Winter's Edge
Chương 8
Molly không sao dứt khỏi cảm giác rằng mình là Alice ở xứ thần tiên, hoặc Dorothy lạc vào xứ Oz. Hai ngày vừa rồi ngôi nhà đã trở nên quen thuộc đáng kể – gian phòng khách ấm cúng xinh xắn, phòng ăn trang trọng, căn bếp, văn phòng nhỏ ngăn nắp và đơn điệu dưới nhà nơi Patrick tính toán sổ sách và lánh mặt vợ.
Nhưng trên lầu lại là chuyện khác. Cánh cửa đóng chặt của phòng Patrick là một chiếc hộp Padora đầy kích thích, nhưng ngay cả lòng can đảm của Molly cũng có giới hạn. Cô có thể khám phá nó sau, khi nào cô biết chắc anh ta không ở quanh đây đã. Có lẽ tối nay luôn đi, trong lúc anh ta ra ga đón bà bác Ermy bí ẩn.
Cô cần xem xem mình có tìm được cái gì đó để vực dậy trí nhớ. Một dấu vết, một manh mối, một thứ gì nhỏ nhặt để xốc lại bộ não ngoan cố của mình. Nó càng trơ lì ra bao nhiêu cô càng bức bối bấy nhiêu.
Cô không chắc mình thật sự vướng vào nguy hiểm. Mặc dù cô đã bị dính vào một vụ án mạng, hiện tại nghe chừng không có ai có hứng thú muốn làm hại cô. Đến giờ này nghe chừng không một ai đặc biệt có hứng thú lại gần cô.
Ngoại trừ Patrick. Một cách miễn cưỡng, gần như thể anh ta không ngăn được mình. Và cô biết anh ta muốn chạm vào cô lần nữa. Gần nhiều bằng cô muốn anh ta chạm vào cô.
Phòng bác Ermy là một mớ lộn xộn. Những đồ trang trí lặt vặt chen chúc giành chỗ nhau trên bệ lò sưởi, trên những mặt tủ bằng gỗ anh đào, trên chiếc bàn viết thời nữ hoàng Anne của bà. Từng phân vuông thừa ra trong phòng đều để một thứ đồ chế tác nào đấy, từ những món đồ tinh xảo đến hàng kém phẩm chất. Nữ diễn viên múa bằng sứ Dresden khiêu vũ cùng bầy chim cánh cụt bằng chất dẻo, những chiếc gối căng phồng rườm rà rải khắp mọi nơi, và căn phòng như mắc phải nỗi sợ giam giữ. Cô sập cửa lại sau lưng, không thể thoát khỏi cảm tưởng rằng cô không có mấy điểm tương đồng với bác Ermy.
Phòng bác Willy nằm đối diện – gần như tránh được sự bừa bộn cá nhân. Có một chai vodka rỗng trong giỏ giấy lộn, và quần áo ông mặc hôm qua được gấp ngay ngắn đặt trên một chiếc ghế kiểu Windsor. Bầu không khí trong phòng cũ kĩ và mệt mỏi, khá giống con người bác Willy, và cô ra khỏi đó rất nhanh.
Gác mái nằm khuất sau một góc ngoặt nhỏ trong hành lang, đi xuống hai bậc thang và qua phòng kho để đồ vải lanh và phòng tắm dành cho khách. Cô vặn nắm đấm cửa, không khỏi rùng mình e sợ. Vì sáng nay cô không tin chỉ có một mình mình. Cô thấy như khắp mọi nơi đều có những cặp mắt, quan sát cô, đe dọa cô.
”Thật vớ vẩn,” cô lẩm bẩm thành tiếng, bước vào phòng và bật đèn lên.
Bà Morse không hề phóng đại khi bảo rằng gác mái đầy đồ tạp nham. Rương hòm chất chồng lên nhau, báo và tạp chí cũ được buộc thành từng bó nhỏ, những bộ yên cương, ván trượt tuyết, vợt tennis cũ cần xâu buộc lại, các loại hộp lớn hộp nhỏ. Và đồ đạc của cô.
Cô nhận ra nó với một cảm giác nhẹ nhõm và yêu thương ùa về, giống như trông thấy một người bạn cũ, và cô đi về phía đó trong trạng thái bàng hoàng, lướt bàn tay lên khung giường bằng gỗ anh đào sáng bóng ấm áp, chiếc bàn trang điểm duyên dáng, một chiếc rương lớn không hiểu sao có vẻ rất phù hợp với những thời kì khác nhau của những món đồ khác. Cô sẽ đem nó trở lại, cô tự hứa với mình. Ngay khi cô có thể bỏ những thứ hiện đại gớm guốc kia đi và chất lên xe ngựa đưa đến bãi rác, cô sẽ đưa những món đồ thân yêu của mình về vị trí cũ.
Cô xem những chiếc hộp để ngay ngoài cùng, hy vọng có thứ gì đó có thể xốc lại trí nhớ của mình. Nhưng không một thứ gì đánh động cái cơ cấu nhỏ bé đáng ghét và bí ẩn trong não bộ cô. Chiếc váy vũ hội treo đơn độc hẳn là của cô, tuy cô không nhớ nổi một khoảnh khắc huyền diệu nghẹt thở nào, một niềm phấn khích lãng mạn nào liên quan đến nó. Nó chỉ là một chiếc váy đẹp dành cho một thiếu nữ cô không quen biết, và cô lơ đãng tự hỏi chiếc váy cưới của mình để đâu. Và liệu nó có đem lại chút nhận thức nào đáng giá hơn.
Cô mải lục lọi, tìm bới và cố ép ra vài mẩu ký ức đến quên cả thời gian. Có lẽ nhiều giờ đồng hồ đã trôi qua. Cô ghi vào trí nhớ tất cả những đồ đạc cô biết thuộc về phòng mình, và đắm trong những kế hoạch kê lại chúng thế nào cho tốt nhất. Khi cuối cùng cô cũng ra khỏi căn phòng áp mái và tắt đèn, thì hành lang đã tối đen. Cô nghe thấy có tiếng xe ô tô từ nhà phóng đi, cô liền vội chạy đến cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài.
Đó là chiếc Mercedes còn khá mới của Patrick, cô thở phào nhẹ nhõm. Giờ cô sẽ có thời gian để dò la vào phòng anh ta. Không dùng được từ nào khác – cô cần khám phá những bí mật anh ta giữ kín với người vợ không mong muốn của mình. Bất kỳ manh mối nào trước cái ngõ cụt chúng hiện rơi vào đều đáng xăm soi, dẫu cho những phương pháp của cô không được đàng hoàng. Cô phải tìm hiểu nhiều hơn về anh ta nếu cô muốn nhớ lại mọi ký ức đã mất. Và lí do cô lấy anh ta lúc đầu.
Và liệu cô có lí do nào để sợ anh ta không.
Cô vẫn không rõ làm sao cô lại sợ anh ta thế. Chắc chắn anh ta không giống loại đàn ông ưa bạo lực. Trong anh ta ẩn sâu một sự giận dữ, và phần lớn sự giận dữ đó nhằm vào cô. Nhưng cô vẫn không sao tin rằng anh ta muốn hại cô.
Hay cô có thể tin điều đó? Cô có ngu ngốc không nếu tin vào bản năng của mình trong lúc không có ký ức hỗ trợ? Tại sao không thể là Patrick đã đánh vào đầu ông Ben và phóng hỏa đốt tàu ngựa? Tiền bảo hiểm có thể là một động cơ rất mạnh.
Có khi anh ta đã thuê George Adrews để dụ dỗ cô bỏ trốn rồi giết cô. Có khi chính anh ta đã cố giết cô.
Có khi, có khi, có khi. Đã bao nhiêu lần cô nghĩ mình sẽ phát điên nếu không bắt đầu tìm được câu trả lời cho những câu hỏi cứ quấy nhiễu cô.
Bao gồm câu hỏi cơ bản nhất. Chồng cô là một kẻ thù nguy hiểm hay một người ngoài cuộc vô tư? Hay một người quan tâm hơn mức anh ta mong muốn?
Cô lấy trong ngăn kéo ra chiếc áo thun dày đã mua cho anh ta và kẹp dưới cánh tay trước khi quyết tâm vào chiến dịch cuối cùng. Nếu tình cờ chạm mặt bà Morse hoặc bác Willy ít nhất cô sẽ có cớ. Dù vì sao cô cần một cái cớ để vào phòng chồng mình thì nằm ngoài nhận thức của cô. Cô chỉ biết nó là sự thật.
Cô lặng lẽ đi xuôi hành lang và mở cửa phòng Patrick với tất cả sự lén lút của một tay tổ ăn trộm. Không một tiếng động nào được phát ra từ hành lang trên gác. Để tất cả mọi người đều biết là cô đang ngủ trong cơn ác mộng tao nhã mang tên phòng mình. Cô lách vào trong và đóng cửa lại.
Cô đã không quan sát thật cẩn thận vào ngày đầu tiên khám phá căn phòng, chỉ nhận thấy một phong cách nam tính đơn giản trước khi cô đóng cửa lại. Nhưng giờ nó mang một tầm cỡ hoàn toàn mới. Nó là phòng của Patrick, con người bí ẩn, và đầy sức lôi cuốn.
Giường của anh ta cao và rộng, ít nhất phải cách mặt sàn gần bốn bước chân, kiểu giường nơi trẻ con sinh ra và người già qua đời, kiểu giường mà người ta tìm thấy một triều đại trong đó, nếu ai có ý muốn ấy. Cô lướt tay lên tấm chăn đẹp đẽ, và tự hỏi mình có từng được hưởng những phút giây không thể nào quên trên chiếc giường hấp dẫn này. Nếu có, thì hiển nhiên cô đã quên tiệt chúng.
Cô có thể hình dung thân hình cao lớn săn chắc của Patrick gieo xuống chiếc giường mênh mông và trở qua trở lại trên đó, và dạ dày cô khẽ quặn lên nhức nhối. Của khao khát? Hay hốt hoảng? Hay cả hai? Cô không thể trả lời thành thật.
Cô đặt chiếc áo lên giường một cách hết sức nâng niu, rồi đi tới chiếc tủ ngăn kéo, thấy chiếc lược chạm bạc khắc những chữ cái đầu tên của anh, những tờ tiền lẻ nằm rải rác. Bức ảnh một cô gái trẻ đứng trên đồng cỏ, đầu ngả ra sau, cười rạng rỡ.
Tay Molly run lên khi đưa ra với lấy bức ảnh. Cô biết khuôn mặt ấy, khoảnh khắc ấy. Nó là ảnh của cô, không phải độ tuổi bây giờ, và cô gần như nhớ được, gần như bắt được….
”Cô đang làm cái quái gì ở đây?” Giọng anh ta cộc cằn, kinh ngạc, đập tan những thứ cô sắp sửa nhớ ra thành triệu mảnh. Cô chết lặng nhìn anh ta.
Anh ta đóng cửa rồi tiến lại gần. Anh ta đã cởi hết cúc áo sơ mi và lôi vạt áo khỏi quần jeans, rõ ràng đang định đi tắm, và đó là tất cả những gì cô có thể làm để tránh nhìn vào ngực anh ta.
Hẳn là cô từng nhìn thấy ngực đàn ông rồi. Hẳn cô đã từng thấy bộ ngực đặc biệt này rồi, và cô đang làm một kẻ thậm ngu ngốc khi đứng trơ ra đó, miệng lưỡi đông cứng. Vậy là da anh ta rám nắng, ngay cả vào cuối đông. Vậy là anh ta săn chắc, và mạnh mẽ, với một mảng lông hình tam giác thu hẹp dần chạy xuống cạp quần jeans. Vậy ra nó đúng là một bộ ngực đẹp khủng khiếp. Cô vẫn chưa có nhu cầu tìm lại khả năng hít thở của mình.
Anh ta vẫn tiến lại gần, và những bước đi của anh ta có một chút đe dọa, một sự duyên dáng uyển chuyển khiến cô tuyệt vọng nhìn quanh tìm một lối thoát.
”Anh làm gì với bức ảnh của tôi trên mặt tủ của anh?” cô hỏi ngược lại, cố hướng anh ta ra khỏi bất cứ điều gì anh ta đang nghĩ trong đầu.
”Đó không phải ảnh cô,” anh ta đáp thẳng tuột. ”Mà là một cô gái tôi từng quen biết, nhưng cô ấy đi mất nhiều năm nay rồi. Để cô lại thế chỗ.” Giọng anh ta đầy khinh bỉ trong lúc nhìn cô suốt lượt từ đầu đến chân, đoạn anh ta nhún vai, không hề giảm tốc độ đi về phía cô đang đứng như một kẻ phạm tội trong góc phòng anh ta. ”Cứ gọi nó là sự yếu đuối xa xưa,” anh ta chậm rãi thêm vào, dừng lại ngay trước mặt cô, gần đến nỗi cô cảm thấy được hơi nóng của anh ta, gần đến nỗi cô nhìn rõ hàng mi cong như cánh quạt viền quanh đôi mắt xanh đầy bão tố của anh ta.
Phản ứng của cô thật vô nghĩa đối với cô. Cô muốn bỏ chạy, và cô muốn chạm vào anh ta. Cô muốn đưa tay ra lướt dọc theo bộ ngực cơ bắp săn chắc của anh ta, nhưng một điều gì đó, một sự sáng suốt bẩm sinh nào đó, đã ngăn cô lại. Bất chấp việc cô hẳn đã từng làm chuyện này nhiều lần trong quá khứ, cô biết hiện giờ mình không nên làm thế. Dẫu cô có muốn cảm thấy làn da ấm áp của anh ta dưới lòng bàn tay cô đến đâu.
”Cô biết không, Molly,” giọng anh ta hạ thấp nhưng ngân nga, ”lẽ ra cô nên nói ra là cô muốn ghé thăm phòng ngủ của tôi. Tôi ắt đã mời cô đến từ lâu.”
Bất chợt anh ta vươn tay túm lấy đôi vai cô, kéo ập cơ thể không hề phòng bị của cô vào người mình. ”Thật đáng kinh ngạc là cô vẫn còn chút tác động lên tôi.” anh ta nói cục cằn, và miệng anh ta khóa lấy miệng cô với sự mãnh liệt đột ngột khiến cô sửng sốt, choáng váng, tê liệt. Anh ta siết lấy cô trong cánh tay như gọng kìm còn bàn tay kia giữ chặt cằm cô trong lúc tiếp tục hôn cô, với sự thong thả chậm chạp và khinh thường, không cho cô thoát ra, cho đến khi cô trở thành một khối run rẩy của những phản ứng hoang mang, những phản ứng cô bất lực không thể kiểm soát. Và rồi miệng anh dịu lại, không còn là sự trừng phạt mà là ban thưởng, và cô hôn lại anh, vòng hai tay qua eo anh, ép sát vào anh với nỗi khát khao tuyệt vọng mà cô không hiểu nổi.
Cô muốn được ở đây. Bị khóa chặt trong vòng tay anh, miệng anh trên miệng cô, không đòi hỏi gì khác ngoài sự đầu hàng tuyệt đối. Cô thốt ra một âm thanh khe khẽ sâu trong họng, và nó chính là sự đầu hàng.
Đột ngột anh vùng ra, lùi xa khỏi cô như thể cô bỗng mang bệnh truyền nhiễm. ”Quỷ bắt cô đi,” anh ta nhỏ giọng giận dữ. ”Ra khỏi đây ngay.”
Cô cứ nhìn anh ta trân trân trong ánh tranh sáng tranh tối của căn phòng mất một lúc, run rẩy và choáng váng đến tận xương tủy. Rồi cô bỏ chạy khỏi phòng không một lần liếc lại. Chạy khỏi anh ta giống như lúc trước, cách đây năm tuần, với cùng nỗi hoảng loạn mụ mẫm tương tự.
Về đến phòng mình cô sập ngay cửa lại và vặn khóa với một tiếng ’cách’ lớn vừa ý. Cô tựa lưng vào cánh cửa, vẫn không ngừng run sau những đụng chạm của anh ta. Cô dám chắc từ trước đến giờ cô chưa từng được hôn. Cô ắt không thể nào quên được một chuỗi cảm xúc dồn dập như thế. Thực ra cô có thể thề rằng cô chưa hôn ai bao giờ – cảm giác có một cái miệng nóng bỏng ẩm ướt áp vào miệng cô là một khám phá giật mình.
Nhưng thật vô lý. Cô đã hai mươi ba tuổi, và đã kết hôn. Đầu óc cô hẳn đang chơi khăm cô những cú còn tai ác hơn.
Cô di chuyển qua căn phòng tối om và ném mình xuống giường. Cô sẽ không xuống ăn tối, cô tự hứa với lòng. Cô không thể đối diện với anh ta sau khi…sau khi…
Cô sẽ nằm đây và ôm bụng đói.
”Molly, Molly cháu yêu, mở cửa ra, Mở cửa ngay nào!” Một giọng ra lệnh xuyên qua tâm trí đang chìm sâu trong giấc ngủ của Molly, cô choàng dậy. Mất một lúc mới nhớ mình đang ở đâu, và chuyện gì đã xảy ra. Miệng của Patrick trên miệng cô, cái khoảnh khắc quá ngắn ngủi đó cứ nung đốt trong óc cô.
Bất hạnh thay không còn thứ gì khác phá vỡ được ký ức trống trơn của cô. Cô moi óc, tìm những câu trả lời, phớt lờ tiếng gõ không ngừng ngoài cửa. Vẫn không có gì.
”Ai vậy?” cuối cùng cô chếnh choáng hỏi vọng ra, bật đèn lên.
”Tất nhiên là bác Ermintrude của cháu. Giờ thì mở cửa ngay.”
Đúng là bạo chúa, cô nghĩ. ”Cháu giúp được gì cho bác ạ?” cô cao giọng với vẻ bình tĩnh thong thả.
”Ý cháu là sao, cháu giúp gì được ta ấy à? Làm như ta bảo ngay, Molly, không thì ta sẽ không chịu trách nhiệm cho các hậu quả đâu.” Giọng nữ trầm của bà vút lên một nốt the thé vì nổi khùng.
”Vậy thì đừng,” Molly trả lời khá ngoan ngoãn, mừng vì mình có một linh tính chắc chắn.
Cô không thể chịu nổi bác Ermy. ”Cháu sẽ mở cửa khi nào cháu sẵn sàng, và không phải bây giờ. Bác hãy đi đi và để cháu một mình.”
Một sự im lặng giận dữ trùm lên bên kia cánh cửa gỗ sồi, cô có thể hình dung ra một quý bà khá hống hách tóc tai dựng đứng cả lên trong cơn lôi đình. Sau một lúc cô nghe thấy tiếng chân nện thình thịch bỏ đi và cô cười thầm, sung sướng một cách quá đáng vì cuối cùng đã đánh bại được một thành viên trong cái gia đình thù địch của mình.
”Molly,” giọng nói dịu dàng của bà Morse lọt qua cơn mơ màng khoan khoái của cô, cô bật dậy khỏi giường. Người đàn bà đi luôn vào phòng khi Molly vừa mở khóa cửa, lén ngó quanh để đảm bảo mình không bị trông thấy.
”Trời trời, cô khiến bác cô bị lên máu rồi đấy,” bà nói với vẻ thỏa mãn. ”Phải điều tôi lên đây để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với cô.”
Molly lại buông người xuống giường, lơ đãng tự hỏi trông mình có gì khác lạ không. Có thể nào bà Morse nhìn ra được Patrick đã hôn cô không? Chắc là không đâu – người ta hôn nhau là chuyện cơm bữa ấy mà. Ai nấy đều tỏ rõ thái độ rằng cô đã làm nhiều chuyện vượt xa cả hôn, và với nhiều người đàn ông chứ không riêng chồng mình. Đối với trí tưởng tượng đã bị vắt kiệt đến rã rời của cô thì có vẻ như nó là một sự kiện không đến nỗi động trời. ”Tôi không quan tâm nhiều đến bác Ermy,” Molly nói bằng giọng đăm chiêu.
”À, tôi phải nói đó là một chuyện mới mẻ. Cô và bà già hiếu chiến ấy vốn gắn bó như môi với răng, luôn làm Patrick tội nghiệp phải điêu đứng mỗi khi hai người có cơ hội.” Bà khịt mũi. ”Tôi mừng vì cô đã thấy sai lầm trong đường lối của mình.”
”Hình như chúng tôi không có nhiều điểm chung,” Molly nói. ”Bà chắc chứ?”
”Chắc,” bà khẳng định. ”Tôi mừng vì chuyện đó đã qua và chấm dứt. Tôi lên để muốn biết cô có xuống ăn tối hay không. Sẽ chỉ có ba người thôi – Willy, Ermy, và cô. Patrick đã đi khỏi nhà một tiếng trước mặt mũi rất khó coi, bảo rằng cậu ấy sẽ không về ăn tối. Chẳng hay cô có biết chuyện gì không?” Sự tò mò của bà không hề che giấu, song Molly không ở trong tâm trạng muốn thỏa mãn nó.
”Tôi không hình dung ra.” Cô trèo xuống giường. ”Và tất nhiên tôi sẽ xuống ăn tối. Để tôi phụ bà.”
”Xong xuôi cả rồi. Cô có thể an tâm là mọi thứ đúng như yêu cầu cao ngất của bà ấy.” Bà mím đôi môi mỏng vẻ ghê tởm. ”Cô xuống và nhớ giữ bà ấy tránh xa tôi ra. Bà ấy và Willy đang có khoảng thời gian sung sướng trong phòng khách, uống rượu của Patrick và thi nhau nói xấu cậu ấy trong lúc cậu ấy vắng mặt.”
”Tôi sẽ xem mình có thể làm gì,” Molly hứa, chải qua mái tóc rồi theo sau dáng người thẳng đứng của bà Morse đi qua hành lang.
Cô dừng lại một lúc ở ngưỡng cửa phòng khách, vừa đủ để điểm mặt những người bên trong. Bác Ermy quả đúng là hống hách, với mái tóc bạc bới cao hất ngược ra sau và cái cằm ba ngấn rõ ràng, ngấn trước lại rõ hơn ngấn sau. Đôi mắt nhỏ, nhìn giống mắt lợn, cái mũi hếch với hàng ria dữ tợn lởm chởm bên dưới hoàn thành nốt bức tranh, còn thân hình đồ sộ của bà không tả thì tốt hơn: một khối khổng lồ gắn trên cặp chân nhỏ xíu. Bà có vẻ khó chịu đúng như Molly đã hình dung. Và cô vô cùng vui mừng vì quan hệ họ hàng này, may sao, lại là họ xa.
”Chào mọi người,” cô vui vẻ chào bọn họ khi lướt vào phòng. Đôi mắt nhỏ của bác Ermy thâu lấy chiếc quần jeans, áo T-shirt, gương mặt không trang điểm của Molly, và mặt bà nhăn lại thành một vẻ bất mãn bực dọc.
”Chà,” cuối cùng bà nói, ”Thật mừng khi thấy cháu rốt cục đã quyết định xuống đây chào bà bác tội nghiệp này sau khi mất tích bí ẩn một thời gian dài. Đi biệt như thế mà không nói một lời.”
Molly mỉm cười với bà, không hề khó chịu. ”Cháu xin lỗi,” cô đáp ngắn gọn, rót cho mình một cốc lớn nước nam việt quất rồi ngồi xuống chiếc ghế ghế cứng còn lại – hai người họ hàng của cô đã trưng dụng những chiếc ghế thoải mái nhất trong phòng. ”Chuyến đi của bác có vui không?”
