Vấn Thiên - Tiểu Bạch Thỏ - Chương 3: \'Người Trong Nghề\'
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Vấn Thiên - Tiểu Bạch Thỏ


Chương 3: \'Người Trong Nghề\'


Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

____

– Này! Ngươi làm nhanh lên, sao lâu vậy vẫn chưa mở quan tài!

Hai người đang cầm đuốc đạp mạnh mấy cái vào nam nhân đang đẩy nắp quan tài

– Mẹ nó, thật sự càng ngày càng vô dụng!

Nam tử mặc quần áo màu xám mặc dù bị đánh, nhưng biểu tình vẫn luôn lạnh nhạt. Hắn sờ sờ vào khe hở quan tài không lạnh không nóng nói:

– Ở đây có cơ quan, cần phải tìm xem.

– Vậy ngươi còn không tìm đi! Phế vật!

Một người khác tức giận dùng chân đá nam tử thêm vài lần nữa. Nam tử yên lặng không lên tiếng, đi vòng quanh quan tài một vòng, bỗng nhiên sờ thấy một thứ có hình dạng kỳ lạ ở đáy quan tài. Hắn nhẹ nhàng xoay vặn vật kia. Đột nhiên một tiếng “tạch tạch” vang lên, bốn phía quan tài bỗng nhiên rơi xuống vô số dải gỗ mỏng.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Nam tử dùng cánh tay giữ một bên nắp quan tài, cong người dùng lực, đẩy chiếc nắp quan tài nặng mấy trăm cân qua một bên, sau đó chiếc nắp quan tài nặng nề rơi xuống mặt đất.

Bên trong lộ ra là một cái xác của một người nam nhân trên người hắn mặc áo giáp màu đen huyền, kì lạ là áo giáp này không một chút tổn hại nào, càng kì lạ hơn là nam nhân này vô cùng bình thường, bình thường khiến người ta sở gai ốc, gương mặt lành lặn không chút thối rữa hay mục nát, hắn ta nhắm mắt tựa như đang ngủ một giấc ngũ vĩnh hằng, đám người lập tức rùng mình.

Lúc này nam tử áo giáp nằm trong quan tài đột nhiên mở mắt, tròng mắt đen thui vô cùng kinh dị, hắn nhỏm dậy, đám người một lúc sững sờ lúc này hoảng loạn bỏ chạy,  một người trong đó quát lên “Chạy mau”.

Đám người lập tức chia nhau chạy.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Nam tử áo giáp kia từ trong mộ lồm cồm bò ra sau đó đứng dậy, làn da nhợt nhạt, hốc mắt trống rỗng, từ miệng hắn phát ra tiếng cười khanh khách quái dị vang khắp thông đạo, đám người đạo mộ càng chạy như điên. Nam tử áo xám khi nãy cạy mộ vội vã chạy trốn, hắn có thể nghe rõ tiếng cười rùng rợn của con quỷ thi kia, còn có tiếng kêu thảm thiết của đám người Trương Ca, bước chân của hắn càng trở nên nhanh chóng.

– A, cứu mạng, Quách Chu, cứu ta!

Một người toàn thân đầy máu chạy tới, vẻ mặt hắn ta hoảng loạn đầy sợ hãi, Quách Chu thân hình run lên hắn có thể nghe thấy tiếng cười của con quỷ thi đang tới gần, phía trước thông đạo, bóng dáng thon dài dần hiện ra, đôi mắt trống rỗng, tiếng kêu kèng kẹc như vang bên tay, một bàn tay đẩy mạnh hắn, Quách Chu lảo đảo ngã nhào xuống đất, quay đầu hắn nhìn thấy Nhị Tử đã khuất sau thông đạo, tiếng cười vang lên lần nữa, một đôi mắt không tròng ghé sát hắn, Quách Chu giật mình, sau gáy lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương, hắn tuyệt vọng nhắm mắt, không biết tại sao hắn đột nhiên nhớ đến cuộc sống mười bốn năm qua, cảm thấy bản thân kiếp này quá nhu nhược, yếu đuối, đều tùy tiện bị người khác sai khiến, lần này bị người ám toán có lẽ sẽ bị quỷ thi xé xác, không mong đợi sống sót, chỉ mong kiếp sau có thể làm chủ số phận của chính mình.

Nhưng lúc này tiếng cười bỗng dưng im bặt, tiếng bước chân lùi về sau, sau đó là tiếng dập đầu côm cốp, Quách Chu hé mắt, thấy con quỷ thi kia đang quỳ lạy về một hướng.

Tại sao con quỷ thi hơn hai ngàn năm lại quỳ lạy, có điều gì khiến nó sợ hãi đến thế!? Quách Chu không dám nghĩ, nhưng lòng hiếu kì đã kích thích hắn, trái tim thình thịch đập mạnh, hắn nghoảnh đầu, kinh ngạc đến đờ người.

Phía sau hắn không biết từ bao giờ xuất hiện một thân ảnh, người này toàn thân đều che chắn bởi lớp áo choàng màu đen kịt như hòa cùng màn đen, trên tay y cầm một loại vũ khí kì lạ, cán dài bằng kim loại màu đen, trên cùng cán kim loại còn nhô ra giống như lưỡi đao, mũ áo che khuất gương mặt y, cho dù Quách Chu có nhìn thế nào cũng không thể thấy rõ gương mặt người nọ.

Hắc y như cảm nhận được ánh mắt hắn, hướng hắn quay đầu, tuy không thấy được dung nhan người nọ nhưng hắn vẫn cảm thấy ánh mắt kia dẫn đến áp bức vô cùng, hắn thầm nghĩ đây không phải là lão thi siêu cấp chứ!? Con quỷ thi kia vẫn dập đầu côm cốp, hắc y như thấy phiền phất tay, trong giọng nói có điểm bực tức.

– Cút, đừng phiền ta!

Nói rồi y lại lẩm bẩm

– Thật là cái nơi quỷ gì không biết nữa, niệm chú một lần là lạc tới đây, sao vận khí của ta càng ngày càng kém thế này…

Y cầm lưỡi hái chậm rãi bước đi, con quỷ thi được cho phép lập tức không đoái hoài gì đến hắn, co cẳng mà chạy giống như chính nó gặp quỷ không bằng.

Quách Chu nhìn con quỷ thi xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ chạy lại nhìn về hắc y, hắc y lúc này đang xoa cằm nhìn đông nhìn tây, đằng trước y là bốn cái thông đạo đen ngòm, không nhìn thấy nhưng hắn có thể đoán y đang phân vân.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Thật ra Vấn Thiên đang phát ra thần thức bao trùm nơi này, với kĩ năng này nàng có thể thấy được từng tấc đất, mọi thứ tựa như ngay trước mắt nàng, còn có vài chục ngôi mộ, xác người la liệt, Vấn Thiên cảm thấy nơi này có thể là nơi chôn xác.

Mùi thật khó chịu.

Vấn Thiên đang định niệm chú rời khỏi đột nhiên một giọng nói vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng.

– Vị huynh đài này, huynh có cần chỉ đường không? – Quách Chu ấp úng nói.

Vấn Thiên hơi quay đầu liền thấy một tên đang đứng đó, mặt mũi lấm lem, quần áo rách tươm, nhìn qua có vẻ còn khá nhỏ chắc khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Vấn Thiên lúc này mới sực nhớ ra trong này còn có một người thường, đưa tay sờ mũi thầm kêu bản thân thật cẩu thả suýt nữa lộ ra sơ hở rồi.

Không thể biến mất trước mắt người thường được, nàng đành bất đắc dĩ gật gật đầu. Tên nhóc kia vẻ mặt hưng phấn kéo tay nàng đi vào cái thông đạo thứ ba. Nhìn lại sơ đồ phác thảo trong đầu, cảm thấy đường đi đúng nên an tâm để tên thiếu nam kia dẫn đường.

– Huynh nắm lấy tay ta, nơi này nguy hiểm vô cùng cẩn thận vẫn hơn.

Quách Chu cảm thấy bản thân may mắn, có cơ hội sống sót lại còn thoát chết khỏi tay quỷ thi hơn hai ngàn năm, nếu nói việc này ra ai lại tin cơ chứ!? Mà cái người đằng sau cậu lại khiến quỷ thi hơn hai ngàn năm dập đầu, phải biết là nhân vật lợi hại rồi.

– Huynh là người trong nghề sao? – Quách Chu thuận miệng hỏi, sau đó bỗng cảm thấy bản thân thật ngốc, không phải người trong nghề tại sao lại rảnh rỗi đến đây. Nhưng ngoài dự đoán, Vấn Thiên lại mù mịt quay ra  hỏi Quách Chu.

– Người trong nghề là gì? Mà nghề gì cơ?

Quách Chu:….

Quách Chu suýt té ngửa, ánh mắt ngờ vực nhìn Vấn Thiên hỏi tiếp.

– Vậy sao huynh lại tới đây?

Vấn Thiên nghĩ nghĩ cân nhắc một chút thản nhiên nói.

– Đương nhiên là tham quan nha~

Quách Chu: →_→

Cái quỷ gì?? Nơi này là nơi nào mà nói là tham quan!?

Quách Chu trợn mắt nhìn Vấn Thiên, nàng ho khan quay mặt không thèm nói

– Thật ra đệ đi cùng với bốn người nữa, làm nghề trộm mộ. – Một lúc sau Quách Chu giảng giải cho nàng về cái định nghĩa ‘người trong nghề’.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN