Cô vợ quyến rũ của trùm hắc đạo .
Muốn em làm người phụ nữ của tôi .
” Tiểu thư , lúc nãy cô đói bụng cô nói tôi sẽ làm đồ ăn cho , cô đừng ăn mì không tốt cho sức khoẻ . “
Gia Mỹ cẩn thận nhắc nhở .
” Không sao đâu , tôi ăn mì được rồi , cảm ơn cô . “
Cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng , nhếch một bên môi tạo một đường cong hoàn mĩ . Hi Tuyết cô không thích biểu lộ những gì trong lòng ra bên ngoài .
Gia Mỹ nhìn cô đến ngẩn ngơ , tại sao có người cười đẹp như vậy , dù chỉ nhếch môi . Vội lấy lại hồn , cô ta nhìn cách ăn mặc của cô , hết hồn rồi nhìn chiếc áo sơmi trên người cô , lúng túng :
” Tiểu thư , cô đừng mặc cái áo sơmi màu đen này . Đây là cái áo đại thiếu gia thích nhất . “
Đây là cái áo mà Liệt Dật thích nhất vì đó là cái áo mẹ anh mua cho anh nên anh rất quý , không ai được động vào trừ khi có sự cho phép của anh . Anh chỉ mặc áo này duy nhất có 1 lần , đó là khi mẹ anh mất .
Gia Mỹ coi ta cũng có vài phần ganh tỵ , cô còn chưa được đụng vào độ của thiếu gia , thế mà …
” Cô ấy thích thì để cho cô ấy mặc .”
Cô nhíu mày xinh đẹp , chưa kịp cất tiếng thì một giọng nói lạnh lùng , cưng chiều vang lên sau lưng . Một nguời tuấn tú đàn ông bước vào . Cô xoay người lại .
Mái tóc màu bạch kim được vuốt lên kêu ngạo , khuôn mặt như điêu khắc tà mị . Đôi mắt phượng mâu xám khói , sóng mũi cao vút . Một thân mang Vest Armani toàn màu đen nhìn chững chạc và quyến rũ khiến Gia Mỹ cũng phải đỏ mặt .
Gia Mỹ đỏ mặt cúi người , e thẹn không giám nhìn thẳng mặt nhưng vài phần cung kính nói :
” Đại thiếu gia đã về . ”
Anh phất tay bảo Gia Mỹ lui xuống rồi nhìn cô cười khẽ . Cô cũng nhìn anh từ trên xuống dưới rồi âm thầm đánh giá .
Nhìn cũng được ! Anh ta là chủ nhà cơ à ? Đẹp trai đó chứ nhưng đối vs cô là … Miễn nhiễm .
Liệt Dật nhìn cô một cái , nhếch môi cong , bỏ tay vào túi quần , trầm trầm nói :
” Em tỉnh ”
Cô không định trả lời câu hỏi của anh , bỏ đôi đũa đang ăn mì xuống , khoanh hai tay , bắt chéo chân ,
hững hờ có như không hỏi :
” Anh là người cứu tôi ? ”
Cô khoanh tay nhìn anh , cặp mắt như dao lia tới anh , nhìn một chút rồi khẽ hừ lạnh , liếc mắt chỗ khác , không nhìn anh nữa .
” Đúng . ”
Anh chỉ ngắn gọn đáp một câu , không dài dòng . Mắt như lũ khẽ híp lại , tạo thành đường dài , vẻ mặt lạnh .
” Tôi là chủ dinh thự Tống gia , Tống Liệt Dật . ”
Cô giật mình , Tống gia Tống Liệt Dật . Đây không phải là gia tộc hùng mạnh nhất sao ? Tên anh ta cô có nghe tới , trùm xã hội đen khét tiếng ?
Anh nhìn gương mặt trầm tư của cô , rất quyến rũ , rất mê người nha ! Anh không nhịn được mà ngắm cô . Anh bước tới gần cô , cô hoàn hồn trở lại , nhìn anh bước tới , phòng bị nói :
” Anh muốn làm gì ? Tránh ra , tôi ghét người nào đụng vào thân thể tôi ”
Anh đi tới chỗ cô , vuốt ve khuôn mặt cô rồi tới đôi môi cô vuốt qua vuốt lại , nhìn cô một cái rồi cúi đầu , đột ngột môi anh chạm sát đôi môi đỏ mọng của cô .
Cô trừng mắt to long lanh , đưa tay đẩy anh ra nhưng anh sức quá mạnh , cô đẩy vẫn không nổi . Chết tiệt , nụ hôn đầu của cô lại bị một đàn ông như con sói giành lấy .
Nụ hôn không quá mạnh bạo , nó rất dịu dàng như lấy lòng , hai đôi môi như dính với nhau , dán chặt một chỗ . Mà bên trong , từ bao giờ anh đã luồn chiếc lưỡi của anh vào trong cô , hút hết mật ngọt , thèm khát .
Một lúc sau , thấy cô sắp hết hơi , anh buông đôi môi đỏ của cô ra , cười bán mị , thỏa mãn . Cô như lấy lại hơi , vội thở gấp rồi trừng mắt sắc lạnh nhỉnh anh .
” Hi Tuyết , em làm người phụ nữ của tôi . “
Anh không nóng không lạnh nói với cô , đưa tay vuốt môi mình , hơi ấn của cô còn lưu lại . Anh lấy trán anh kề trán cô , khuôn mặt áp sát lại . Có thể nghe từng hơi thở của đối phương .
Hi Tuyết đẩy anh ra , tay nắm chặt lại thành nắm đấm . Làm người phụ nữ của anh ta sao ,
Nực cười , tình yêu sao ? Cô thầm khinh bỉ .
Cô luôn khinh bỉ tình yêu , tình yêu là gì ? Và như thế nào là tình yêu ? . Trong cái xã hội đen tối của cô , không hề có tình yêu . Thứ nhất , là một sát thủ giết người nếm máu . Thứ hai , không mềm lòng khi giết người . Thứ ba , là một con ác quỷ khi thi hành nhiệm vụ .
Nhưng nếu muốn khinh bỉ , cô muốn khinh bỉ chính mình hơn . Lả một cô nhi , không cha không mẹ và ko bao giờ hiểu cảm giác đc yêu thương là gì . Tại sao mình không làm một người bình thường mà lại đi tiếp tay giết vô số người . Điều đó , mới thật là ghê tởm .
Cô cúi gầm mặt xuống , đẩy Liệt Dật ra , giọng vẫn lạnh lùng như thường :
” Nếu tôi nói tôi không muốn ? “
“Vậy thì em đừng hòng bước chân ra khỏi nơi này .”
Anh kéo cô sát lại gần mình , một tay ôm chặt cô . Cô muốn đẩy anh ra nhưng coi thừa biết , động tay chân cũng vô ích . Cô xoay mặt chỗ khác , lạnh băng nói :
” Đối với anh , một sát thủ có quyền được làm đàn ông hay đàn bà của người khác chứ ? Chỉ trừ khi họ làm nhiệm vụ mà thôi .”
Cô cười lạnh , mím môi nói không cảm xúc , mặt đối diện với anh , chờ câu trả lời từ anh . Anh nhếch môi lười biếng , vén tóc mai của cô phía sau lỗ tay , từ tốn trả lời :
” Vậy tôi cho phép em làm người của tôi , nhiệm vụ của em là phải bên cạnh tôi , chăm sóc tôi .”
Anh cúi đầu thì thầm vào tai nhỏ nhắn của cô , hơi thở phun vào , lỗ tai cô bỗng chốc nóng lên . Cô thầm cười lạnh , môi đẹp để sát lỗ tai anh , làm động tác giống anh , nói : ” Được , như anh mong muốn nhưng chỉ mong … Anh đừng chết sớm ”
Anh cười khẽ một tiếng , hai tay chống ngang lên bàn , sát hông cô , ma mị , chớp lông mi cong đen mà âm trầm nói : ” Sẽ không … “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!