Ma Thần Lôi Phong - Căn Bệnh Tác Quái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Ma Thần Lôi Phong


Căn Bệnh Tác Quái



Sắc trời tối dần hoàng hôn buông xuống phủ kín con hẻm nhỏ. Trong một góc tối có một người đang ngồi gục bên một trụ điện bên cạnh có một con chó đang sủa.

-Gâu…Gâu..Gừ…

Bắt đầu là những tiếng sủa nghi hoặc về kẻ lạ mặt bên địa bàn của nó,thấy người thanh niên cử động liền ra vẻ cảnh giác.

-Khụ…Khụ…Hàaa…cứ tưởng mình xong rồi chứ.

Dương tỉnh dậy nhìn ngó xung quanh rồi nhìn tay chân cảm thán. Nhìn qua con chó đang nhe răng nhìn mình giống như định táp cho người thanh niên một cái.

-Lại đây cắn tao nè.

Dương đưa cánh tay trái đã bầm tím trầy da do đấm nhau hồi trưa,ngoắc ngoắc nói.

-Ẳng…ẳng…

Dương ngơ ngác nhìn con chó đã chạy một hồi rồi cười nói.

-Chà..tưởng con chó gan lắm mình còn sợ bị nó táp một phát đây.

Hắn cảm thán nói,nghĩ rằng số mình hên gặp phải con chó chỉ biết sủa. Hắn nhìn lại hoàn cảnh của mình, áo đã rách bên vai do ẩu đả, quần thi be bét đất,đôi dép lào đang mang đã bị đứt một quai,má sưng vù mắt thâm một bên trái đầu tóc bù xù,đầu óc còn choáng váng do dư âm trận chiến vẫn còn.

-A…hít…thế này sao lết về nhà.

Vừa mới cử động thì cảm giác đau nhức từ bụng truyền lên não làm miệng hắn kêu rên đau đớn,cố gắng cựa dậy đi từng bước khó khăn hướng về nhà. Lê từng bước về nhà dù đã xẩm tối nhưng phố xá vẫn còn người,người người nhìn Dương bằng ánh mắt nghi hoặc và đề phòng,sợ hắn là côn đồ đi đánh nhau về gây sự nói xấu nó nghe thì khổ.” Có cần phải đề phòng mình như vậy không” Hắn nghĩ thầm.

-Con bị sao vậy Dương.

Một người phụ nữ đang tưới cây cảnh chạy lại hỏi.

-Dạ con bị người ta đánh dì ạ.

Dương ngoảnh mặt xoay người lại nói.

-Con đi đứng kiểu gì sao bị người ta đánh như thế này.

Lời nói tuy trách móc nhưng trong đó là chứa chang sự quan tâm và lo lắng của người phụ nữ.

-Dạ con không sao đâu dì,chỉ là bầm tím trầy xước chút thôi.

-Không sao..sao mà không sao được,đi..đi về nhà mẹ của mày băng bó rồi đi bệnh viện khám ngay cho dì.

Người phụ nữ lo lắng nói.

-Vâng dì đừng lo.

Dương nói xong liền đi nhanh về nhà trong ánh mắt lo lắng của người phụ nữ.

-Nhớ vào viện khám nhá thằng Dương

Tiếng hô to từ xa vọng lại của người phụ nữ.

-Vâng con sẽ đi…haizz.

Người phụ nữ này tên là Thẩm người chăm sóc hắn từ nhỏ tới bây giờ,thương hắn như con mình,còn hắn xem người dì đó như mẹ thứ hai trong cuộc đời,chưa bao giờ trái lời dì dù chỉ là một chút không thích,chuyện đi bệnh viện khám..hắn sẽ đi.

Sau khi về tới nhà đi thẳng lên phòng hắn lấy một quả trứng gà một cuộn vải băng bó để băng vết thương.

-Dương hả,sao bây giờ mới về con.

Tiếng của người phụ nữ dưới gác vọng lên kèm theo tiếng chân đi lên chỗ hắn.

-Cạch…sao con không nói…Dương con bị sao vậy,sao ra nông nỗi này,nói mẹ nghe.

Câu hỏi chưa kịp hỏi xong thì người phụ nữ tự xưng là mẹ của hắn hốt hoảng chạy tới nhìn hắn hỏi gấp.

-Mẹ…đừng lo,con không sao đụng chạm người ta nên bị đánh thôi.

Dương cố gắng giải thích làm sao cho có thể làm giảm bớt sự lo lắng trên mặt của mẹ mình.

-Còn nói không sao,nhìn này,mặt này,mũi này,mắt này,tay chânnày đều có vết thương cả mày bảo mẹ mày không lo sao được.

Người phụ nữ tức giận nói,mặc dù tức giận nhưng trong câu nói lại chứa sự lo lắng tột cùng.

-Mẹ…mẹ băng bó cái tay giúp con đi

Sau một lúc im lặng hắn nói.

-Giơ tay ra,nhanh lên mẹ còn đi nấu cháo cho mày.

Sau khi băng bó xong người phụ nữ đứng dậy nói :

-Xử lí cái mặt của mày đi,tí mẹ đem cháo lên cho ăn

-Vâng…à,mai con sẽ đi bệnh viện khám tình trạng sức khỏe.

Dương nhìn người phụ nữ nói.

-Ừm,mai đi khám đi,kêu ba mày chở đi.

………..

Buổi tối hôm đó. Trong một căn phòng một người đang nằm ngủ trên cái giường,căn phòng bố trí khá là thô sơ thuần một màu trắng xanh. Trên giường thanh niên đang thở dốc,mồ hôi vã ra như tắm.

-Hư…hư…hư

Khó thở tim đập nhanh ánh sáng nơi mắt thanh niên đang nhòe đi,nhòe đi rồi tối hẳn. “ Rầm “.

-Tò te..tò te…tò te.

Xe cấp cứu được kêu lên giữa đêm thanh tịnh phá vỡ không khí lặng im của con phố nọ.

-Con nó liệu có sao không anh.

Một người phụ nữ cầm tay của người đàn ông đứng cạnh lo lắng hỏi gấp.

-Anh cũng không biết…chắc sẽ ổn thôi…may mắn nghe tiếng động nên đã phát hiện sớm để báo xe cấp cứu…nếu để qua đêm e là….haizz.

Người đàn ông trấn định an ủi nói.

-Cầu trời Dương nó không bị sao.

Người phụ nữ chắp tay khẩn cầu nói.Động tĩnh tối qua là chỗ của Dương nạn nhân là hắn may mắn được người nhà phát hiện đem tới bệnh viện,chuyện này e là lành ít dữ nhiều.

-Cạch… sao rồi bác sĩ con tôi sao rồi

-Bà bình tĩnh vào phòng đi rồi nói chuyện.

Bác sĩ dẫn đường tới phòng đưa tay ý mời ngồi rồi nói :

-Đây là giấy xét nghiệm máu.

Từ trong tay đặt lên bàn đẩy về phía hai người nói. Sau khi nhìn kết quả thì hai người choáng,thật sự choáng rồi.

-Đây không phải là sự thật,con tôi không thể mắc căn bệnh như thế được.

Người phụ nữ hốt hoảng không tin vào những gì trên tờ giấy viết.

-Em…bình tĩnh…híttt…đây có phải sự thật không bác sĩ.

Người đàn ông trấn an người phụ nữ hít sâu rồi hỏi lại sợ mình và vợ nhìn nhầm.

-Rất tiếc…là thật.

-Bịch….

Người đang ông đơ người ngồi bệch xuống ghế thơ thẩn. Sau một hồi ngơ ngác người đang ông chống tay lên bàn hỏi :

-Có thể chữa được không bác sĩ.

-Rất tiếc…bệnh tim đã ở giai đoạn cuối không thể chữa được nữa,con ông bà chỉ có thể sống được vài tháng nữa thôi.

Bác sĩ nói xong liền kéo ghế đi ra khỏi phòng nhường sự yên tĩnh cho hai người

-Hức…hức…hức…tại sao,tại sao hả anh,tại sao phải là con mình hả anh, nó…hức…nó..nó ngoan hiền…nó hiếu thảo làm sao…hức tại sao lại là nó cơ chứ…anh à,nó..hức…hức…nó là con mình mà..nó..nó….

Người phụ nữ đã ngất đi vì không chịu nổi cú sốc tâm lí này.

-Haizz..duyên số…phải chấp nhận thôi.

P/S Cuộc sống sau này của Dương sẽ ra sao, Dương sẽ được cứu khỏi căn bệnh tim tác quái hay là chờ hết thọ nguyên mà chết đây,mời các bạn hãy đón đọc… Tym ạ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN