Hiệp Khách Vương Phi phần 1
Đánh chết tỳ nữ
Mùa xuân, hoa lá đua nở. Cây đinh tử trong vườn Thất vương phủ cũng không chịu thua kém. Những nụ hoa tím bé nhỏ cố gắng tỏa hương đi thật xa. Trong thư phòng, một nam tử tuấn mỹ ngồi nghiêng, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, cả người tỏa ra khí khái hào sảng. Bên cạnh, thuộc hạ Hắc Ảnh báo cáo sự tình, sau một hồi lắng nghe, nam tử mới lộ vẻ lười biếng dựa vào thành ghế:
– Được rồi, mấy hôm ta rời khỏi, vương phủ có phát sinh sự tình gì hay không?
Thất vương phủ vẫn luôn được Lưu quản gia quản lý rất tốt, sau một hồi im lặng rà soát, Hắc Ảnh kính cẩn lên tiếng:
– Bẩm vương gia, hai hôm trước, vương phi đã hạ lệnh đánh chết một tì nữ.
– Hử? – Hắn nhướn mày.
Nếu không phải hôm nay Hắc Ảnh nhắc đến thì hắn thật đã quên mình còn có một vị vương phi. Ba tháng trước Doanh tướng quân xin chỉ tứ hôn, ngày đó cũng tới gặp hắn. Lẽ dĩ nhiên ông ấy muốn hắn đồng ý hôn sự này, coi như để trả công dạy dỗ, chỉ cần cho nhi nữ của ông một tước vị vương phi. Mà vị vương phi này, sau khi vào phủ cũng vô cùng im lặng, ngoài đêm đại hôn, hắn cũng chưa từng thấy nàng rời khỏi Linh Hà các. Nghe nói nàng thân thể ốm yếu, bệnh tật quanh năm, trước kia chưa hề ra khỏi phủ tướng quân, mà sau đại hôn, cũng vì lý do này mà trực tiếp bỏ đi những thủ tục sau đó. Đối với hắn cũng đỡ phiền toái. Ba tháng nay, theo ám vệ báo về, nàng ngoài việc trồng cây, đọc sách, quả thực không hề làm gì khác nữa. Chân chân thực thực làm một vương phi hữu danh vô thực.
Hắc Ảnh thấy chủ tử nhướn mày hứng thú thì vội bẩm báo:
– Theo tin tức của ám vệ, tì nữ này động vào thuốc sắc của vương phi, nàng tức giận đã hạ lệnh đánh chết tì nữ ngay lập tức.
Một tì nữ, hắn cũng không quan tâm, chỉ là vị vương phi này phỏng chừng cũng không hiền lành như hắn nghĩ. Nàng đến vương phủ, tì nữ mang theo rất ít, hơn nữa thường ngày, việc sắc thuốc là do nàng đích thân làm. Đây là, không tin tưởng người khác ?
– Lấy bã thuốc của nàng đưa cho Lâm Tứ nhìn một chút.
– Rõ.
Hắc Ảnh nhận mệnh rồi kính cẩn lui xuống.
Trong thư phòng còn lại một nam tử, vài sợi tóc mai rũ xuống trán làm tăng thêm vẻ tùy hứng, hắn không quá chú ý đến việc nhỏ này mà chăm chú nhìn vào mật báo mấy hôm nay, chân mày hơi nhíu.
Nam tử này chính là Thất vương gia của Đại Sở, Nam Cung Diệp. Cuộc đời Thất vương gia biến động đầy sóng gió. Năm bốn tuổi, mẫu phi của chàng là Lan Chiêu Nghi bệnh nặng qua đời, chàng được Hoàng hậu nhận làm con thừa tự. Nhưng Thất hoàng tử khi đó tâm không ở Hoàng cung, một năm sau, chàng xin ra chiến trường. Nhiều năm chàng lăn lộn trên chiến trường lập được vô số công lao.
Bốn năm trước Đại Sở và Đông Lăng diễn ra cuộc chiến ác liệt khiến đôi bên thương vong nặng nề. Dù bề ngoài Đại Sở giành chiến thắng nhưng Thất hoàng tử trúng thương nặng, võ công mất hết. Khi ấy chàng mới mười bảy tuổi. Cuộc đời của một tướng quân sa trường coi như dừng lại ở năm mười bảy tuổi ấy.
Trở về kinh thành, chàng được ban phong thành Thất vương gia, nhưng điều đó chẳng thể bù lại nỗi đau mất hết võ công. Thất vương gia Nam Cung Diệp ngày nhày nhốt mình trong phủ, trở thành vị vương gia nhàn tản không quan tâm thế sự. Cửa lớn Thất vương phủ vẫn đóng kín trong bốn năm qua. Ấy vậy mà đột nhiên Hoàng thượng ban chỉ tứ hôn nữ nhi của Doanh tướng quân cho Thất vương gia. Hôn lễ nhanh chóng được tiến hành vào ba tháng trước. Trong ba tháng qua, cửa lớn Thất vương phủ vẫn chưa hề mở, dường như cưới thêm một vương phi không hề ảnh hưởng gì tới sự yên bình của Thất vương phủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!