Vấn Thiên - Tiểu Bạch Thỏ - Chương 4: Đồ đệ, con tên gì!?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Vấn Thiên - Tiểu Bạch Thỏ


Chương 4: Đồ đệ, con tên gì!?


Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

_____

Vấn Thiên gật gù, thầm nghĩ thể nào cái nơi quỷ quái này lại nhiều mộ đến vậy thì ra là mộ người chết thật.

– Trộm mộ nguy hiểm như vậy, ngươi còn nhỏ tại sao lại đi? – Nàng hỏi, nhìn thiếu nam gầy gò trước mặt bỗng cảm thấy khó mà tin được.

– Nhà đệ nhiều đời làm nghề đào mộ, có linh cảm rất mãnh liệt về vị trí và bố cục trong mỗi ngôi mộ,  huống hồ dòng họ của đệ có thiên phú trộm mộ tặc sẵn có nên bị nhà vua triệu vào triều làm quan. – Quách Chu cầm ngọn đuốc vừa thắp trên tay thản nhiên nói, sau đó dẫn nàng xuống bậc thang.

Tiếng bước chân lộp cộp vang lên, xung quanh rất yên tĩnh nên giõng nói của Quách Chu cũng vô cùng rõ ràng, Vấn Thiên nghe đến đoạn ‘triệu vào triều làm quan’ cảm thấy mới lạ liền dò hỏi:

– Trộm mộ tặc mà cũng có chức quan sao?

– Chỉ trên danh nghĩa thôi, chúng tôi nhiều đời phục vụ đào mộ cho nhà vua, kho báu tìm được đều phải xưng vào bảo khố. – Quách Chu mỉa mai nói, hắn cầm đuốc, cẩn thận đi về phía trước, cạch, bọn họ dường như giẫm phải thứ gì đó, âm thanh lạch cạch vang lên rất rõ.

– Hỏng rồi! – Quách Chu biến sắc kêu lên, một tiếng ầm ầm vang lên, Quách Chu đưa đuốc ra, trước mắt là một viên đá chắn cả thông đạo đang lăn đến với tốc độ chóng mặt, Quách Chu sợ đến mặt mày trắng bệt, Vấn Thiên cũng hơi cau mày cân nhắc lần nữa có nên niệm chú rời khỏi nơi này hay không, thì bỗng dưng không phòng bị lập tức bị kéo đi.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

– Chạy thôi – Quách Chu nhìn hòn đá lớn kêu lên, nắm tay Vấn Thiên chạy như bay, thông đạo thẳng tuột không ngã rẽ, hòn đá cũng ngày một gần hơn, nhìn tên nhóc phía trước lại đảo mắt quanh thông đạo, bỗng nàng nảy ra ý tưởng, tay khẽ búng một cái, bức tường lập tức im lặng sụp xuống,

– Nhanh, có cửa kìa – Vấn Thiên kéo Quách Chu vào bức tường bị sụp, cố nép người thật sâu vào. Hòn đá lớn ầm ầm lướt qua, Vấn Thiên có thể nghe thấy tiếng thờ phào nhẹ nhõm của Quách Chu. Nàng bỗng nổi hứng, trêu chọc hắn.

– Sao đệ nói nhà đệ nhiều đời là trộm mộ tặc còn được nhà vua triệu đến làm quan, sao đến đời đệ kém thế!?

Nàng chỉ tính vui đùa ai ngờ Quách Chu im lặng không nói, Vấn Thiên biết mình lỡ lời cũng im lặng.

– Thật ra đệ không được kế thừa công việc này của gia tộc, nên chỉ làm kẻ đi theo phụ trợ thôi.- Một lúc sau Quách Chu mở miệng nói lộ ra vẻ mặt u buồn.

– Đệ thích công việc này không? – Nàng hỏi

– Đệ… – Quách Chu luống cuống không biết phải làm sao.

– Trả lời ta đi!? Đệ hãy tự hỏi trái tim mình, đệ thực sự thích nó hay là do trách nhiệm của gia tộc!?- Vấn Thiên nghiêm giọng

– Đệ không thích công việc này đúng không? – Nàng khẽ cười hỏi – Còn rất căm ghét nó đúng không?

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Quách Chu tròn mắt nhìn nàng. Vấn Thiên cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai hắn, nàng nói – Ta có thể thấy điều ấy trong mắt đệ.

Không đợi hắn trả lời nàng lại nói tiếp:

– Nếu không thích công việc này thì theo ta đi!?

Quách Chu sững người sau đó lắc đầu, nhìn vóc dáng, giọng nói trong trẻo như vậy, y có chăng cũng chỉ hơn hắn vài tuổi, hắn làm sao có thể phiền người khác nhọc lòng vì hắn như vậy được.

Như nhìn ra ý nghĩ trong đầu hắn, nàng khẽ cười.

– Nói đệ biết một bí mật, ta là tiên nhân chính hiệu đấy! – Nàng búng tay, một ngọn lửa màu xanh lam quỷ dị lách tách nổi trên ngón tay.

Quách Chu nhìn đốm lửa trên tay nàng, sau đó lại nhìn nàng. Bỗng nhớ lại cảnh quỷ thi dập đầu với nàng không kìm được hoảng sợ bước chân loạng choạng lùi người lại, toàn thân run rẩy.

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Trời ạ, tiên nhân đang đứng trước mặt hắn.

– Nào, nói đi, muốn đi theo ta không?

Vấn Thiên nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau Quách Chu mới bình tĩnh lại, thấy vậy nàng hỏi hắn lần nữa, Quách Chu cứng ngắc gật đầu, vẻ mặt vẫn là run rẩy, sợ sệt, Vấn Thiên khe khẽ thở dài.

– Vậy đệ bái ta làm sư, từ nay gọi ta là sư phụ, dẫu gì trăm triệu năm nay ta cũng chưa từng thu nhận đồ đệ.

Trăm triệu năm???

Quách Chu giật mình, tiên nhân hắn từng nghe qua sống rất lâu nhưng lâu như vậy vẫn khiến hắn giật mình, hắn nuốt nược bọt buột miệng hỏi.

– Huynh… không… sư phụ… người bao nhiêu tuổi rồi…

Nghe hắn hỏi nàng có vẻ ngạc nhiên sau đó ngẩn người một lúc.

– Lâu quá rồi, ta không nhớ nổi, chỉ nhớ bản thân sinh ra trước khi có thiên địa, có vị diện, có thế giới sinh linh.

Quách Chu: ∑ (⊙□⊙)

– Ta tên là Vấn Thiên…- Hơi dừng lại, nàng đột nhiên nhớ đến điều gì đó, mặt mày bỗng trở nên đen kịt nói:
– Thêm nữa, đồ nhi, sư phụ của con là nữ nhân không phải nam nhân, nhớ cho kĩ vào đấy! (o`皿´)o

Quách Chu: ∑ (⊙□⊙)

– Mà, đồ nhi à, con tên gì!?

Quách Chu:…

Quách Chu: (ノ ̄Д ̄)ノ︵┴─┴ 

Chuyện được cập nhật chính thức trên https://my.w.tt/IPiXF7iu0V và reup tại sàn truyện. Vui lòng không sao chép, edit, chuyển ver khi chưa có sự cho phép!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN