Đóa Hoa Của Trường Nam Sinh - Chương 4 : Nhập Học - Nhận Phòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
302


Đóa Hoa Của Trường Nam Sinh


Chương 4 : Nhập Học - Nhận Phòng


Chương 4 : Nhập học – Nhận Phòng

Hình bóng của một tên con trai nhẹ nhàng đi vào phòng. Ngước đôi mắt ranh mãnh nhìn đến chiếc giường ở mép phòng.

Trên đó đang chứa chấp một dáng người vùi vào trong chăn chỉ chừa đúng gương mặt ở bên ngoài . Gương mặt khi ngủ nhưng lại toát lên sự mãn nguyện vô bờ , đôi khi còn mỉm cười như đang gặp gì đó vô cùng vui vẻ.

-Chị.. dậy đi học – Mạc Cảnh nhìn cảnh trên không khỏi tặc lưỡi mở giọng gọi bà chị nào đó.

Chỉ là người ở trên giường như không nghe thấy bắt đầu chuyển tư thế qua một bên rồi ngủ tiếp…Nụ cười ma mãnh ánh hiện lên trên con ngươi, sau đó là một tiếng động nghe hết sức vui tai.

Bụp .. Rầm .. bịch..

Thân ảnh của một người nhỏ nhắn vô cùng mạnh mẽ rớt xuống giường . Đôi mắt ngắm nghiền chưa tỉnh ngủ. Tóc tai có phần hơi rối, trong miệng còn đang lèm bèm câu gì đó.

– Đỗ Duy Khôi, anh sao lại ở đây? – Mạc Cảnh giả bộ quay đi còn chỉnh giọng sao cho hết sức ngạt nhiên.

– Hả.. hả..? Cái gì Duy Khôi? – Cô gái mới vài phút trước còn chưa tỉnh ngủ vừa nghe đến câu nói trên mắt bắt đầu sáng như đèn pha.

– Mạc Thanh Mai.. chị đúng là hết nói nổi rồi… hừ.. mau chuẩn bị đi đến trường –

-Cái gì mà đến trường? Mới có 6 giờ thôi mà – cô ngước nhìn đồng hồ chuẩn bị leo lên giường hành động vùi đầu ngủ tiếp.

– Là khai giảng đó.. nếu không dậy thì chị tự mình đi đến trường đi – Mạc Cảnh nói , xoay người đi vô cùng tức giận đóng cửa một cái thật mạnh.

Cô chỉ còn biết cố gắng lếch vào phòng vệ sinh mà thôi…

Tuy là vào sáng sớm nhưng trên sân trường người đã đầy ấp cả một sân. Cổng trường Hoàng Đạo mở tất cả các cửa lớn và nhỏ nên rất thuận tiện cho việc cha mẹ đưa con đến trường. Hình ảnh mấy cậu con trai tay sách nách mang mà cô không khỏi trặc lưỡi. Ngay cổng chính còn được trang hoàng cái Băng gôn màu đỏ càng làm cho không khí thêm sinh động hơn. Vì là trường Đại Học nên việc ăn mặc cũng tùy thuộc vào mỗi người. Có người mặc áo sơ mi kết hợp với quần âu tối màu, người lại chọn áo vest cách tân trẻ trung. Tóc cũng được vuốt keo bóng loáng càng làm cho người ta ganh tỵ với tuổi trẻ đang tràn ngập khắp nơi này.

A a a…. là biển người.. mà không là biển trai đẹp mới đúng!! ≧﹏≦

– Đi qua bên kia .. có mọi người đang đợi kìa – Mạc Cảnh nhìn xung quanh sau khi xác định được vị trí lại kéo cô đi một mạch.

– Mạc Cảnh.. tới trễ vậy? – Hạo Tuân mở miệng nói.

– Haiz.. tại nhà có nuôi heo.. nên đợi Tắm heo mới được đi đây này…. – Mạc Cảnh nhìn cô rồi lưu manh nói . Bất quá cô không thèm cãi với nó. Bởi vì mắt cô phải nhìn thứ khác rồi.

Hàn Kiến Thư hôm nay diện lên người chiếc sơ mi xanh biển nhạt kết hợp với quần jean xanh xẩm tối màu. Không biết vì sao cô lại thấy hắn thập phần trẻ trung, tính cách trầm tĩnh hôm trước cũng biến mất hoàn toàn. Đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn ở một điểm vô định như muốn người khác trầm luân vào trong biển tình.

Kế bên Đỗ Duy Khôi lại chọn một chiếc áo thun trắng họa tiết viền đen đơn giản. Mái tóc vuốt keo kéo ngược về sau làm gương mặt vô cùng sáng sủa, làn da bóng loáng, nhẫn mịn . Ánh mắt màu nâu đậm, trong mắt luôn là sự ôn nhu như nước nhìn vào ai cũng đều khiến người ta thập phần ấm áp.

Hai người hai khí chất khác nhau nhưng lại đứng cùng một chỗ thật khiến cho người ta liên tưởng đến mỹ nam từ trong tranh bước ra.

Tiếp đó , Thanh Nhân , Hiểu Quang và Tống Nam trùng hợp lại chọn cùng với chiếc áo sơ mi màu trắng . Nhìn vào vô cùng nhã nhặn và thư sinh.

Tên Hạo Tuân thì diện áo sơ mi ôm sát người. Áo mang màu xám nhìn vào lại khiến cho người khác cảm giác phóng khoáng bất cần đời.

Trên sân trường thầy hiệu trưởng khoan thai đứng thuyết trình lịch sử hình thành trường cũng như quy tắc nhập học. Mỗi năm cứ lặp đi lặp lại thật sự có điểm chán ngắt…

– Bây giờ ở đây cũng chẳng có gì thú vị.. Mạc Thanh đi lên tìm phòng với tôi đi – Mạc Cảnh ngồi nhìn nhàm chán nói. Cũng không đợi cô đồng ý đã lôi cô đi rồi. Tay cô còn cầm cả một túi đồ dùng cá nhân nặng nữa nha..

– Em nghe nói năm nay nhà trường vì muốn hỗ trợ cho sinh viên mới nên đã sắp cho sinh viên khóa trước vào ở cùng… không biết phải chuyển đi đâu nữa đây – Mạc Cảnh vừa đi vừa nói với cô biết. Cô cũng gật gù cho qua.

Sau khi đến phòng hiệu trưởng đã thấy một bảng thông báo dán kín tất cả các mặt. Mạc Cảnh dò một lúc rồi mới đen mặt nói.

– Không xong rồi.. em bên khu B … còn chị lại là Khu A . Hai khu muốn đi qua lại chắc cũng tốn nhiều thời gian..

– Hả? Không phải chứ… vậy chẳng lẽ ta phải ở chung với mấy tên đực rựa kia sao? – cô hốt hoảng nói. Không phải nha… dù gì cô cũng là con gái kia mà. Ở chung với người không quen biết làm sao được.

– Này.. không đổi lại được sao? – cô rầu rĩ nói rồi nhìn tên em trai của mình.

– Bây giờ không kịp rồi… nếu đổi lại thì rắc rối lắm, cứ ở trước đi nếu bất tiện em sẽ giúp chị đổi lại… giờ chúng ta đi kiếm phòng trước đã – Mạc Cảnh giúp cô cầm túi xách rồi thong thả đi trước.

Hai người một cao một thấp đi trên hành lang. Đi một chút lại có rất nhiều ngã rẽ. Sau khi qua nhiều cua quẹo mới đến được khu dành cho học sinh . Nhưng khổ nổi nó to đến dọa người . Khu A dành cho sinh viên năm nhất, khu B cho sinh viên năm hai, cứ như thế là khu C và Khu D. Mỗi khu cách nhau cả một khoảng sân dài, thêm vào đó còn có căng tin cho từng khu nên di chuyển qua lại giữa các khu cũng không mấy thường xuyên nên cũng hơi khó khăn một chút.

Dãy phòng số B – S04 nằm trên tầng một, một hành lang có khoảng 10 dãy phòng. Mỗi phòng gồm 4 người ở cùng, mọi giờ sinh hoạt và học tập sẽ có giám thị đến theo giờ kiểm tra.

– Chị vào phòng sắp xếp đồ đạc đi, rồi nghỉ ngơi một chút… Em đi tìm phòng rồi một lát sẽ đến tìm chị – Mạc Cảnh đưa cô chìa khóa cửa dặn dò rồi quay đi.

– À mà khoan, chiều nay còn có hoạt động văn nghệ.. chị muốn đi không? – Mạc Cảnh dừng bước quay đầu hỏi cô.

– Cũng được, mi đi tìm phòng đi, có gì điện thoại ta là được rồi – cô vừa bước vào phòng rồi nói với nó, dù gì cũng không thể phiền em cô nhiều như vậy.

Căn phòng được bày trí vô cùng đơn giản, kiểu giường ngủ cũng là kiểu giường tầng rất quen thuộc. Cô chọn phần giường dưới phía bên trái rồi đặt đồ đạc xuống sắp xếp. Đầu giường cô để hình ba mẹ và Mạc Cảnh, còn hình của cô thì lại cất vào trong hộp. Cô cũng không điên tới mức ở trường đem hình mình ra trưng bày.

Sau đó lại vào phòng tắm rửa chọn một bộ quần áo thoải mái rồi thay ra. Ngã người trên tấm niệm mỏng tuy có hơi cứng nhưng cũng không quá khó chịu. Có lẽ do buổi sáng ngủ chưa đủ giấc nên vừa suy nghĩ một lát hai mắt cô đã ngắm nghiền mà chìm vào mộng. Nhưng được một lát cô lại nghe có tiếng vài người nói chuyện, chỉ là cô không buồn mở mắt ra. Có lẽ là mấy người ở cùng với cô mà thôi.

– Cậu ở phía trên đi, tôi và Kiến Thư ở bên này- Duy Khôi nhìn qua Hạo Tuân rồi đưa ra ý kiến.

– Vậy đi… vào thay quần áo, chiều còn có buổi văn nghệ nữa. – Kiến Thư lên tiếng, rồi ba bóng người con trai mỗi người làm mỗi việc khác nhau.

Reng … reng…

Em là ánh nắng xinh đẹp nhất của anh

Thế giới không em, tốt xấu chẳng rõ, chỉ là vô vị, trống vắng thế thôi

Hứa với anh, ngày nào đó lỡ lạc mất nhau trong biển người mênh mông

Nhất định phải đứng nơi bảng đường bắt mắt nhất

Đợi anh nhé, nhất định anh sẽ đến

Em là ánh nắng xinh đẹp nhất đời anh

Đợi anh, đừng rời xa nữa….

Đang ngủ ngon giấc điện thoại đặt bên người lại rung vô cùng kịch liệt. Như thể cô không bắt máy nó sẽ rung không chịu dừng.

– Này.. ai gọi vậy? – cô đang cáu gắt cũng không thèm mở mắt nhìn màn hình là ai.

– Mạc Cảnh.. em trai của chị đây.. giờ này còn ngủ sao? Chị thay đồ đi… tới giờ diễn văn nghệ rồi, em đang đi qua bên chị đây – Em trai cô nói một tràng rồi không cần người ta có nghe hay không mà cúp máy dứt khoác thật mạnh.

Đúng là tên em trai hách dịch mà…

Cô lò mò ngồi dậy, bắt đầu mở mắt ra. Đập vào mắt cô là tấm lưng trần màu mạch nha thu hút ánh nhìn. Trên lưng vẫn còn đọng lại vài giọt nước, có lẽ người con trai này vừa mới tắm xong. Phía trên là bờ vai rộng vững trãi , cánh tay có cơ vô cùng săn chắc.

Ực.. lần đầu tiên được ngắm một cách hoành tráng như vậy.. nếu người này mà quay đầu lại thì còn gì bằng.

Người nào đó như cảm nhận được cái nhìn rực lửa của ai đó nên quay lại ngước nhìn.

OMG, cơ ngực to săn chắc, cơ bụng 6 múi rõ ràng kết hợp với mấy giọt nước đang lăn tăn chạy dọc xuống thật là một cảnh xuân sắc vô cùng. Chỉ là lo nhìn thân người này giờ, bây giờ cô mới ngước lên nhìn mặt.

– A a a a….. sao.. sao anh lại ở đây? – cô trợn to hai mắt nhìn người trước mặt, còn vô cùng khí thế nhéo vào đùi một cái. Đau quá a… vậy là sự thật sao?

– Đây là phòng ở chung .. tôi ở chung với cậu không được sao? – Hàn Kiến Thư nhướn mày nói với cô, mắt khó hiểu nhìn cô đâm đâm.

– A ha ha… không có gì, không có gì… anh mặc áo vào đi.. coi.. coi như tôi chưa nói gì hết – cô ngại ngùng nói, kèm theo đó luyến tiếc nhìn thân thể nửa trần của ai kia một cái mới hả dạ.

– Chị.. À.. Mạc Thanh đi với tôi .. đến giờ rồi – Mạc Cảnh thấy Kiến Thư nên nhanh chóng đổi cách xưng hô, trên mặt cũng không có lấy một điểm ngạc nhiên.

– Được… được đi thôi – Cô vui mừng cũng may em trai cô đến kịp lúc.

Sau khi bước xuống sân trường, cô và Mạc Cảnh lại đi tìm sân khấu diễn ra buổi văn nghệ. Trong đầu cô vẫn còn đang đầy ấp hình ảnh cơ thể trần sống động ban nãy. Đến khi ngồi xuống ghế cũng vẫn chưa thoát ra được.

Không ngờ, tên Hàn Kiến Thư kia lại có thân người khiến nữ giới đứng ngồi không yên như vậy.

– Này… này Mạc Thanh có nghe tôi nói không vậy? – Hạo Tuân huơ tay trước mặt cô cũng không thấy cô có phản ứng , nên áp sát vào tai cô kêu lớn – Mạc Thanh… cậu tỉnh lại cho tôi..

– A.. hả? Cái gì vậy? – cô ngơ ngác tỉnh lại, sau đó giật mình nhìn tên trước mặt – Anh.. sao lại ngồi đây?

– Tôi ngồi đây đã được 30 phút rồi đấy …. – Hạo Tuân khinh thường nói với cô. Đúng là không có tiền đồ mà..

– Mạc Thanh… cậu suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy? – Duy Khôi vui vẻ tò mò nhìn cô hỏi.

– Ha ha… không có gì đâu – cô cười ngu một cái, mặt cũng đỏ đi một mảng. Xấu hổ quá đi, chỉ mới ngắm cảnh xuân có một chút đã khiến cô tâm tư bất loạn rồi.

Trên sân khấu có hai vị học trưởng mấy năm về trước đang biểu diễn một màn múa võ đẹp mắt. Nghe nói hai vị này là thần đồng cũng là bạn thân từ nhỏ. Thành tích học tập thì khỏi phải nói đến, chỉ biết một người đang là CEO và một người là Cục trưởng an ninh. Hôm nay về trường để ôn lại kỷ niệm…

Ây da… cô đúng là vận s*** chó gì mà liên tục may mắn gặp được một dàn nam thần hùng hậu thế này nha .

– Mời Hội trưởng kiêm đội trưởng thể thao lên phát biểu đôi lời nào… – MC trên sân khấu vui vẻ mời gọi người, đừng khinh thường nha.. tên này là Đội trưởng văn nghệ đó.

– Xin chào mọi người , có một số người có lẽ đã biết tên tôi. Nhưng tôi muốn giới thiệu một lần nữa: Tôi là Hàn Kiến Thư. Tôi hy vọng năm học mới này tất cả sẽ thật sự viên mãn, chúng ta sẽ cùng cố gắng thật tốt để trường ngày càng phát triển. Đối với bản thân tôi không coi trọng việc người đó thành tích học tập giỏi bao nhiêu, tôi chỉ nhìn đến sự nỗ lực mà người đó đang có mà thôi. Nên tôi không áp đặt hoặc kỳ thị người có thành tích kém. Tôi mong mọi người sẽ lắng nghe và cố gắng. Xin cảm ơn! –

người con trai đó đứng thoan thai trên sân khấu, giữa ánh đèn chiếu rọi vào người không một chút lo lắng. Có lẽ việc này đã xảy ra thường xuyên rồi, khí chất trầm tĩnh nam tính cũng được bộc lộ mạnh mẽ ra bên ngoài. Lời nói là thập phần nghiêm túc không có tí nào là bỡn cợt, khiến cho mọi người có loại cảm giác tin tưởng tuyệt đối.

– Cái .. cái gì? Hàn Kiến Thư là hội trưởng sao?- cô kinh ngạc một phen, quay sang hỏi mấy tên đang ngồi kế bên.

– Cậu không biết à?… cậu ấy làm được 3 năm rồi đấy! Năm nay là năm thứ 4 , là hội trưởng tiền nhiệm lâu nhất đó nha… – Hạo Tuân tặc lưỡi nhìn cô, vô cùng tốt bụng giảng giải.

– Này, chắc cậu cũng không biết đến bảng xếp hạng luôn đó chứ? – Hiểu Quang quay qua nghi hoặc hỏi cô, làm như cô mà không biết sẽ bị trọng tội tới nơi vậy.

– Bảng… bảng xếp hạng gì? – cô ngu ngơ hỏi, thật sự là cô không biết gì thiệt nha..

– Bó tay với cậu rồi… trong thành phố này ai mà không biết chứ! – Thanh Nhân nghe cô nói cũng lắc đầu chào thua luôn rồi.

Cô tò mò đến nỗi buồn bực, bảng xếp hạng gì chứ! Mấy tên này cũng không chịu nói chuyện rõ ràng cứ úp úp mở mở. Sau đó cũng không ai nói với nhau câu nào, mắt ngước nhìn lên phía trên sân khấu đủ loại hình văn nghệ nhiều màu sắc thu hút lòng người trên kia.

Phía bên kia sân khấu ngay cổng sau của trường có một bóng người con trai đang nằm dưới góc cây to lớn . Bóng cây được ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi xuống nền đất. Mắt của người thanh niên đang chăm chú ngước nhìn lên bầu trời đầy sao phía trên, ánh mắt trong veo mang một chút gì đó phiền muộn.

– Hay da…. cái trường gì mà rộng khủng khiếp đi tìm cả buổi mà vẫn không biết kiến trúc xá ở đâu, biết vậy lúc đi rủ thêm Tiểu Loan đi cùng là được rồi – Đình Doanh than thở, miệng lầm bầm mấy tiếng. Hôm nay cô là muốn lẻn vô tìm Thanh Mai, còn muốn xem con trai trường Hoàng Đạo như thế nào nha… khổ nỗi lại không biết đường đi.

Đang đi trên thảm cỏ cộng với trời tối nên cô không hề biết có nguyên một * tảng đá * chình ình dưới góc cây kia.

– A… đau quá! ai lại đặt nguyên cái tảng đá to chết tiệt ở đây vậy.. hừ hừ.. – Đình Doanh chửi rủa, té lăn trên thảm cỏ chỉ may là trầy da một chút thôi.

Người con trai nãy giờ đang nằm im tự nhiên lại lù lù xuất hiện một vật thể đá vào người anh. Bây giờ nhìn kỹ, anh mới phát hiện đây là nữ sinh. Ở đây sao lại xuất hiện nữ sinh? Chẳng lẽ là lẻn vào sao…

Dưới ánh sáng mờ nhạt, dung mạo thanh tú như ẩn như hiện. Chiếc cằm nhỏ gọn bên trên đó là đôi môi nhỏ nhắn đang mở miệng chửi rủa. Ánh mắt to sáng linh động vào ban đêm lại càng thu hút hơn.

-Cô gái.. sao lại xuất hiện ở đây vậy? – Tống Nam nhìn cô gái trước mặt tò mò hỏi.Cô đang tập trung xem vết trầy nên bị giọng nói bất ngờ làm cho giật mình mà ngước nhìn.

Không biết từ lúc nào ngay góc cây kế bên cô đã có thêm một người con trai. ( Chị ơi… người ta là đang ngắm sao nha… chị đang quấy rối đó( ⊙﹏⊙) ). Gương mặt góc cạnh được ánh trăng chiếu rọi càng thêm sinh động. Hàng chân mày đen rậm hơi nảy lên theo đó là đôi mắt nhìn cô chằm chằm kia.

– A… ha ha.. không có chi.. là đi lạc! Chính xác là đi lạc rồi.. tôi đi trước đây – Đình Doanh giật mình mãi mê nhìn người ta mà quên mình bị phát hiện . Sau đó nhấc chân chuồn luôn vào cổng sau về lại trường Hoa Phong .

Tống Nam nhìn bóng dáng mất hút trong bụi cây không khỏi lắc đầu cười. Nhìn chiếc áo khoác kia anh đã biết cô học trường Hoa Phong rồi. Rất nhanh sẽ gặp lại thôi mà…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN