Lâu chủ vô tình - Chương 2: Hôn lên mắt nàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Lâu chủ vô tình


Chương 2: Hôn lên mắt nàng


Tàng Ca đến từ rất sớm, khi ấy Lãnh Phi Nhan mới ăn sáng xong. Chàng đứng sau lưng nàng rất lâu, mới dịu dàng lên tiếng: “Ngôn Ngôn, ta phải ra ngoài vài ngày, sẽ về nhanh thôi, muội nhớ tự chăm sóc bản thân mình.”

Lãnh Phi Nhan nghiêng đầu nhìn chàng: “Có chuyện gì sao?”

Chàng cười xán lạn, như ánh ban mai tháng năm, dịu dàng đáp: “Thính Thủy các bị người ta giết sạch, đồng đạo võ lâm cùng tới xem có giúp được gì không.”

Lãnh Phi Nhan tươi cười, nhảy cẫng lên: “Tàng đại ca, dẫn muội theo với.”

Tàng Ca nhìn nàng khó xử: “Nhưng đường đi vất vả, muội…

Lãnh Phi Nhan ôm lấy cánh tay chàng, cười duyên: “Tàng đại ca sẽ chăm sóc muội, đúng không?”

Tàng Ca giỏi dùng kiếm, cánh tay và cơ bắp rắn chắc, lúc này một tay bị Lãnh Phi Nhan ôm lấy, cảm giác mềm mại vô cùng, khiến cho một thiếu hiệp luôn đứng đắn giữ lễ tim đập loạn nhịp, không thể nói lời cự tuyệt. Chàng khẽ nói: “Mau đi thu dọn hành trang, ta đợi muội.”

Lãnh Phi Nhan nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, Tàng Ca dường như vẫn cảm nhận được cảm giác mềm mại khẽ xuyên qua lớp áo len lỏi vào trái tim mình. Ngắm giai nhân áo trắng trong phòng bận rộn như cánh bướm, lòng chàng dâng lên cảm giác dịu dàng khó tả.

Hai người vẫn cưỡi chung một con ngựa. Lãnh Phi Nhan uể oải dựa vào lòng chàng. Trên người chàng có hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, ấm áp dễ chịu. Tàng Ca mặc kệ nàng tựa lưng, thật kỳ lạ, nếu các cô nương khác làm vậy trước mặt chàng, chàng sẽ cảm thấy nàng ta thật dễ dãi. Nhưng Ngôn Ngôn luôn khiến cho chàng có cảm giác trìu mến trong lòng. Chỉ vài ngày ở chung ngắn ngủi, chàng không biết mình đã có bao nhiêu tình cảm với nàng.

Một tay nắm dây cương, một tay vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, chàng nuông chiều hỏi: “Mệt không?”

Người trong lòng không rõ gật đầu hay lắc, mơ hồ đáp: “Buồn ngủ.”

Dáng vẻ yêu kiều đó, khiến Tàng Ca cảm thấy tim mình mềm nhũn ra, dịu dàng vỗ về nàng: “Ta đi thuê xe ngựa.” Mất ba ngày, Tàng Ca mới đến nơi.

Xe ngựa dừng lại trước Thính Thủy các, Tàng Ca ngắm giai nhân đang say ngủ như đóa hải đường giữa xuân, nhẹ nhàng xuống xe. Trên đường vào, không ít người quen biết chàng, Âm minh chủ của Thiên Đạo Minh đã sai người khám nghiệm thi thể. Tàng Ca quan sát những thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, có thể thấy hung thủ ra tay rất tàn nhẫn, tất cả đều bị một kiếm đoạt mạng, hơn nữa số người tới không vượt quá hai mươi tên.

Mọi người ở đây sắc mặt nghiêm trọng, không ai có thể tưởng tượng được cảnh chỉ hai mươi tên sát thủ có thể hủy diệt toàn bộ Thính Thủy các này. Toàn bộ các, chắc cũng phải tới một, hai trăm người chứ?

Ẩm minh chủ tháo chiếc móc vàng trên tường xuống: Phi Yến khấu, Yến lâu.

Không ai dám nói ra hai từ này, đây là điều cấm kỵ trên giang hồ.

“Tàng Ca, dựa vào vết thương có thể nhận ra những tên vô lại đó dùng chiêu gì không?” Ẩm minh chủ cố gắng trấn tĩnh nói.

Tàng Ca cúi người quan sát vết thương chí mạng như vết son kia, giọng nói tự tin: “Có thể.”

Âm minh chủ gật đầu, vô cùng hài lòng với thiếu thiên này. Đúng là sóng sau xô sóng trước: “Vậy nơi này giao cho cậu, bổn minh chủ hy vọng trong năm ngày có thể tìm được cách thức ra tay của chúng, để có thể đưa ra đối sách thương lượng cùng võ lâm đồng đạo.”

“Tàng mỗ nhất định cố gắng hết sức.” Tàng Ca ôm quyền, vẻ mặt nghiêm túc tràn đầy chính khí.

Tàng Ca trước giờ luôn giữ chữ tín, vì thế mấy ngày này đều dành phần lớn thời gian ở Thính Thủy các. Chàng có chút hối hận khi đưa Ngôn Ngôn theo, nhưng cũng không thể để một cô nương ở nơi toàn mùi máu tanh thế này được.

Hơn nữa, nhìn bóng dáng xinh đẹp tựa trăng kia, chàng sao có thể để nàng lại đây.

Tàng Ca thuê một gian phòng tại khách điếm gần đó, sắp xếp cho Lãnh Phi Nhan ở lại. Nàng chỉ thản nhiên: “Muội đi với huynh.”

Tàng Ca âu yếm vuốt tóc nàng: “Muội sẽ bị dọa sợ đấy, nghe lời ta đi.”

Nàng vẫn kiên quyết: “Muội đi với huynh.”

Tàng Ca cuối cùng đấu không lại nàng, đành dẫn nàng vào Thính Thủy các. Dù đã chọn đi vào ban ngày, nhưng chàng vẫn lo sẽ khiến nàng hoảng sợ. Lãnh Phi Nhan lặng lẽ theo sau, vết máu đã khô đen trên tường cho thấy sự thảm khốc lúc bấy giờ.

Nàng khẽ đảo qua hiện trường, thấy có dấu vết ra tay của Lục Nguyệt, Thất Dạ, Trường Phong cùng hai mươi sát thủ. Tàng Ca vừa đi vào trong, vừa để ý sắc mặt nàng, lo lắng không yên, hỏi: “Hay muội ra ngoài đợi, ta sẽ cố gắng xong sớm ra với muội, được không?”

Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt chàng chân thành, lại cười nói: “Ngôn Ngôn không phải tiểu thư khuê các yếu đuối. Năm ấy Kim Lăng lụt lớn, người chết còn nhiều hơn so với bây giờ. Muội… muội cũng là kẻ may mắn sống sót từ đống xác chết đó thôi.”

Tàng Ca thấy nàng quả thật không sợ hãi, trong lòng lại tăng thêm vài phần hảo cảm, giọng nói càng dịu dàng: “Vậy ta đi làm việc, muội theo sau ta.”

Lúc mới gặp, Lãnh Phi Nhan chỉ cảm thấy chàng là kẻ dòng dõi thế gia thừa nhiệt huyết, dựa vào gia môn mà có chút thanh danh. Giờ mới thấy chàng trầm tĩnh, từ tốn lật từng trang giấy dưới đất, nhúng bút vào nghiên mực, vô cùng chăm chú miêu tả những chiêu thức tàn sát kia.

Nàng lặng lẽ ngồi bên cạnh, máu tanh xung quanh không hề ảnh hưởng đến chàng. Những đường nét dần hiện lên trên giấy, có thể thấy những chiêu thức trong kiếm phổ từ từ xuất hiện.

Lãnh Phi Nhan cảm thấy rất thú vị mỉm cười, quả thật đây chính là kiếm pháp nàng đích thân truyền thụ cho sát thủ Yến lâu – Lang Yến Nam Phi.

“Tàng Ca”, Lãnh Phi Nhan nhìn chàng đang chăm chú hạ bút. Ánh sáng nhạt theo bức tường đổ len lỏi chiếu vào, gương mặt tuấn tú của chàng cũng như được nhuộm vàng dưới ánh nắng: “Dựa vào vết thương và hiện trường, huynh có thể vẽ lại những chiêu thức hai bên giao đấu sao?”

Chàng không dừng bút, nụ cười ấm áp khiêm tốn: “Nếu hiện trường không bị phá hủy quá nhiều, thường có thể vẽ lại được tám phần.”

Lãnh Phi Nhan nhìn Lang Yến Nam Phi đang hiện lên, nào chỉ có tám phần. Nàng nhẹ nhàng giúp chàng vén phần tóc lòa xòa trước trán: “Vậy có phải huynh giữ trong tay rất nhiều tuyệt kỹ của các môn phái không?”

Tàng Ca cười trêu nàng: “Sao, Ngôn Ngôn cũng thích bí kíp?”

“Không, muội chỉ đang nghĩ, nếu vậy thân thủ của huynh phải rất bất phàm.”

Tàng Ca ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi trong veo như nước, rót thêm vào ánh quang vàng nhạt, ở nơi đó có thứ chính khí hiệp nghĩa Lãnh Phi Nhan chưa từng thấy qua, chàng dửng dưng đáp: “Thật ra Tàng Ca chưa từng nghĩ sẽ luyện các loại võ thuật đỉnh cao, hơn nữa trong giang hồ, cao thủ vô số.” Chàng cười rất thoải mái, trong sáng như ánh ban mai tháng năm: “Tàng Ca cũng không thích cái danh đại hiệp đầy máu tanh này, chỉ tiếc người trong giang hồ, một khi đã gặp, khó tránh khỏi phải can dự vào một số việc.”

Chàng gác bút đứng dậy, chăm chú nhìn Lãnh Phi Nhan, đôi mắt bồng sáng lên: “Thật ra… nếu được lựa chọn, ta nguyện sóng vai cùng hồng nhan tri kỉ, nàng nắm tay ta, neo ta nửa đời phiêu bạt, ta hôn mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh.”

* * *

“Nàng nắm tay ta, theo ta nửa đời phiêu bạt, ta hôn mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh.” Lãnh Phi Nhan buông thõng tay đứng đó, mái tóc đen tung bay, vạt áo phất phơ, khẽ lẩm bẩm.

Tàng Ca ngơ ngẩn nhìn nàng, ở nơi ngập tràn máu tanh và ánh sáng này, nàng như viên ngọc quý, đẹp tựa tiên nữ giáng trần. Bàn tay dính đầy mực đen kia khẽ vuốt lên mái tóc dài, vẻ mặt Tàng Ca kiên quyết: “Ngôn Ngôn, muội bằng lòng gả cho ta không?”

Lãnh Phi Nhan đứng yên chồ cũ, chàng cũng cảm thấy hình như mình có phần đường đột, vội vàng thu tay về: “Không sao, Ngôn Ngôn, ta không muốn ép muội.” Lãnh Phi Nhan mỉm cười nắm lấy bàn tay đang thu về kia: “Được.”

Tàng Ca ngỡ mình nghe nhầm, mãi sau mới đưa tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng: “Ngôn Ngôn, Tàng Ca nhất định sẽ quý trọng muội, cả đời này không xa, không rời.”

Lãnh Phi Nhan vuốt mặt chàng, giọng nói không chút cảm xúc: “Cho dù xảy ra chuyện gì, cả đời cũng không xa, không rời?”

Tàng Ca nghiêm túc gật đầu, vô cùng kiên định: “Cho dù xảy ra chuyện gì, cả đời nguyện không xa, không rời.”

“Huynh không hối hận?”

“Không hối hận.”

“Tàng Ca, hãy nhớ kỹ những lời huynh nói hôm nay.”

“Ta sẽ nhớ kỹ.”

“Vậy huynh vẽ đi, muội đói rồi, nhanh lên chúng ta cùng đi ăn.”

“Đi luôn bây giờ đi.”

“Nhưng…”

Trong lúc Lãnh Phi Nhan còn do dự, Tàng Ca cười phá lên: “Không thể để thê tử yêu quý của ta đói chết được.”

Ngày hoàn thành bản vẽ, Tàng Ca mua rượu tế mọi người trong Thính Thủy các. Chàng cùng với thiếu chủ Thính Thủy các từng có duyên gặp mặt vài lần, vô cùng khâm phục thân thủ và lòng dũng cảm của hắn, không ngờ trong nháy mắt đã cách biệt âm dương.

Lãnh Phi Nhan nhìn chàng rót rượu tế. Tàng Ca quay người ôm nàng lên xe ngựa. Dựa vào lồng ngực rắn chắc, Lãnh Phi Nhan nghe thấy chàng khẽ ngâm:

Mười bước giết một mạng, ngạo nghễ chốn cung Tần.

Gió thổi đạn không bay, thân ảnh khẽ nhẹ nhàng.

Giang sơn bề bộn, thức tỉnh tri kỷ đã rời xa.

Ôm bảo đao ca khóc mộng tàn trong giây lát,

Tung hoành ngang dọc, bồng chốc hóa tay không.

Trầm mặc tựa lan can, thổi khúc tam lộng: Hỏi anh hùng, anh hùng nơi đâu?

Có lẽ do rượu mùi rượu quá nồng, nàng đột nhiên đưa tay ôm lấy chàng, vùi mình vào lòng chàng. Chàng là chính nhân quân tử khiến người ta phải nghiêng mình thán phục, cả về nhân cách và sức hấp dẫn. Trên người chàng, có sự hiệp nghĩa và nhiệt huyết từ lâu đã phai mờ trong lòng Lãnh Phi Nhan.

Trái tim đang đập mạnh mẽ này, dung nạp đại nghĩa trong thiên hạ, sục sôi dòng máu nam nhi, cũng chứa chan tình cảm nam nữ thường tình.

Nhiều năm chém giết trong máu tanh, Lãnh Phi Nhan đã học được cách giấu đao nhọn trong nụ cười, học được cách luôn giữ vẻ mặt ung dung thản nhiên, cũng học cách không tin tưởng bất cứ người nào, ngay đến kẻ thù còn cảm thấy nàng quá tàn nhẫn. Nàng nuôi nhiều nam sủng, có lúc nàng cảm thấy thứ mình đang ôm trong lòng không phải người, có lẽ đó chỉ là con chó con mèo, tiếp cận nàng vì nhiều mục đích khác nhau, để rồi cuối cùng, bị chết hoặc ra đi cũng vì nhiều nguyên nhân khác nhau.

Ở Yến lâu, nàng chính là thần. Không ai dám nghịch ý thần, không ai dám bình luận đúng sai, cũng không ai có thể hiểu được sự lạnh lẽo cô đơn của thần.

Còn giờ đây, có một người đang ôm nàng trong lòng, nói sẽ che chở nàng trải qua nửa kiếp lênh đênh. Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu nhìn gương mặt trẻ trung, khẽ cười, ý vị mơ hồ không rõ.

* * *

Hai người cùng cưỡi ngựa trở về Tàng Kiếm sơn trang.

Đêm, mưa to, chớp giật sấm rền. Lãnh Phi Nhan yên lặng đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời mưa giăng khắp lối. Bên ngoài, Tàng Ca đang do dự, vừa định xoay người rời đi, Lãnh Phi Nhan bỗng đẩy cánh cửa ra.

Sấm chớp đan xen, tia sáng chợt lóe, hai người đều chìm trong bóng tối. Tàng Ca cảm thấy giọng nói của mình có vẻ khác thường: “Ta…” Thật ra chàng lo nàng sẽ sợ hãi nên chạy qua xem sao, giờ thấy nàng vô cùng bình tĩnh, lại không biết phải mở miệng thế nào.

Lãnh Phi Nhan bồng vươn tay ôm lấy cổ chàng, Tàng Ca chỉ cảm thấy có mùi đàn hương thoang thoảng xông vào cánh mũi, cả người nóng bừng, biết là thất lễ nhưng lại không nỡ đẩy đôi tay đang quấn quanh cổ kia ra.

Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu hôn lên môi chàng, hơi thở chàng tươi mát, trong lành như gió tháng tư, lại như mang theo hương vị của ánh dương, khiến nàng có chút lưu luyến. Tàng Ca nghiêng người tựa mình vào cửa, để mặc nàng ôm, mỹ nhân trong lòng, hơi thở thêm dồn dập, chỉ một nụ hôn, khiến chàng thấy chuyện nam nữ trước kia mình chưa từng nghĩ tới lại có thể mê hồn đến vậy.

Tay ôm lấy eo nàng, Tàng Ca cảm thấy nơi nào đó trên người mình như đang muốn thoát ra. Làm sao chàng không biết mình đang thất thố, nhưng người trong lòng nhiệt tình như lửa, vậy là trái tim chàng thầm vứt bỏ vài phần nghiêm khắc với bản thân. Dù gì cuối cùng, rồi nàng cũng sẽ gả cho mình, chẳng phải sao?

Nghĩ vậy, chàng không do dự nữa, xoay người đặt nàng lên khung cửa, hôn nhẹ xuống chiếc cổ và khuôn ngực trắng ngần của nàng.

Y phục trút xuống, gió mát lùa vào, Lãnh Phi Nhan chợt cảm thấy hơi lạnh, cả người khẽ run lên. Tàng Ca ôm lấy nàng, nhanh chóng đóng cửa lại, đè nàng xuống giường.

Có lẽ do lần đầu, Tàng Ca không thể kéo dài được lâu. Lãnh Phi Nhan cũng không muốn chàng rời đi như những nam sủng khác, sấm chớp đan xen trong đêm tối, hai người yên lặng ôm nhau, nhưng đều không ngủ.

Tàng Ca vuốt tóc nàng trìu mến: “Ngôn Ngôn, ngày mai ta sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.” Lãnh Phi Nhan chỉ ôm chặt lấy eo chàng, thì thầm: “Đừng nói gì.” Trời tờ mờ sáng, Tàng Ca đứng dậy rời đi, phát hiện nàng đã tỉnh, liền mỉm cười hôn lên trán nàng: “Người khác nhìn thấy sẽ không hay, vẫn còn sớm, muội ngủ tiếp đi.”

Lãnh Phi Nhan cũng không để ý tới chàng nữa, cứ thế ngủ tiếp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN