Thiên Sư Chấp Vị - Q.5 - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Thiên Sư Chấp Vị


Q.5 - Chương 1



Trên đời này sự vật gì đều có kỳ hạn sử dụng, qua kỳ hạn, cho dù là thứ sang quý đến đâu cũng trở thành không đáng một đồng, ví dụ như – minh tinh đã hết thời.

Đã qua nửa đêm, Thẩm Kiện khởi động xe thể thao màu đỏ như lửa, chạy như bay ở trên đường, xe thể thao rất có phong cách, là người phụ nữ kia mua cho hắn, đổi lại là cả đêm hắn đều ở trên giường lo lắng lấy lòng.

Đó là một thế giới tiếu bần bất tiếu xướng (nghĩa là cười người bần nhưng không cười người xướng, xướng ở đây theo nghĩa đen thì là những người bán nhan sắc (MB,…), nhưng theo nghĩa bóng thì chỉ những người vì cuộc sống phú quý không tiếc dùng thủ đoạn, đây là câu nói chỉ về một quan điểm rất đáng buồn vào thời đại này bên Trung Quốc) làm một minh tinh đã hết thời, đây là thủ đoạn duy nhất để hắn có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Ba mươi hai tuổi đúng là thời điểm sự nghiệp của một người đàn ông bước vào thời kỳ hoàng kim, nhưng ở trong giới diễn viên, đã là hết thời, nhất là loại nghệ sĩ dựa vào diện mạo để thu hút hứng thú của người xem như hắn.

Gần đây quá mệt mỏi, chờ diễn xong bộ phim này có lẽ nên ra nước ngoài đi chơi một chuyến, vừa lúc người phụ nữ đó mới vừa cho hắn một số tiền lớn. . . . . . Không, có lẽ hắn nên gửi tiết kiệm, dựa vào khuôn mặt kiếm cơm dù sao cũng không thể lâu dài được, hắn phải tính toán cho tương lai của mình một chút. . . . . .

Xe thể thao rẽ một vòng, đi vào là đoạn đường dốc thẳng tắp, vốn đang tâm phiền ý loạn Thẩm Kiện đột nhiên phát hiện có chướng ngại vật ở đoạn đường phía trước, vội giảm tốc độ.

Con đường này thực yên lặng, đèn đường thưa thớt, có mấy cái căn bản không phát sáng, nương theo ánh đèn trước của xe, Thẩm Kiện mơ hồ nhìn thấy chướng ngại vật hình như là một người đang nằm sấp.

Hắn do dự một chút, xuống xe đi tới, hắn không phải là người thích lo chuyện bào đồng, nhưng người này đang nằm ở giữa đường, chặn đường xe chạy.

Con ma men chết tiệt, nửa đêm ngủ ở giữa đường, may mắn mình phát hiện đúng lúc, nếu không đâm bị thương người, thì cuộc đời diễn viên của hắn cũng coi như xong rồi.

Thẩm Kiện tức giận nghĩ, nếu kêu mà người này vẫn không tỉnh, liền một cước đá tên này đến ven đường luôn.

Thẩm Kiện đi về phía trước vài bước, phát hiện con ma men kỳ thật cách mình rất xa, hắn bước nhanh tới, ai ngờ chướng ngại vật vẫn là nằm xa xa ở phía trước, tựa hồ thấy được, nhưng lại đi không đến.

“Thực gặp quỷ!”

Thẩm Kiện mất hết kiên nhẫn, thì thào mắng, hoàn hảo, hắn rốt cục đi tới trước mặt con ma men, con ma men hình như là một ông già, cong lưng nằm sấp trên mặt đất.

Thẩm Kiện cúi người, tức giận đẩy đẩy đối phương, âm thanh lăn lông lốc vang lên, một đoạn gỗ cụt bị hắn đẩy lăn tới bên ven đường.

Sau lưng hình như có gió lạnh thổi tới, Thẩm Kiện nhất thời cả người cứng còng ở nơi đó.

Thị lực của hắn rất tốt, cho dù nơi này ánh sáng âm u, cũng sẽ không buồn cười đến mức nhìn nhầm một khúc gỗ thành người. . . . . .

Thẩm Kiện lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện đèn đường đang phát ra ánh sáng âm trầm thảm đạm, bao lấy toàn thân mình.

Hình như có cái gì đó không đúng. . . . . .

Thẩm Kiện rùng mình, bổng nhiên nhớ tới trên đoạn đường dốc này trừ bỏ đèn đường ở dưới sườn dốc là phát sáng, còn những cái khác đều tắt ngúm, mà theo khoảng cách đến xem, hắn hẳn là còn chưa đi đến giữa đường dốc. . . . . .

Phía sau truyền đến tiếng động cơ khởi động, ánh đèn phóng tới, Thẩm Kiện kinh ngạc nhìn thấy mình giờ phút này đang đứng ở cuối đường dốc, vách núi đang ở ngay phía trước.

Hắn cuống quít xoay người, ánh sáng đã bức đến trước mặt, ánh vào trong mắt chính là xe thể thao đang chạy như điên tới, trong bóng đêm thân xe bóng loáng lóe ra sắc đỏ đẹp đẻ, mang theo khí tức tử vong, ngay lập tức tiến sát tới.

Điều đó không có khả năng, vừa rồi hắn đã kéo phanh tay của xe lại. . . . . .

Ánh sáng trong đôi mắt đã hoàn toàn bị thân xe màu đỏ chiếm cứ, chặt đứt ý nghĩ chợt loé lên cuối cùng của Thẩm Kiện.

******

“Hôm nay rạng sáng ở đoạn dốc trên đường Thanh Loan đã phát sinh một vụ tai nạn, người chết bị chính xe của mình đâm vào trước vách núi, tử vong ngay tại chỗ, nguyên nhân gây ra sự cố trước mắt vẫn đang còn ở trong quá trình điều tra . . . . . .”

“A a a. . . . . . Nhanh lên, em chịu không nổi , a. . . . . .”

Âm thanh phóng đãng cắt ngang lời đọc tin đầy khô khan của MC, nháy mắt vang vọng cả gian phòng ngủ, giường lớn KingSize cũng rất phối hợp với hoạt động tứ chi dây dưa kịch liệt của hai người mà phát ra thanh âm mờ ám, hình ảnh diễn viên – Niếp Hành Phong, còn có thiên sư trợ lý của anh.

“Ưm. . . . . Ha. . . . . . A. . . . . .”

Tiếng kêu mê loạn dưới động tác mãnh liệt của người đàn ông đạt đến một độ cao kinh người, Niếp Hành Phong bị chấn đến mức màng tai phát đau, chộp lấy điều khiển từ xa từ trong tay Trương Huyền, đổi kênh, ném tới một bên.

“Không được xem kênh truyền hình có thu phí!”

“Tiền đều trả, không xem thật là phí!”

Nói đến tiền, Trương Huyền tuyệt đối lục thân không nhận (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận), huống chi là chủ tịch, tạm thời bỏ qua việc vật lộn với Niếp Hành Phong, thò người ra lấy điều khiển từ xa, chuyển tới kênh thu phí, vì thế, tiếng kêu câu hồn khiến kẻ khác mặt đỏ tai hồng lần thứ hai lại vang lên.

“Chúng ta hiện tại chính là loại không khí thế này, có tư tưởng tốt cùng hoàn cảnh, mới có thể lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông, mà không phải ở trên giường chơi vật nhau, anh xem, vật lộn hơn nữa tiếng, đến bây giờ ngay cả quần áo cũng chưa cởi. . . . . .”

“Đó là bởi vì cậu không cho tôi cởi!” Một cái xoay người thành công đem Trương Huyền đặt ở bên dưới, Niếp Hành Phong quát.

Cậu nghĩ anh thích chơi vật nhau ở trên giường sao? Thời điểm cổ nhân phát minh ra giường tuyệt đối không có đem nó liệt vào nơi dùng để vật lộn, nhưng tiểu thần côn cố tình muốn chơi như vậy, còn chơi vật kiểu Mông Cổ, kết quả nữa tiếng trôi qua, hai người luyện được toàn thân đều là mồ hôi, còn chưa có tiến vào việc chính.

“Quần áo đương nhiên là phải để người làm chủ đạo cởi mới thích hợp, chủ tịch anh nên ngoan ngoãn nằm hưởng thụ, còn lại đều giao cho tôi làm mới đúng!” Trương Huyền không cam lòng yếu thế rống to, thuận tiện định xoay người một cái, nghĩ muốn đem Niếp Hành Phong đè lại.

Ai ngờ cổ tay Niếp Hành Phong đã vươn ra, chế trụ mạch môn của cậu, đưa cậu đè ép thật chắc, từ trên cao nhìn xuống.

“Người làm chủ đạo hẳn phải là tôi, không phải sao?” Niếp Hành Phong thực bình tĩnh nói.

Một hồi vật lộn theo kiểu Mông Cổ, áo ngủ của Trương Huyền bị tuột ra hơn phân nửa, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp không trung, là mùi hương anh thích, cặp mắt màu xanh quen thuộc kia vì tâm tình dao động mà chuyển thành màu xanh thẳm xinh đẹp, bình tĩnh nhìn anh, trong suốt giống như đá ánh trăng, làm cho anh nghĩ muốn đem tất cả tình cảm của mình đi yêu thương.

Đáng tiếc Trương Huyền cũng không cảm kích, rống to: “Dựa vào cái gì”

“Dựa vào thân phận của tôi!” Ở cùng tiểu thần côn không thể nào nói chuyện theo kiểu phong độ, Niếp Hành Phong trực tiếp đánh trúng điểm mấu chốt, “Quan lớn một bậc áp chết người, huống chi tôi còn là chủ tịch của cậu!”

“Ách!”

Đối mặt với đôi mắt xanh tức giận bất bình của Trương Huyền, Niếp Hành Phong khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt, “Cậu ăn của tôi, mặc của tôi, ngay cả tiền lương đều là lấy của tôi, thì có tư cách gì tranh vị trí trên dưới với tôi chứ?”

“Này, lời này anh nói rất không tiêu chuẩn, thực sự là làm tổn thương lòng tự trọng của tôi!” Trương Huyền mắt xanh rưng rưng nước mắt, dáng vẻ như là bị tổn thương.

“Tôi chỉ là giúp cậu nhận rõ sự thật!”

Niếp Hành Phong mới không bị mắc lừa cái trò giả vờ đáng thương của Trương Huyền, nếu cậu thực dễ dàng bị đả kích như vậy, thì đã sớm không còn lăn lộn ở bên cạnh mình rồi.

Cúi người xuống, kề sát lên trên người Trương Huyền, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bên hông cậu, cũng khẽ hôn lên đôi môi đang khẽ nhếch đó, trên môi còn thoáng vương lại mùi rượu nho, xem ra cậu ấy đã thừa dịp mình đi tắm mà len lén uống rượu .

Vì kiểm tra xem Trương Huyền đến tột cùng đã lén uống bao nhiêu rượu, Niếp Hành Phong hôn càng thêm nóng bỏng.

“Hơn nữa, cậu cũng không chán ghét loại cảm giác thế này đúng không?” anh dùng giọng mũi nhẹ nhàng hỏi.

“Ưm. . . . . .”

Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng lưỡng lự mà Niếp Hành Phong nghe được còn kích thích hơn so với cảnh đang diễn trên TV, thân hình nam tính cứng cỏi mạnh mẽ nhẹ nhàng vặn vẹo trước sự vuốt ve của anh, hai người dán chặt vào nhau, sát đến mức anh rõ ràng có thể cảm ứng được nhịp tim đập dồn dập của đối phương, làm cho anh có cảm giác rung động mà trước đây chưa bao giờ từng có.

“Thả lỏng, giao cho tôi. . . . . .” Lời mời tràn ngập hấp dẫn, đối với người mình thích, Niếp Hành Phong từ trước đến giờ sẽ không làm người quân tử.

“Được. . . . . .”

Trương Huyền tựa hồ bị mê hoặc, đáp khẽ ôm thắt lưng Niếp Hành Phong, bỗng nhiên nhe răng mỉm cười, ngữ khí thay đổi, “Mới là lạ!”

Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy bên hông bị túm chặt, đã bị Trương Huyền bật lên đè ngược trở lại, sau đó xoay người ngồi dậy, chỉ vào trước trán anh nhanh chóng vẽ bùa.

“Cậu làm cái gì?”

“Chủ tịch anh không nghĩ tới tôi còn có chiêu bọ ngựa bắt ve này đúng không? Chúng ta trước tiểu nhân, sau quân tử, bản lĩnh anh không bằng người ta, cũng không nên tức giận.” Trương Huyền nhìn xuống Niếp Hành Phong, dào dạt đắc ý nói.

Nếu sư phụ biết cậu dùng thuật tam hoa tụ đỉnh của thiên sư vào việc này, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức từ trong quan tài bật dậy, Trương Huyền suy nghĩ một chút, cảm thấy khả năng này có thể tính là trăm phần trăm.

~~

Tam hoa tụ đỉnh: là nội công tâm pháp của đạo gia. Tam hoa tụ đỉnh ngũ khí hướng nguyên, tam hoa là gồm nhân hoa (tinh), địa hoa (khí) , thiên hoa (thần), ngũ khí ở đây là ngũ hành, nếu cho tam hoa tập trung lên trên đỉnh, mà đỉnh chính là ở ấn đường sẽ làm cho thân thể không thể cử động. Ai hay đọc và xem phim kiếm hiệp thì chắc ko lạ gì nữa đâu ha.

“Tiểu thần côn chết tiệt, cậu dám hạ bùa chú với tôi.”

“Không phải bùa chú, là thuật tam hoa tụ đỉnh.”

Trương Huyền cười hì hì cúi người xuống hôn môi khiêu khích, cậu không chán ghét thân mật với Niếp Hành Phong, nhưng mà đương nhiên là làm người chủ động thì sẽ MAN hơn.

“Không nên coi thường tam hoa tụ đỉnh, nó có thể làm cho anh toàn thân tĩnh định, nhân thần hợp nhất, còn có thể có cảm giác thoải mái thanh lương, đây chính là bí mật bất truyền của thiên sư, cho nên chủ tịch à, một chút nữa anh nhất định sẽ cảm thấy rất thoải mái, ôi. . . . . .”

Khoe khoang chưa kịp nói xong, cổ tay Trương Huyền đột nhiên đau nhức, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ném ngã xuống giường, Niếp Hành Phong tiến lên đè cậu lại, hơn nữa cũng làm động tác giống như Trương Huyền lúc nãy, vẽ bùa chú lên trên trán cậu.

“Hình như cậu đã quên đoạn chim sẻ rình phía sau trong câu bọ ngựa bắt ve nhỉ.”

Trương Huyền toàn thân mềm yếu, không thể động đậy, nhịn không được kêu to: “Anh học được cách vẽ bùa từ lúc nào?”

“Mới cách đây không lâu.”

“Nhất định là Tiểu Bạch chết tiệt dạy cho anh đúng không? Nó đem tôi bán với giá bao nhiêu?”

Người ở bên cạnh cậu hiểu cách dùng pháp thuật không nhiều lắm, Trương Huyền thân thể không thể cử động, nhưng không có nghĩa là không thể suy nghĩ, trước tiên phải nghĩ tới đầu sỏ gây nên chuyện này.

Niếp Hành Phong nghĩ nghĩ, “Cậu vẫn là không biết thì tốt hơn.”

“Là người bị bán, tôi có quyền biết giá của mình!”

Vì tức giận, màu mắt của Trương Huyền chuyển sang màu xanh nước biển đầy mị hoặc, lóe lên ánh sáng rất đẹp mắt.

“Kỳ thật, tôi chỉ là sợ nói ra sẽ đả kích cậu.” Lần đầu nhìn đến loại màu sắc mị hoặc thế này, Niếp Hành Phong tim đập thình thịch, rốt cục vẫn là thua sự chấp nhất của Trương Huyền, “Tôi chỉ dùng ba bao cá khô mặn.”

Từ sự kiện chiếu linh lần trước làm cho Niếp Hành Phong hiểu được, mình nên học chút pháp thuật, anh không thể mỗi lần đều để Trương Huyền tới cứu, không có năng lực thì không thể áp chế kẻ khác, hiểu nhiều một chút sẽ tránh được nguy hiểm, cho nên mấy ngày hôm trước anh có hỏi qua Tiểu Bạch, khi ấy lại vừa lúc đang trên đường đi qua siêu thị, Tiểu Bạch nói muốn ăn cá khô mặn, vì thế anh dùng ba bao cá khô mặn để trao đổi một số khẩu quyết bùa chú, đương nhiên, khi đó anh tuyệt đối không nghĩ tới sẽ dùng nó ở trên giường, bất quá nhìn thấy Trương Huyền tức giận đến hai má ửng đỏ, Niếp Hành Phong quyết định giấu diếm ý đồ ban đầu của việc học cách dùng bùa chú.

Anh rất thích xem bộ dạng tức giận của tiểu thần côn, giống như lúc này.

Quả nhiên, nghe xong những lời đó, Trương Huyền phát ra một tiếng rên rỉ, “Hóa ra tôi chỉ giá trị bằng ba bao cá ngô mặn, chủ tịch anh giết tôi đi cho rồi.”

Anh sẽ giết, ở trên giường chậm rãi giết chết.

‘Sát ý’ chậm rãi lan tràn trong đôi mắt, nóng rừng rực dường như tràn đầy tình cảm mãnh liệt, cảm thấy được ý đồ của Niếp Hành Phong, Trương Huyền run lên, có chút rợn tóc gáy.

“Anh không phải thật sự tính toán. . . . . . Này, tôi còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, chờ một chút, chờ một chút, không để ý đến ý nguyện của đối phương mà vẫn làm thì hành động đó sẽ xếp vào loại cưỡng gian, chủ tịch, cưỡng gian là không thể có được khoái cảm.” Sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong, Trương Huyền rống to.

Niếp Hành Phong dùng miệng che lại đôi môi đang lải nhải của cậu, “Vậy cùng gian đi, như vậy không phải cả hai đều có khoái cảm ?”

“Phí công anh vẫn là chủ tịch, lời như thế mà cũng nói được, ưm. . . . . .”

Miệng bị che lại, những lời oán hận không thể nói ra, nhưng cảm giác không xấu, bỏ vấn đề chủ đạo qua một bên, Trương Huyền vẫn là rất hưởng thụ, nhưng . . . . . .

“Anh không phải là lần đầu làm chuyện này với đàn ông chứ?”

Niếp Hành Phong ngừng động tác, ngẩng đầu, rất kỳ quái nhìn Trương Huyền, “Sao vậy?”

“Nhìn vẻ mặt của anh là biết anh là tay mơ, tôi mặc kệ, tăng lương tăng lương, anh đem tôi biến thành chuột bạch để luyện tập, tôi yêu cầu thêm phí thí nghiệm, phí phiêu lưu, phí bảo hiểm tai nạn lao động. . . . . .”

Nếu cá đã nằm trên thớt, nhất định không thể đào thoát, vậy thì tận lực vì bản thân tranh thủ thêm một ít lợi lộc đi, Trương Huyền còn tại cố gắng cân nhắc những thứ phí dụng khác, thì mặt của Niếp Hành Phong đã muốn tối sầm lại đến một nửa.

“Tôi có thể không nói đến tiền vào những lúc thế này không.”

“Vậy anh có thể uống nước thay cơm được không?”

Cơm đương nhiên không thể không ăn, nói cách khác, quan niệm về tiền tài của Trương Huyền đời này cũng không thể thay đổi.

Đúng lúc di động tiếng chuông vang lên đánh vỡ cục diện bế tắc, Trương Huyền ánh mắt liếc liếc lên bàn, “Chủ tịch, điện thoại của anh.”

Niếp Hành Phong thò người ra lấy di động, số điện thoại biểu hiện là Phùng Tình Tình, con gái một của Phùng Bình Thành – thế giao của Niếp gia.

Nhớ tới công phu bám riết của Phùng Tình Tình, Niếp Hành Phong nhăn mặt nhíu mày, không muốn nghe.

“Phùng Tình Tình muộn như vậy rồi mà còn gọi điện tới, nhất định là có việc.”

Phùng Tình Tình có việc hay không cậu không biết, bất quá chỉ cần chiêu tài miêu tiếp điện thoại, thì mình có thể thoát thân, thấy Niếp Hành Phong do dự, Trương Huyền vội vàng giựt giây.

Niếp Hành Phong nhận cuộc gọi.

“Anh Hành Phong, đã lâu không gặp, em có quấy rầy anh không?”

“Em có quấy rầy .”

Hơn nữa là ‘rất’ quấy rầy, nhìn thấy đôi mắt hết sức sáng lạn của Trương Huyền, Niếp Hành Phong biết đêm nay lại để cho cậu đào thoát.

“Oa, tiếng động thật lớn, anh đang ở club à? Không ngờ anh Hành Phong cũng ăn chơi như vậy nha. . . . . .”

Hiệu quả âm thanh của TV rất tốt, tiếng kêu phiến tình hoàn toàn không một chút thiếu sót truyền sang phía bên kia điện thoại, Niếp Hành Phong cuống quít lấy điều khiển từ xa nghĩ muốn tắt đi, ai ngờ ấn phím mà không được, ấn thế nào cũng không có tác dụng.

Gặp quỷ?

Thói quen thành tự nhiên, Niếp Hành Phong theo bản năng nghĩ đến.

“Tôi lúc nãy ấn vào nút khóa rồi.”

Từ trên giường có giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Niếp Hành Phong liếc mắt trừng người khởi xướng một cái, nói về đồ điện trong nhà, anh không có biết rõ như Trương Huyền, lập tức quẳng điều khiển từ xa đi, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Bên kia vẫn còn đang chặc lưỡi, “Anh Hành Phong, anh không nên học theo Niếp Duệ Đình mỗi đêm đều đến câu lạc bộ chơi, cái loại chỗ như thế rất dễ dàng nhiễm bệnh.”

“Anh không có. . . . . .”

“Được rồi, em biết đối với đàn ông không thể quá hà khắc, trở lại chuyện chính, em tìm anh kỳ thật là có chuyện trọng yếu cần nói với anh.”

“Chuyện trọng yếu?”

“Đúng vậy, anh còn nhớ rõ câu lạc bộ tâm linh của chúng em không?”

Đương nhiên nhớ rõ, cái câu lạc bộ không có việc gì cả ngày cứ chạy đến nhà xác bệnh viện, nói về quỷ mỗi người đều ra vẻ hiểu rõ rành rành, nhưng thực sự gặp quỷ, chạy trốn còn nhanh hơn cả gió.

“Mà sao?”

“Bọn em phát hiện ra một khối thi thể.” Phùng Tình Tình cố ý hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Rất chấn động, cho nên em nghĩ nói cho anh. . . . . .”

“Báo cảnh sát chưa?” Niếp Hành Phong bắt đầu hối hận đã nghe cuộc gọi này.

Anh phát hiện Phùng Tình Tình cả ngày lẫn quẫn ở câu lạc bộ thần bí quá nhiều đến mức trở nên ngốc nghếch, phát hiện thi thể hẳn là phải báo cảnh sát ngay lập lức chứ không phải tìm đến anh buôn chuyện.

“Báo cảnh sát làm gì? Là xác ướp cổ! Đã mấy trăm năm, không, có lẽ là xác ướp cổ hơn một ngàn năm!”

“Em đi Ai Cập hả?”

Phùng Tình Tình hoàn toàn bị Niếp Hành Phong đánh bại, không còn cố giả bộ thục nữ được nữa, rống to: “Anh Hành Phong, anh có thể có cảm tính một chút được không, sao lại suy nghĩ giống như người bình thường vậy? Ai nói chỉ có Ai Cập mới có xác ướp? Không, thi thể bọn em phát hiện so với xác ướp còn xinh đẹp hơn, em thề, anh tuyệt đối chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như vậy. . . . . .”

“Thi thể!”

Dù xinh đẹp cũng là thi thể, nhiều nhất thì có ích với các nhà khảo cổ học, hoàn toàn không dính dáng đến thần quái.

“Không, nếu anh nhìn thấy cô ấy, nhất định sẽ không nói như vậy, cô ấy nằm trông bình thản giống như nàng công chúa ngủ trong rừng ấy. . . . . .”

Niếp Hành Phong nhìn xem đồng hồ trên bức tường đối diện, sắp tới đêm khuya, anh thực không có hưng trí ở đây nghe chuyện về thây khô từ miệng Phùng Tình Tình, nửa đêm nói về xác ướp cổ, Đại tiểu thư này không cảm thấy sợ hãi sao?

Phùng Tình Tình vẫn còn đang lải nhải: “Sự xuất hiện của cô ấy tuyệt đối là một bước nhảy vợt đối với ngành khảo cổ, nhưng mà bọn em không muốn đem cô ấy công bố với công chúng, cô ấy rất hoàn mỹ . . . . . .”

Tiếng rên rỉ từ trong phòng ngủ mơ hồ vang lên, Trương Huyền tạm thời không thể động đậy, không thể tắt TV, lần này thật sự là muốn xem thì xem đến chán, bất quá, cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể động thì chắc không phải là chuyện thoải mái?

Niếp Hành Phong hơi chút mất hồn, chờ lấy lại tinh thần, ‘chuyện xưa’ từ bên kia microphone vẫn còn đang tiếp tục, anh nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, em rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Nói tóm lại, bọn em muốn anh hỗ trợ nêu ra biện pháp, cuối tuần anh còn chưa có an bài việc gì đúng không? Vậy sáng mai chín giờ em lái xe đến đón anh, mang anh đi xem xác ướp cổ, thế nhé, chúc ngũ ngon.”

“Từ từ. . . . . .”

Điện thoại đã ngắt máy .

Ngày mai anh đích xác là không có an bài việc gì, nhưng không có nghĩa là anh muốn đi xem xác ướp cổ, hơn nữa, là quan trọng hơn một chút, Phùng Đại tiểu thư học lái xe khi nào?

Niếp Hành Phong quay trở lại phòng ngủ, chương trình thu phí vẫn như cũ trình diễn hừng hực khí thế, rên rỉ không ngừng, lại nhìn lên trên giường, Trương Huyền ôm gối đầu nằm sấp, đã ngủ mất.

Xem AV mà có thể ngủ, còn ngủ say như vậy, Niếp Hành Phong giờ phút này cảm giác đối với Trương Huyền chỉ hai chữ là có thể khái quát – khâm phục.

Anh đắp chăn lên cho Trương Huyền, lại tắt TV, xoay người đi sang phòng ngủ bên cạnh, giường lớn KingSize để cho tiểu thần côn ngủ đi, dù sao từ khi cậu đến đây, mình cũng không mấy khi dùng đến cái giường này.

Chín giờ sáng hôm sau, Phùng Tình Tình đúng giờ đến nhà, thấy cô mặc đồ leo núi, trên vai đeo ba lô, ăn mặc như là đi cắm trại dã ngoại, Niếp Hành Phong bắt đầu cảm thấu đau đầu.

Nhìn thấy Trương Huyền, Phùng Tình Tình thật cao hứng, “Trương Huyền anh cũng ở đây à, thật tốt quá, cùng đi đi?”

“Di, hai người tính đi cắm trại sao? Không bằng kêu thêm vài người nữa, mọi người cùng đi ăn cơm dã ngoại BBQ (thịt nướng).”

“Không phải đi cắm trại, nhưng nếu anh có hứng thú, lái xe hơn hai tiếng coi như là đi hóng mát, rồi sau đó cơm chiều em mời.”

Thiên sư đẹp mắt dễ nhìn như vậy, Phùng Tình Tình làm sao bỏ qua cho được, vội vàng cực lực mời, Trương Huyền không nói hai lời, chạy đi thay quần áo, Niếp Hành Phong thờ ơ lạnh nhạt, rất muốn nói cho Phùng Tình Tình, cho dù cô không mời, Trương Huyền cũng sẽ chủ động tham gia, có náo nhiệt không đi thì không phải là tiểu thần côn .

Xe của Phùng Tình Tình chính là một chiếc xe nhỏ mới tinh màu đỏ, rất được, có điều kỹ thuật của người lái lại một chút cũng không ‘đẹp’, bắt đầu lúc chạy trên con đường rộng rãi ở phố xá sầm uất thì còn tốt, chờ đến khi chạy đến đường núi uốn lượn, xe chạy như giật cục, tất cả công năng của xe thể thao hoàn toàn không có đất dụng võ, lái như thể đang chơi g*me đua xe, Trương Huyền ngồi ở dãy ghế sau theo sự di chuyển của xe mà không ngừng lắc lư từ trước ra sau, sợ tới mức cậu cuống quít thắt chặt dây an toàn.

“Tiểu thư, em có bằng lái xe chứ?”

“Có a.” Phùng Tình Tình rất tự hào nói: “Hôm trước vừa mới thi đậu xong, ba liền thưởng cho em chiếc xe này, hai người là những người đầu tiên được ngồi lên đấy.”

“Hy vọng không phải là người cuối cùng.”

Kỹ thuật điều khiển xe của Phùng Tình Tình chỉ có thể khái quát bằng một chữ – tồi.

Nhìn thấy xe thể thao lắc lư đi sát theo bên mét đường núi, vài lần suýt đụng vào rào chắn, Trương Huyền kinh hãi run rẫy, cảm thấy được gần đây mình đúng là xui xẻo, toàn bị người ta xem như chuột bạch dùng đến làm thí nghiệm.

Xác ướp cổ theo như lời của Phùng Tình Tình là được giấu trong sơn động ở một ngọn núi tên là núi Vân Vụ (mây mù), núi Vân Vụ, tên như ý nghĩa, quanh năm mây mù lượn lờ, ngọn núi hiểm trở, không thích hợp cho những người mới bắt đầu leo núi, nhưng nó cũng đã có không ít truyền thuyết thần tiên ma quái.

“Dạo này câu lạc bộ tâm linh bọn em tổ chức hoạt động thám hiểm, em và Chu Lâm Lâm một tổ, rất nhiều người nói núi Vân Vụ rất quỷ dị, cho nên chúng em tới đây, Chu Lâm Lâm cảm giác thông linh rất mạnh, có điều quỷ quái thì không tìm được mà lại phát hiện xác ướp cổ ngàn năm. . . . . .”

Phùng Tình Tình hưng trí bừng bừng kể lại quá trình phát hiện xác ướp cổ, đáng tiếc hai người ngồi ở phía sau theo sự xóc nảy của xe mà giật lên trước rồi lại ngã ra sau, không có rỗi rãi mà đáp lại.

Trên núi sương mù phủ đầy, đường đi uốn lượn, càng đáng sợ chính là ‘lính mới’ lái xe mới, cái này cũng chưa tính, xe đi được tới nửa đường, sắc trời dần dần trở nên âm u, xuất hiện mưa nhỏ, đường núi càng trở nên lầy lội, Trương Huyền nắm chặt dây an toàn, cảm thấy được ngày hôm nay được viết trên hoàng lịch nhất định là đại hung.

Lại là một trận xóc nảy kịch liệt, thấy kính trước của xe dăng kín một tầng mưa bụi, Trương Huyền kêu to: “Cần gạt nước! Cần gạt nước!”

Sau đó cần gạt nước lập tức rè rè đứng lên điên cuồng lắc lư ở trên cửa kính trước, hóa ra là do Phùng Tình Tình khẩn trương mà đem cần gạt nước bật lên đến tốc độ cao nhất, Trương Huyền phát ra một tiếng rên rỉ, nhìn xem Niếp Hành Phong ngồi ở bên cạnh, “Chủ tịch, anh xác định chúng ta có thể thuận lợi đi tới chỗ cần đến không?”

“Nếu xe không chết máy thì có thể.” Niếp Hành Phong trả lời thật sự bình tĩnh.

Từ lúc ngồi lên xe của Phùng Tình Tình, anh liền dự đoán được kết quả này, đã chuẩn bị tâm lý, anh tự nhiên sẽ không kinh hoảng giống Trương Huyền, nhiều nhất chỉ là cảm giác không thoải mái mà thôi.

“Sẽ không chết máy đâu!” Phùng Tình Tình ở phía trước nói xen vào: “Xe này của em toàn bộ đều là tự động, không có bộ ly hợp, tuyệt đối sẽ không chết máy.”

Xe toàn bộ đều là tự động mà có thể lái được đến trình độ thế này, Trương Huyền thực đúng là không biết làm sao, “Cứ đi từ từ là được rồi, chúng ta không vội.”

Đáp lại cậu chính là một cái phanh gấp, từ kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt hai người đều không tốt, Phùng Tình Tình cười gượng: “Xin lỗi xin lỗi, đột nhiên có một con thỏ núi nhảy ra.”

Xe xóc nảy lắc lư, đi đi ngừng ngừng rồi rốt cục cũng tới nơi, dừng lại một cách rất đột ngột.

Phùng Tình Tình chỉ vào một cái đường nhỏ uốn lượn bên ven đường nói: “Chính là ở nơi này, phía trước không có đường xe chạy, chúng ta phải đi bộ vào núi, nhưng mà đừng lo lắng, giữa ban ngày không có chuyện ma quái phát sinh đâu.”

Cậu một chút cũng không lo lắng, Trương Huyền cảm thấy được bản thân có thể bình an tới nơi đã là chuyện ma quái nhất rồi.

“Tôi nghĩ, năm đó khi Armtrong vừa đặt chân lên mặt trăng, cảm nhận của ông ấy không phải là hưng phấn, mà là an tâm.” Trương Huyền xuống xe, tựa vào thân xe hữu khí vô lực phát biểu cảm thán.

Phía trước là ngọn núi sương mù dày đặc, có một con đường mòn nối thẳng lên đỉnh núi, bên đường có một khối bia đá loang lổ, nhìn đã rất lâu đời, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên đó viết hai chữ “Quỷ giới”.

“Quỷ giới*? Dựa vào, người nơi này đúng là to gan mới dám lập bia thế này.”

Lời thô tục đổi lấy cái nhìn hầm hầm của Niếp Hành Phong, Phùng Tình Tình chạy tới đẩy cỏ dại đang bao phủ trên tấm bia ra, nói: “Là ‘ Ngụy giới ’, dưới chân núi chính là ngụy gia thôn, núi Vân Vụ thuộc khu vực của bọn họ, bất quá nếu đi tiếp vào bên trọng chính là lãnh địa của sơn thần, cho nên bọn họ mới lập bia ở đây làm chứng.”

Trời mưa không lớn, Niếp Hành Phong và Trương Huyền mặc áo mưa theo Phùng Tình Tình đi vào núi, khi đi qua tấm bia đá, Niếp Hành Phong ánh mắt có chút đăm chiêu đảo qua hai chữ “Quỷ giới”, sương mù mưa phùn rơi xuống trên nét chữ loang lổ màu đỏ thắm lộ ra vài phần âm trầm lạnh lẽo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN