Vấn Thiên - Tiểu Bạch Thỏ - Chương 2: Cổ Thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Vấn Thiên - Tiểu Bạch Thỏ


Chương 2: Cổ Thiên


Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

_______

– Vấn Thiên, tiếp chiêu! –

Tên áo giáp khi nãy quát nàng lúc này hằm hằm vác đao ra, cự đao dài chín thước xé gió chém tới, Vấn Thiên nhanh nhẹn tránh đi, nam tử áo đỏ lại nhấc đao đâm tớt phía nàng, lưỡi hái trong tay vung vẩy, nàng liên tục chống đỡ chiêu thức mạnh mẽ của tên áo giáp. Trong lòng kinh ngạc không thôi, chiêu thức của tên này không hoa lệ, không kĩ xảo, nhưng thắng ở chỗ sức mạnh rất lớn, cây đao lớn này chí ít phải vài chục cân mà tên này vung đao giống như không tốn sức chút nào, rất linh hoạt, nhưng nàng có thân hình thấp mấy lần tránh thoát được hiểm chiêu, tránh được vài lần công kích, nàng đã mất kiên nhẫn không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, thầm nghĩ đến việc tên hồ ly kia còn có thể tìm tới lập tức mồ hôi đầy đầu, cả người tê dại.

Vấn Thiên ghiến răng, quyết định tốc chiến tốc thắng.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Lưỡi hái trong tay chống xuống đất. Mí mắt khép lại, nam tử áo giáp cho là cơ hội tốt thầm nghĩ tên nhóc này thật sơ sẩy, hắn không chậm trễ lập tức cầm đao lên ra sức lao nhanh như gió.

Mũi đao chỉ còn cách khuôn mặt nàng vài tấc, bỗng đôi mắt nàng mở ra, gió xung quanh đột nhiên gào thét dữ tợn, từng cơn lốc chọc trời kéo đến cuốn bụi mù mịt. Áo choàng bay phần phật, mũ áo của nàng bị gió thổi làm rơi ra.

Mái tóc trắng xóa như tuyết, trên gương mặt non nớt, đôi mắt vàng kim hiện lên những dòng chữ cổ ngoằn nghèo như rắn, dưới khóe mắt là hoa văn thanh lãnh dần dần tiêu tán sau thái dương.

Đất trời gầm thét.

Gió lốc nổi lên.

Một đám người quanh đấy, ai nấy đều run rẩy, sức ép mạnh đến nỗi khiến chúng quỳ rạp xuống đấp, tên nam tử áo giáp cũng không ngoại lệ, hai chân nhũn như bún phải lấy đao chống đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng được, ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng.

– Ngươi cũng thật là, một đám tiểu bối mà cũng không tha…

Một tiếng thở dài khe khẽ như gần như xa truyền tới, đám người quanh đó như được tắm trong gió xuân, cảm giác áp bách nặng nề lập tức bay sạch, gió lốc, động đất cũng giảm bớt, bọn họ đảo mắt nhìn quanh cố tìm kiếm giọng nói đó nhưng lại không thể nghe rõ nó phát ra từ hướng nào, đôi mắt vàng kim sáng quắc phát ra ánh sáng lạnh, áo choàng đen phần phật bay.

Nàng chăm chú nhìn về một phía cuối chân trời một lúc sau hơi cau mày, sắc mặt trắng bệt.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Một thân ảnh đỏ rực hiện ra, mái tóc đen tuyền buông thả, khuôn mặt sau lớp bụi mù dần lộ ra.

Đôi mắt vàng kim sáng rực, khóe mắt cũng có hoa văn nhưng lại là một màu đỏ tươi như máu.

Chân trần chỉ đeo một chiếc chuông, mỗi bước hắn đi nàng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chuông leng keng vang lên.

Nàng chán nản

Cuối cùng cũng không tránh khỏi, nàng lạnh lùng nói.

– Hồ ly, ngươi đến đây làm gì? Muốn cứu bọn chúng!?

Hoa văn dưới khóe mắt nàng dần tụ lại, bão cát gió lốc dần dần tiêu tán, khóe môi nhếch lên cười nhạt lại chỉ tay vào đám người đằng trước nói.

– Hồ Ly, ta nói trước là không được, bọn họ muốn cướp đồ của ta, chết không hết tội!

Đám người đồng loạt rùng mình, nhìn đến hoa văn dưới khóe mắt của nàng, bọn họ đều biết bản thân đã chọc nhầm người rồi.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Truyền thuyết kể lại, từ khoảng không hỗn độn xa xưa, khi chưa khai sinh ra sinh mệnh, sinh linh, trong biển hỗn độn đó đã sản sinh ra ba vị thần nhân có nhiệm vụ tạo ra thế giới, qua vô số năm tháng được sinh ra, một người trong ba người quyết định hy sinh chính bản thân trở thành thiên địa pháp tắc hải, hai người kia trở thành người tạo dựng thế giới, trong đó một người mà thế nhân hay gọi là thiên đế, người còn lại họ không biết tên, không biết mặt, càng không biết y là người thế nào chỉ có trong sách cổ xa xưa từng ghi chép lại vài câu miêu tả về người này

“Áo choàng đen như mực, tóc dài như tuyết, sử dụng binh khí cổ quái như đao lại không giống đao, như thương lại không giống thương, dưới khóe mắt là hoa văn thanh thiên…”

– Bao nhiêu năm ngươi vẫn ngông cuồng như vậy, sao rồi, lần này quay về có muốn làm thiên hậu của ta không? – Nam tử áo đỏ đã đến gần nhưng vẫn khá xa vị trí nàng đang đứng, khóe môi nhếch lên mở miệng nói, bộ dạng nghiêm túc vô cùng không có vẻ gì là trêu đùa.

Thiên hậu?

Một đám người trợn mắt há hốc miệng nhìn nam tử vừa đến. Nhìn đến gương mặt kia bọn họ ngay lập tức sửng sốt.

Kia, không phải là thiên đế sao?

Thiên đế vốn khoa trương thành thói, lại hay lăng nhăng, rất yêu thích kì trân dị bảo, vì thế rất hay lộ diện, người biết cũng không có gì kì lạ khác hẳn với vị còn lại, im hơi lặng tiếng vô cùng, đám người đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắc y tóc trắng.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Vấn Thiên nghe thấy lời nói kia của nam tử áo đỏ khóe mắt bỗng nhiên giật giật vài cái.

– Cổ Thiên ngươi thật khiến người ta ghê tởm, cút đi, đừng làm hỏng việc của bổn cô nương!

Nàng lạnh lùng nói.

– Sao có thể được lâu rồi chưa gặp, phải ôn chút chuyện cũ chứ!? – Cổ Thiên nhìn nàng cười tà mị, hoa văn đỏ tươi dưới khóe mắt càng khiến vẻ đẹp của hắn yêu diễm hơn, quyến rũ trời sinh.

Vấn Thiên kìm lại cảm giác nhộn nhạo muốn nôn, nhoáng một cái thân ảnh của nàng biến mất, lưỡi hái trong tay không biết từ khi nào đã đặt ngay cổ của Cổ Thiên, nàng chỉ đứng cách hắn vài bước chân, dùng đôi mắt chán ghét nhìn hắn.

– Không gặp vài vạn năm, miệng lưỡi của ngươi càng khiến ta ghê tởm!

Cổ Thiên vẻ mặt như thường đưa tay đẩy lưỡi hái trên cổ ra, khóe mắt liếc nàng, vẻ mặt giận dỗi nũng nịu nói

– Người ta cũng chỉ nhớ cô thôi, ở đây vài năm không được sao?

Một đám người trố mắt nhìn thiên đế uy phong lẫm liệt trong truyền thuyết lúc này giống như thú cưng đôi mắt lấp lánh nhìn Vấn Thiên chỉ thiếu mỗi phe phẩy cái đuôi phía sau, bọn họ cảm thấy bản thân thật có phúc khí, có thể chứng kiến tình yêu của hai vị thần nhân, ngay lập tức bọn họ chỉnh đốn tư thế, không phát ra tiếng động giống như khán giả hưng phấn đang xem phim truyền hình tình cảm.

Vấn Thiên vẻ mặt xám xịt, cau có mặt mày, lưỡi hái trong tay điên cuồng chém về phía Cổ Thiên.

Đám người cắn dưa hồi hộp.

Đến rồi đến rồi là tình thương tương tàn trong truyền thuyết.

Một đường lưỡi hái thẳng tắp lao đến, không cho kẻ khác chống cự, nhưng mà  Cổ Long đứng đó bỗng cười với nàng sau đó nhoáng cái biến mất, Vấn Thiên thầm hô không ổn, một cảm giác ngứa ngáy sau ngáy truyền tới, giọng nói tà mị phát ra rõ ràng từng chữ vào tai nàng.

– Cô vẫn vậy, ai, thật là cái tính nóng nảy hấp tấp này nếu không chịu sửa thì sẽ dễ gặp chuyện đấy…

Vấn Thiên rùng mình, da gà da vịt thi nhau nổi lên, hắn đứng sát như vậy, khứu giác của nàng vô cùng nhạy bén có thể ngửi rõ mùi nước hoa nồng nặc trên người hắn.

Hỏng rồi, kiểu này khứu giác của nàng vài ngày sau sẽ sai bét.

– Tránh ra!- Nàng đẩy mạnh hắn ra, lấy tay quạt quạt xung quanh, bỗng cảm thấy không khí trở nên thật trong lành.

Cổ Thiên bị đẩy ra vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng giống như nàng là tội đồ, Vấn Thiên tức đến độ run rẩy cả người, bao nhiêu năm rồi, nhìn thấy hắn nàng đều không kìm được ba loại cảm giác.

Thứ nhất đánh người

Thứ hai rất muốn đánh người

Thứ ba vẫn muốn đánh người!

Liếc mắt thấy đám người đang cắn vui vẻ xem trò, nàng cáu kỉnh quát lên

– Cút mau, nhìn gì mà nhìn, muốn chết à!

Đám người giật mình nhìn nàng thật sự sắp bùng nổ lập tức thu dọn ba chân bốn cẳng chạy sạch, thoáng chốc xung quanh ngay cả bóng ma cũng không thấy, cảm giác tức tối tăng vùn vụt quay đầu nhìn ai đó đang che miệng cười tủm tỉm, nàng đen mặt kéo mũ áo đội lên, dung nhan lập tức trở nên mơ hồ, nàng vung lưỡi hái về phía Cổ Thiên, phản xạ có điều kiện hắn ngả người tránh thoát, bắt lấy thời cơ, nàng ngay lập tức niệm chú, thân ảnh lập tức biến mất.

Cổ Thiên ngơ ngẩn nhìn phía đối diện không bóng người, cát bụi heo hút, lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, vẻ mặt đưa đám, buồn rầu lẩm bẩm.

– Ta đáng ghét đến vậy sao…

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN