tiểu An chút xíu nhá!

Nó hơi đau tay vì bị Nguyên kéo quá mạnh, giật ra hỏi:

_Sao kéo mình ra đây
Nguyên nghiêm túc:

_Cậu phải nói sự thật cho Kì biết đi

Nó hỏi:

_Lí do?

Nguyên khẽ nói:

_Sao cậu ngốc quá vậy, Tử Kì đang đi qua giới hạn của việc thích cậu đấy

Nó lắp bắp:

_Quá giới hạn của thích…là yêu…?

Nguyên gật đầu, Tỉ cũng nói:

_Nguyên nói đúng đó

Nó thở dài:

_Thôi được rồi, mình sẽ nói với cậu ấy sau, mà Khải đao đâu?

Tỉ vừa bấm máy vừa nói:

_Ốm, ở nhà

Đang định hỏi Thiên tiếp thì thầy giáo vào lớp.Suốt mấy tiết nó chỉ nghĩ về việc nói sao cho Tử Kì hiểu, liệu Kì có bỏ qua cho nó không nhỉ?Trong khi nó bận suy nghĩ linh tinh thì thầy giáo đập bàn hỏi:

_Hạ Thường An em đang nghĩ linh tinh gì vậy?

Nó đứng phắt dậy:

_Thưa thầy em không có nghĩ linh tinh ạ!

Thầy giáo tức giận:

_Em dám cãi tôi sao?

Nó vẫn tiếp tục:

_Không hề, đấy là do thầy nghĩ thế thôi ạ, em vẫn đang chú tâm vào bài học đấy chứ!

Thầy Minh hỏi:

_Chứng minh đi

Nó tưởng tượng một hồi lâu rồi nói:

_Thầy cứ hỏi em tùy thích ạ!

Thầy Minh cười:

_Ồ, được lắm, vậy trả lời câu hỏi của tôi:”Áo dài từ đâu đến đâu?”

Nó tự tin:

_Thưa thầy Áo dài từ cổ đến bụng ạ

Thầy hằm hè:

_Em nói vớ vẩn gì thế?Tôi hỏi em áo dài từ đâu đến đâu cơ mà?

Nó cãi:

_Thế thầy thấy ai mặc áo dài từ đầu đến chân không ạ?Nếu có em đảm bảo đó không phải con người

Thầy bó tay hỏi câu khác:

_Thôi được rùi, vậy thế nào được coi là “đồng bằng” hả?

Nó dõng dạc:

_Thưa thầy đồng bằng chỉ những người màn hình phẳng ạ

Thầy mắt tròn mắt dẹt nhìn nó:

_Tại sao em lại giải thích như thế?

Nó bảo:

_Ơ, hôm trước em thấy thầy nói chuyện với thầy Lượng về cô San mới về dạy trường mình á, thầy chẳng bảo cô ấy xinh nhưng chỉ được coi là”Đồng bằng” thôi còn gì nữa

Thầy cứng họng không nói thêm được gì, giận tím mặt mũi.Cả lớp nó được trận cười hả hê, có đứa ngã ra khỏi bàn( Anh chị ăn gì cười lắm thế ạ?).Sau giờ học Tỉ Nguyên đang định về thì nó gọi to:

_Chờ mình với!!!!!!!!!!!!

Thiên bịt tay nói:

_Khiếp, gọi gì mà như bò rống thế!

Nó chu mỏ:

_Giọng người ta hay thế mà bảo là bò rống hả thằng giẻ rách!

Nguyên hỏi:

_Rốt cuộc có chuyện gì hả Di Di?

Nó bảo:

_Cho mình về với nha, mình muốn đi thăm Khải ca

Nguyên thở dài:

_Bảo Tỉ á, mình phải đi có việc chiều mới về

Thế là nó cóc lóc theo Tỉ về nhà.Đang đi thì nó gặp Kì.Kì vẫy tay nói:

_Tiểu An mình nè, đi đâu vậy?

Tỉ ghé sát tai nó:

_Cậu phải nói sự thật cho cậu ấy biết đi

Nó hít một hơi dài rùi bước đến chỗ Kì nói:
_Kì này, cậu đừng có thích mình nữa được không

Kì sững lại:

_Tiểu An đừng nói đùa mình

Nó nghiêm túc:

_Mình nói thật

Kì khóc:

_Lí do?

Nó nói nhỏ:

_Cậu không thể biết được

Kì gào lên:

_Cậu nói dễ lắm nhỉ, cậu biết tôi đã yêu cậu từng nào không hả?

Nó an ủi:

_Mình thực sự cũng không muốn như vậy

Kì nói trong đau khổ:

_Vậy sao cậu không thể cho tôi biết lí do?

Nó thở dài, lấy tay lột chiếc mặt nạ ra.Kì shock.Nó nói tiếp:

_Bây giờ cậu đã biết lí do rồi chứ!

Kì run lẩy bẩy, không nói nên lời.Nó đang định tới gần an ủi Kì thì Kì bỗng nói:

_Đi, cậu cút đi

Nó lo lắng:

_Kì…mình

Nó định nói tiếp thì Tỉ kéo tay nó đi:

_Kệ cậu ấy, cậu ấy muốn ở một mình

Nó và Tỉ bước đi tiếp còn Kì vẫn đứng ở đó.Nhỏ Nhã Thiên ngồi trong xe nói vọng ra:

_Cậu hận cậu ta đúng không?Muốn trả thù không?

Kì quay lại thì thấy nhỏ.Kì cười:

_Cô là ai? cô nghĩ tôi sẽ hại cậu ấy ư?không đâu!

Nhỏ nhếch mép:

_Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô vẫn còn quý cô ta?Cô không nhớ rằng cô ta đã lừa dối cô sao?

Nhã Thiên bắt đầu dùng những lời nói ngọt ngào dụ dỗ Kì.Kì vì quá hận nên đã đồng ý hợp tác với cô ta.Kì khẽ nói:

_Xin lỗi cậu, tôi không muốn làm vậy đâu, là do cậu ép tôi đấy nhé!

Nó cũng đang rất buồn.Tỉ đặt tay lên vai nó bảo:

_Buồn lắm à?Yên tâm đi, rồi cậu ấy cũng hiểu thôi, đó không phải lỗi của cậu

Sao lúc này nó cảm thấy thân thiết với Tỉ thế.Nó có cảm giác đã quen với cậu từ lâu lắm rồi…Cậu như anh nó vậy, luôn quan tâm, chăm sóc và bảo vệ nó.Thật là quý cậu quá mà!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Về đến nhà thì Tỉ nhận được cuộc điện thoại nên phải đi ra ngoài một lúc.Tỉ dặn:

_Lên chơi một lát rồi về nhớ chưa,đây là nhà thuê nên có thiệt hại gì sẽ phải đền bù đấy, phòng Tiểu Khải trên tầng hai

Nó giơ tay kiểu chào quân đội:

_Vâng thưa sếp, em biết rồi

Tỉ đi ra ngoài còn nó lên tầng hai.Phòng thứ nhất được trang trí bằng con mèo con ghi chữ”Phòng của Nguyên nhi”, phòng thứ hai viết chữ khá ngắn gọn”Cấm vào”, chắc là phòng của Thiên Tổng cao lãnh đây mà.Phòng thứ ba không dán biển gì ở ngoài, chắc là phòng của Khải ca.Nó theo thói quen mở cửa vào luôn( Vô duyên thế chị).Phòng Khải khá đẹp, toàn là màu xanh dương, giống y hệt màu nó thích, trùng hợp vậy!Khải thấy nó ngóc đầu khỏi chăn hỏi:

_Em đến làm gì?

Nó nói:

_Dốt thế, em đến thăm anh chứ làm gì?

Khải giọng khản đặc nói:

_Anh không sao mà!

Nó tức, sao người ốm cứ thích nhận mình không ốm thế nhỉ, chỉ làm tốn thời gian người khác thôi!Nó tay sờ trán Khải rùi nói:

_Mẹ kiếp, phải sốt tầm độ 40 độ, thế mà không sao, có khổ tôi không chứ

Nó vào nhà vệ sinh lấy khăn và chậu nước ra đắp cho Khải.Nó hỏi:

_Anh ăn gì chưa?

Khải lắc đầu.Nó nháy mắt:

_Chờ nhé

Nó xuống bếp lấy đồ ra nấu cháo cho Khải, nhưng vấn đề to tát nhất là…nó không biết nấu( Thế mà cũng bày đặt nấu cháo).Nó gọi điện hỏi cô Mi giúp việc:

_A lô cô Mi ạ?

Cô Mi thấy nó gọi hơi bất ngờ:

_Vâng ạ, tiểu thư gọi tôi có chuyện gì ạ?

Nó cầu xin:

_Cô chỉ cho cháu cách nấu cháo tôm nhá

Cô Mi tận tâm chỉ bảo:

_Đây nhé, đầu tiên tiểu thư làm như thế này….ba la bô lô…..bô lô ba la( Tua nhanh đi nhá)

Nó hiểu được cách làm vội đi làm.Sau nhiều giây phút sinh tử trong nhà bếp cuối cùng nó cũng hoàn thành một nồi cháo.Nó múc ra bát rồi bê lên cho Khải.Khải cười:

_Ủa? Em nấu sao?

Nó bĩu môi:

_Không em nấu ai nấu

Khải trùm chăn:

_Anh không ăn đâu

Nó đứng chống nạnh:

_Không ăn em cho ăn đấm đấy

Khải bày đặt ra điều kiện:

_Nhưng em phải bón cho anh cơ

Nó nhăn mặt:

_Được rồi ông tướng, ông lắm chuyện quá đấy!

Thế là nó bón hết cho Khải một bát cháo.Nhưng không cẩn thận nó đã quệt ít cháo ra mặt.Khải bảo:

_Mặt em dính cháo kìa

Nó nhíu mày:

_Đâu?đâu?

Khải ưỡn người lên hôn vào má phải nó.Nó hét:

_Nè Vương Tuấn Khải anh vừa làm gì vậy?

Khải mặt tỉnh bơ nói:

_Anh lau mặt cho em thôi, làm gì dữ thế!

Nó phụng phịu rồi cũng bỏ qua.Lúc nó đang định đi về thì Khải bảo:

_Ê, giảng bài cho anh đi chứ

Nó giận:

_Về bảo Tỉ dạy á, cậu ấy học giỏi mà!

Khải viện cớ:

_Nhưng nó dạy chán lắm rồi, nó nói kiệm lời nên rất khó hiểu

Nó đành phải lấy sách ra giảng ra Khải.Mặc dù hôm nay nó chả học gì nhưng nó vẫn giảng bài ngon lành cành đào.Khải nói:

_Em đem bàn gấp lên đây ngồi đi, ngồi dưới thế khó nhìn lắm

Nó lại phải lấy bàn gấp ra lên giường ngồi cùng Khải.Lòng thầm nghĩ”Cái thằng này được voi đòi hai bà trưng, chờ mày khỏi bà sẽ thanh toán mày sau”Nó ngồi gần Khải đến nỗi nó còn cảm nhận được hơi thở của Khải nữa.Bỗng Khải nói:

_Tay em ấm nhỉ?

Nó tò mò:

_Sao anh nói vậy?

Khải chỉ:

_Thì em đang nắm tay anh mà!

Nó đỏ mặt giật tay ra.Lúc này Tỉ về thấy giày nó nói:

_Di Di cậu còn ở đây hả?

Vào phòng Khải ca thì Tỉ thấy nó đang ngồi học cùng Khải.Cậu nắm chặt tay đi vào phòng rồi đóng sập cửa.Nó vội chạy theo xin lỗi Tỉ:

_Tỉ à cậu sao thế?

_………………………….

_Sao không nói chuyện?

_………………………………….

_Nói gì đi chứ!

_……………………………….

_Thế thôi mình về

Nó vào phòng Khải lấy cặp.Khải hỏi:

_Em về à?

Nó không nói gì mà chỉ xách ba lô ra khỏi phòng Khải.Khải nhìn thấy điều này có chút không vui.Nhưng cậu tin Tỉ đủ trưởng thành để hiểu được mọi chuyện.Tỉ cũng không mấy vui vẻ gì.Cậu tự nhủ:

_Bây giờ nên làm sao?Tiếp tục hay bỏ cuộc?Tiểu Khải anh ấy cũng xuất trận rồi, mày nghĩ đi Tỉ, nghĩ đi

Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má của cậu.Những giọt nước mắt của sự ghen tuông, đau buồn và…tuyệt vọng

—————————————————————————————————————————————————–

Mọi người thấy chap này Di Di với Khải ca tình củm không ạ?Nếu thích cho Mon xin cái like của các bạn nhé.Đáng ra chap này Mon định thi xong mới đăng nhưng sợ các bạn chờ lâu nên cũng phải cố gắng đăng lun.Nếu bạn nào mún bình chọn thì chỉ cần gõ tên cặp bạn iu thích vào bên facebook hoặc santruyen cũng được nha.

Hãy chúc Mon thi tốt để có thể viết tiếp chuyện cho các bạn không mẹ Mon đập máy của Mon đấy!Mình chắc có một số bạn cũng giống Mon nhở?*Cười*

Chúc các bạn thi tốt nha, Mon iu tất cả các bạn!Hãy giới thiệu cho bạn bè đọc truyện của Mon nhé!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN