All In Love - Cố Tây Tước
Chương 7: Lời ngon tiếng ngọt
Sau khi Từ Vi Vũ đọc được mấy dòng này, anh nhìn chằm chằm tờ giấy Tuyên Thành rồi lại nhìn tôi lâu thật lâu, cuối cùng thả một câu: “Vậy để anh đi tìm em.”
… Khả năng gây “đông cứng” của người này còn kinh khủng hơn tôi nhiều.
#42
Tôi đoán không biết có phải ở ngoài Từ Vi Vũ càng ngày càng lạnh lùng hay không mà trong nhà, anh càng ngày càng như đứa trẻ.
Sáng, anh đập bẹp dí một con muỗi, máu me be bét trên giường, lẩm bẩm, “Dù em đã mang trong mình giọt máu của anh nhưng anh buộc lòng phải giết em. Anh đã có người yêu rồi.”
“…”
#43
Rất nhiều bạn bè của tôi thường hỏi Từ Vi Vũ các vấn đề về kinh tế, ngay cả giá thịt năm nay, lượng mưa năm sau cũng không tha.
Có lần, trưởng phòng ngủ thời đại học của tôi hỏi: “Từ thiếu, có thể bơi trong sông Hoàng Hà được không nhỉ?”
Vi Vũ trả lời: Mắt cậu có vấn đề gì à?
Trước kia, bạn cùng bàn của tôi là một cô gái rất dịu dàng, ít nói, giờ thì hoạt bát hơn nhiều, nó từng hỏi Vi Vũ: “Từ Vi Vũ, cậu ở Đức lâu thế chắc hiểu biết nhiều lắm nhỉ? Tốt nghiệp xong tớ muốn ra nước ngoài tiếp tục phát triển, Đức có hợp không?”
Vi Vũ giải đáp: “Ở đấy, nếu không có gì lo lắng thì không tệ. Nếu có thì thà sống trong tù còn hơn.”
#44
Từ Vi Vũ chơi game. Tôi ngồi xem TV bên ngoài, thỉnh thoảng qua phòng sách lấy đồ, tiện đứng sau anh ngó nghiêng một chút.
Thấy thế, anh ngẩng lên nhìn tôi nghiêm túc: “Thanh Khê, em có thể đứng xa anh ra không?”
Tôi nghĩ thầm, mình bị kỳ thị à? Rồi hỏi lại: “Bởi vì… ?”
Anh thẹn thùng: “Nhiễu loạn lòng quân.”
“…”
#45
Từ Vi Vũ hay nghiên cứu “tình hình kinh tế” nên mỗi khi tụ tập cùng bạn bè, luôn có người hỏi anh: “Vi Vũ, mày nói xem nên đầu tư cổ phiếu gì thì an toàn nhất? Để cơm no áo ấm, hết ăn lại nằm, miệng ăn núi lở ấy.”
Dịp đó tôi cũng đi cùng Từ thiếu, anh chỉ vào tôi – người đang say sưa “thưởng thức” hoa quả: “Cưới vợ, đầu tư không lỗ tý nào.”
Hôm ấy tôi… chưa ăn sáng, đói gần chết, ăn không dừng miệng, trong khi ấy trên bàn toàn hoa quả, bánh kẹo, hạt dưa, nếu không thì cũng là đồ uống, mà uống nước nhiều thì chỉ tổ đói thêm.
Nhưng hôm ấy coi như tôi ăn đủ.
#46
Đám bạn của Từ Vi Vũ tự tổ chức đi du lịch, lần đó, sau khi tập trung, người dẫn đầu thông báo: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đồ dùng cần thiết của mình nào, chúng ta xuất phát!”
Từ Vi Vũ quay lại nhìn tôi, mỉm cười nói: “Đi nào, cô gái ‘đồ dùng cần thiết’.”
#47
Thất Tịch. Từ Vi Vũ tặng cho tôi một chậu hoa, ngọt ngào: “Dù hoa hồng đẹp nhất trong một ngày, nhưng nó có thể sống tới một năm, rồi năm sau anh lại tặng cho em một chậu hoa nữa, em xem, thế là tình yêu của đôi ta lúc nào cũng tươi tắn, ngập tràn sức sống phải không.”
Có “lạnh gáy”, và tất nhiên cũng có cảm động.
Hôm sau, tôi thấy Từ Vi Vũ đứng lắc đầu nhìn chậu hoa nọ.
“Sao mới một ngày mày đã rụng lá rồi? Biết thế tao mua xương rồng cho xong!”
“…”
#48
Từ Vi Vũ khi nhắc đến tên tôi và tên anh.
Từ Vi Vũ: “Em nghe nhé, anh, Vi Vũ (mưa nhỏ), rơi xuống, từ từ chảy thành Thanh Khê (suối trong).”
Tôi sững sờ một lúc rồi nói: “Đừng giở trò lưu manh!”
Từ Vi Vũ: “…”
Đó là một lần nghiêm túc hiếm hoi, kèm theo lãng mạn hoàn hảo của anh.
Tôi…
#49
Tôi không cẩn thận tự làm mình bị thương là “chuyện thường ngày ở huyện”, hết chân sang tay, từ bé đến lớn chẳng tránh được bao giờ. Hôm trước tôi bị trẹo chân, không hiểu kiểu gì lại ảnh hưởng đến cả gân. Đi bệnh viện, bác sĩ bình tĩnh nhìn tôi, nói: “Cô gái trẻ, cháu trẹo chân hay đấy.”
“…”
Trong khi đó, Từ thiếu vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, lấy thuốc, trả tiền rồi ra đón tôi.
Thực ra tôi có thể đi lại được, nhưng nhìn Vi Vũ, tôi đành ngoan ngoãn leo lên lưng anh.
Vừa ra bệnh viện, người cõng tôi đã bắt đầu dạy dỗ: “Sao em lại không cẩn thận thế? Đi đường cũng bị trẹo chân, em mới lên ba à?…”
Tôi rất mệt, chân cũng rất đau, bám trên lưng anh, nói: “Vi Vũ, em buồn ngủ.” Anh ngẩn ra: “Vậy em ngủ đi, anh nói tiếp…”
Từ Vi Vũ không ít lần nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng nhiều khi, những câu “siêu ngốc” của anh lại đặc biệt dễ khiến tôi cảm động.
#50
Mấy hôm nay đi đứng bất tiện, phải dưỡng thương trong nhà, tối đi ngủ cũng rất khó chịu. Từ Vi Vũ nằm cạnh nói: “Hay là anh xoa bóp cho em nhé?”
Tôi nói: “Thôi đừng, càng xoa càng đau. Anh nói gì làm em không nghĩ đến nữa đi.”
Anh nghĩ ngợi một lúc, bắt đẩu kể chuyện: “Ngày xưa có cậu bé thích đi trước một cô bé theo hình chữ S, ai ngờ cô bé đó lại nghĩ rằng cậu đang khoe khoang.”
Tôi: “Phì.”
“Em đừng có cười, người thật việc thật đấy, tí nữa thể nào em cũng cảm động cho xem.” Sau đó anh nghiêm túc kể tiếp, “Một lần, nhà cô bé kia có chuyện, xin phép nghỉ học. Khi tan lớp cô giáo hỏi có ai ở gần nhà xxx không? – tức là nhà của cô bé kia í, mang bài tập về giúp bạn. Cậu bé thấy vậy vội vàng xung phong la toáng lên, em đi, để em đi! Cả lớp được trận cười ầm ĩ, ha ha…”
Tôi thắc mắc: “Nhà em với nhà anh một nam một bắc chứ?”
Từ Vi Vũ lườm tôi một cái: “Anh đang kể chuyện cơ mà.”
“Chậc… ừm, sau đó thì?”
Từ Vi Vũ tiếp tục: “Khi cậu bé đến gõ cửa nhà cô bé kia, người mở cửa là mẹ cô. Cậu bé rất hồi hộp, ‘Chào cô’, rồi nói ‘Cháu đến đưa bài tập cho xxx’, mẹ cô bé bảo cụ cô bị ốm, muốn gặp cháu gái nên cô bé phải về quê. Mẹ cô còn hỏi cậu có muốn vào ngồi chút không, chắc cô bé cũng sắp về rồi. Cậu hơi phân vân, vừa muốn gặp lại vừa xấu hổ. Cuối cùng cậu vẫn vào nhà, ngồi trong phòng khách. Mẹ cô còn rót cho cậu một cốc nước trái cây. Không biết có phải trùng hợp không mà bà lấy cho cậu cốc sứ có in tên cô bé, trên đó còn có hình chibi một cô nhóc, chắc đó là cốc của cô. Sau khi phát hiện ra, mặt cậu bé đỏ tới mang tai, cứ uống một ngụm mặt lại đỏ thêm một chút. Lát sau, cô bé về nhà. Cô được họ hàng đưa về, nhìn mặt rất buồn, cô không thấy cậu, hoặc là có thấy nhưng không muốn nghĩ nhiều, chẳng đả động gì lặng lẽ lên phòng. Cậu bé ngơ ngác đứng đó, mắt bị cô đơn lấp đầy như…”
Tôi xen vào: “Sao em không nhớ?”
“Em thì nhớ được cái gì!” Hình như ai đó cũng quên mất mình đang kể chuyện.
Tôi cười hỏi: “Thế sau đó thì sao?”
Từ Vi Vũ căm hận nói: “Sau đó cậu bé lòng đau như cắt, nuốt nước mắt về nhà!”
Tôi hỏi: “Có thế thôi á?”
Anh nhảy dựng lên, “Em còn muốn thế nào? Với cậu bé thuần khiết trong trắng như tuyết, vết thương ấy mới tàn nhẫn biết bao…” Oán hận là chính, xin an ủi là phụ.
Tôi thấy hình như chân tôi càng đau thêm…
#51
Bạn bè gặp mặt, nói về quãng thời gian đẹp nhất của mình.
Đến lượt tôi, tôi nhớ lại: “Bốn năm đại học là thời gian khó quên nhất.”
Bạn thân: “Đúng mấy năm Từ thiếu không ở đây à?”
Tôi: “…”
Từ Vi Vũ – người đến ăn ké: “…”
Bạn thân: “…”
Mọi người cười ầm lên, “Anh Vũ thật đáng thương!”
Từ Vi Vũ trả lời gọn một chữ, “Biến!”
Đến Từ Vi Vũ, anh nói: “Mấy năm ở nước ngoài…”
Tôi nghĩ thầm, trả thù à?
Vi Vũ thêm vào vế sau: “Là những năm khó khăn nhất.”
…
Với anh từ không yêu, yêu đến yêu tha thiết là lẽ thường tình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!