”Ta có thể dành câu hỏi ấy cho cháu đấy,” bác Ermy lạnh nhạt nói. Molly nhìn bà với vẻ điềm tĩnh phớt lạnh, và bà lập tức thay đổi thái độ hà khắc của mình. ”Molly thân yêu, cháu không thể cho chúng ta biết cháu đã đi đâu sao? Chúng ta đã rất lo cho cháu!”
Molly nhún vai, và bác Ermy nghiêng lại gần hơn, bầu không khí nặng nề cộng với mùi nước hoa đắt tiền nhưng trẻ trung một cách không phù hợp bà xức trên người trùm lên cô. ”Và Willy đây vừa cho ta biết cháu bị mất trí nhớ. Chắc cháu không thể đã quên bác Ermy của cháu chứ? Và tất cả những niềm vui chúng ta thường có với nhau?”
”E là cháu quên rồi ạ,” cô nhanh nhảu nói. ”Cháu đói quá. Đáng ra bây giờ bà Morse phải dọn bữa lên rồi chứ nhỉ – chúng ta đi thôi?” Molly duyên dáng đứng dậy, và bác Ermy chằm chằm nhìn cô với vẻ bực mình tăng dần.
”Thật là, Molly, chúng ta vừa mới bắt đầu uống ly thứ hai,” bà mở miệng, nhưng Molly đã ngắt lời.
”Ồ, hoàn toàn không thành vấn đề, bác có thể mang nó theo,” cô dập tắt lời phản đối của bà ngay đầu nước. Bác Willy từ ghế ngước nhìn lên, một tia thích thú và một cái gì khác chật vật hiện ra trên ánh mắt mụ mẫm. Ông lững thững đi theo họ vào phòng ăn, đem theo không những cả ly rượu mà cả chiếc bình whiskey bằng pha lê.
Molly nhìn bác Ermy tiến về chiếc ghế đầu bàn như một con tàu thủy. Khi bà vừa kéo chiếc ghế nặng trịch ra Molly liền lướt tới ngồi ngay vào, mỉm cười với bà bằng toàn bộ sức quyến rũ cô huy động được. ”Cảm ơn bác Ermy,” cô ngọt ngào nói, lấy chiếc khăn ăn bằng vải lanh dày ra và trải lên lòng.
Ermintrude đứng đờ ra một lúc, tức không nói nên lời. Bà ngồi xuống phía bên phải Molly với dáng điệu oai nghiêm khủng khiếp, thân hình phì lũ run lên công phẫn.
”Cháu thường phục sức khi ăn tối, cháu yêu à,” là tất cả những gì bà nói ra bằng một giọng buồn phiền, Molly thấy mình đã đi hơi quá.
”Cháu thích sự thoải mái hơn, bác Ermy,” cô hòa nhã đáp.
”Mà tối nay cậu ta đi đâu vậy?” Lúc giữa bữa ăn bà hỏi.
”Bác định hỏi về chồng cháu ạ?” Molly lịch sự hỏi lại. Bất kể cô có những bất đồng nào với người đàn ông ấy, cô cũng không định để cho bà già kinh khủng này xúc phạm anh. ”Cháu nghĩ là anh ấy ra ngoài có công chuyện.”
”Công chuyện giống như người đẹp Canning, nếu ta không lầm,” từ cuối bàn Willy khịt mũi.
”Có lẽ vậy,” Molly đáp tỉnh bơ. ”Nhưng tôi không nghĩ nó liên quan đến bác.” Lời tuyên bố bình thản của cô dội một gáo nước lạnh vào cuộc trò chuyện quanh bàn ăn, nhưng đến lúc họ quay lại phòng khách dùng rượu vang cộng một chút rượu cồn thì bác Willy và bác Ermy một lần nữa trở nên ba hoa.
”Nhìn cháu uống món nước ép nam việt quất làm ta rất vui,” bác Ermy nặng nề nhận xét khi đón một chiếc cốc cao thành nữa từ đôi tay đã lóng ngóng vì rượu của Willy. ”Chí ít trong chuyện này cháu đã làm theo lời dạy bảo của ta.”
Molly lập tức cố gắng từ chối không uống, nhưng Willy làm ngơ, cố rót thêm một lóng vodka vào chiếc ly cô giữ chặt ở xa.
”Thôi nào, cô gái,” ông ta trề môi. ”Đừng ra vẻ cả thẹn với chúng ta. Cô vẫn uống một chút món này trước khi cô trở thành Rebecca ở trang trại Sunnybrook (*). Patrick có ở đây để nhìn cô đâu – sống cho mình một chút đi,” ông ta vụng về pha trò.
Molly lắc đầu, mày cau lại khó chịu. ”Chuyện này không liên quan gì đến Patrick,” cô gay gắt, nhớ lại cảm giác miệng anh nóng bỏng trên miệng cô. Cô rùng mình nhấp vội một ngụm nước quả. Cô không muốn uống rượu. Cô không thích dính dáng đến chất cồn, và nếu cô thực sự có mang thì nó còn cho cô một lí do mạnh hơn để kiêng tránh.
Cô thắc mắc hai cái người được gọi là họ hàng của mình này sẽ phản ứng thế nào trước tin cô có thai. Với một tiếng thét kinh hãi, không nghi ngờ gì. Cô hình dung bác Ermy sẽ tìm cách lôi cô đến một cơ sở phá thai gần nhất nếu có thể.
”Dĩ nhiên là nó không liên quan đến Pat,” bác Ermy xen vào. ”Chứ cậu lại nghĩ cô bé tội nghiệp của tôi sẽ để mình bị hăm dọa bởi kẻ côn đồ hung dữ kia sao? Tôi đã cảnh cáo cậu ta lúc gặp cậu ta hồi tối – tôi sẽ không đứng yên nhìn cậu ta áp bức con bé.”
”Thế anh ấy nói sao ạ?” Molly tò mò hỏi.
Bác Willy khịt mũi. ”Nói với bà ấy những gì bà ấy có thể làm với lời khuyên của mình, và rằng cậu ta sẽ áp bức cô theo ý thích. Ermy đâu có quan tâm mấy đến chuyện đó, phải không bà bạn thân mến?” Ông ta lại cười rít lên the thé.
Molly đứng phắt dậy, thấy ghê tởm cả hai. ”Cháu nghĩ mình nên về phòng nghỉ. Hôm nay là một ngày dài và cháu vẫn chưa thấy hồi phục sau chuyện hồi sáng.”
”Ồ đúng rồi, Willy đã kể cho ta nghe tai nạn của cháu.” Phải chăng có một chút nhấn mạnh trong từ tai nạn? Bác Ermy có vẻ rất lo âu. ”Cháu thực sự nên cẩn thận hơn, Molly yêu quý. Chắc chắn có nhiều người xem cái chết của cháu là một mối lợi lớn. Rất lớn đấy. Nếu ta là cháu ta sẽ không đi ra ngoài một mình.” Bà gục gặc đầu đầy ý nghĩa, và Molly bình tĩnh cân nhắc ý định đánh bà ta.
”Cảm ơn bác đã lo cho cháu, bác Ermy,” cô nói bằng giọng bình lặng giả tạo. ”Patrick cũng đã khuyên cháu như thế. Cháu cam đoan sẽ lo cho mình thật tốt.”Cô cất bước rời khỏi phòng, Beastie đi bên cạnh. Hiển nhiên nó không quan tâm đến hai con người kia chẳng khác gì cô, Molly nghĩ một cách biết ơn.
”Đừng quên món nước nam việt quất của cô, Molly.” Willy đặt chiếc ly mát lạnh vào tay cô.
Cô cầm nó theo, chật vật kéo giãn đôi môi mím chặt thành nụ cười cảm ơn.
(*) Nhân vật chính trong bộ phim cùng tên được sản xuất năm 1938.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!